Rời Đi


Người đăng: Hắc Công Tử

Thiên Hỏa kiếm tôn khí thế ngút trời, để xuất ra một kiếm này hắn đã phải trả
một cái đại giới vô cùng khủng khiếp. Quan trọng nhất của linh kiếm sư là gì?
Ngoài linh hồn ra thì chính là khí huyết. Vậy mà hắn vì một kích này lại nỡ
mang bổn mạng tinh huyết của mình ra sử dụng. Sử ra một kiếm này hắn phải bế
quan ba năm mới may ra khôi phục. Mà đạo hỏa diễm yếu ớt kia so với bổn mạng
tinh huyết của hắn lại càng trân quý, khí huyết của mình dùng rồi còn có thể
bù đắp còn cái này lại là vật tiêu hao. Vị đại nhân kia chỉ cho hắn một đạo
duy nhất, dùng rồi sẽ không có nữa mà vốn là để có được nó thì hắn cũng đã bỏ
ra biết bao nhiêu tâm huyết, bỏ ra biết bao nhiêu máu và mồ hôi của tộc nhân.
Một kích này của hắn đã vượt ra khỏi phạm vi của kiếm nguyên đại viên mãn mà
hoàn toàn có thể so sánh với một kích toàn lực của kiếm tâm sơ kỳ lão quái
rồi. Mà trên cái đại lục Truyền Kiếm này có được mấy vị lão quái kiếm tâm?

Nhát kiếm này của hắn hạ xuống không có rợp trời hỏa kiếm như trước mà chỉ một
kiếm duy nhất. Một kiếm này hạ xuống chợt nhìn như có một đôi lôi hỏa chi long
cuộn vào nhau ầm ầm lao xuống, thiên khung biến sắc, lôi hỏa trùng thiên,
không gian gãy nát, lòng người rung động… Một kiếm này của hắn….phảng phất như
thời khắc này giữa thiên địa, hắn…duy ngã… độc tôn!

Dường như thời khắc này đất trời có sụp đổ xuống cũng không liên quan gì tới
hắn, Mạc Vấn huyền phù giữa không trung vẫn không hề động tĩnh. Thậm chí hắn
cũng chẳng buồn ngó ngàng tới đạo kiếm quang đang hạ xuống đỉnh đầu.

“ Huyền Vũ thần thú phòng ngự vô địch không phải vì mai của nó vô cùng cứng
rắn… Dĩ nhiên là mai của nó cứng nhưng chỉ vậy thì còn xa xa không phải vô
địch phòng ngự. Thiên sinh mai của Huyền Vũ có ba mươi ba đường chủ vân đại
biểu cho tam thập tam thiên, sau đó phụ vân đản sinh ra thêm ba trăm sáu mươi
lăm đường đại biểu cho chư thiên, từ phụ vân lại sinh ra ngàn vạn tạp
vân…Huyền Vũ của ngươi tuy rằng chỉ mô phỏng được một phần vạn của chính thức
thần thú nhưng cũng có một chút ý vị của nó.

Thứ ba, lão phu dạy ngươi vận dụng Huyền Vũ.”

Mạc Vấn bỗng cảm thấy trên da mình xuất hiện những đường vân. Chính xác hơn
đây chính là đường vân trên mai Huyền Vũ hiện ra dán sát trên bề mặt da hắn
nên thoạt nhìn có vẻ như là trên người hắn vốn có những nét họa văn này. Rồi
bất chợt hắn cảm thấy mình đang rót chân nguyên vào chỉ có duy nhất một đạo
vân mạch chủ rồi từng mạch tạp vân quanh người hắn sáng lên mông lung. Hắn
nghe thấy tiếng gió thổ quanh tai mình…Lại một đường chủ vân khác sáng lên…hắn
lại cảm nhận khác rồi…dường như trong gió còn có thể nghe thấy tiếng kim loại
va chạm lách cách vang lên…

Thì ra là vậy, đường vân trên mai Huyền Vũ thì ra lại chính là trận pháp, mỗi
một cách tổ hợp đường vân lại sản sinh ra một loại trận pháp khác nhau, nếu có
thể cùng một lúc bố trí ra hai loại tổ hợp như vậy là đã có hai loại trận pháp
chồng chất lên nhau rồi, nếu như có thể bố trí cùng một lúc hai ngàn hay thậm
chí là hai vạn trận pháp thì sao…Mạc Vấn thật không dám nghĩ tới nữa rồi. bản
thân thần thú Huyền Vũ có tới hàng trăm vạn đường vân, con số cách tổ hợp pháp
trận lên tới khủng bổ, có lẽ còn nhiều hơn cả tinh tú trên trời. Mang theo cả
một kho đại trận trên lưng chẳng trách gì nó được mệnh danh là vô địch phòng
ngự.

Để mặc cho Thái Nhất điều khiển thân thể, Mạc Vấn lại chìm vào cảm ngộ rồi.
Loại này cơ hội không phải là ai cũng có được. Ngươi có thể có được sư phụ
giỏi nhưng hắn có nhiệt tình chỉ dạy ngươi không? Dù cho hắn có tận tâm giải
đáp cho ngươi mọi thắc mắc thì sao? Hắn có diễn luyện tinh tế cho ngươi hiểu
hay không? Cho dù có được xem hắn diễn luyện trăm ngàn lần thì sao? Có hơn
được một lần tự mình cảm nhận hay không? Loại đãi ngộ này có lẽ trên đời chỉ
một mình hắn có thể có được.

Kiếm quang hạ xuống chỉ còn cách đỉnh đầu Mạc Vấn một tấc thì xung quanh người
hắn chợt xuất hiện ánh sáng mông lung. Trái với phỏng đoán của mọi người, đạo
kiếm quang như bị một cỗ lực lượng vô hình uốn cong đi vòng quanh người hắn.

Phong! Chính là cuồng phong lực lượng! Không chỉ vậy, bên trong cuồng phong
còn có cả kim chi linh khí. Phong dẫn đạo hỏa, kim dẫn đạo lôi. Lôi hỏa nhị
long phóng tới, không tự chủ được bị gió xoáy cuốn vào quay cuồng giảo ra tan
nát. Thân ảnh Mạc Vấn đã hoàn toàn bị che khuất, chỗ hắn đứng giờ đây chỉ là
một cột lôi hỏa lốc xoáy hùng vĩ vươn cao đánh tan hết mây đen trên trời làm
lộ ra một bầu trời quang đãng đầy tinh tú. Trên bầu trời trong có một vầng
trăng đỏ thẫm đang lững lờ trôi…

Thiên Hỏa kiếm tôn chém ra một kiếm, khí tức trên người hắn trực tiếp rơi
xuống một cái tiểu cảnh giới. Mặt hắn trắng bệch, cả người run rẩy. Nhìn thấy
vòng xoáy lôi hỏa từ từ tiêu tan lộ ra một cái thân ảnh hắn cuối cùng không
gượng ép được nữa liên tục phun ra máu.

Toàn trường im lặng, thậm chí không một vị kiếm tôn nào dám động đậy, ngay cả
thở cũng đều không dám. Không ai có thể tin được kết quả này, kể cả Lam và Vũ
Hinh cũng không hề ngoại lệ, nghi hoặc nhìn qua phân thân Sát Lục.

“Thứ tư, vì ngươi đã sơ ngộ ý cảnh. Lão phu cho ngươi biết ý cảnh làm sao để
vận dụng.”

Bản tôn Mạc Vấn bỗng từ từ đưa tay lên, không có linh lực ba động, cũng không
có khí thế tràn ra, trong tay hắn mặc dù trống rỗng nhưng rõ ràng tư thế là
đang đưa kiếm lên cao. Ngoại nhân nhìn vào đều nghi hoặc không hiểu, chỉ có
một vài vị kiếm tôn toát mồ hôi lạnh lờ mờ phán đoán trong tay Mạc Vấn đang
cầm thứ gì.

Tay hắn đưa lên tới đỉnh đầu thì ngừng lại, hướng về Thiên Hỏa kiếm tôn mà nhẹ
nhàng chém xuống. Hắn chém xong rồi liền quay lưng bay đi. Cuồng Đình phân
thân ôm lấy thi thể Nguyệt Nhi bay ra khỏi miệng hố, hắn không dừng lại mà một
đường rời đi theo kiếm thể bản tôn. Hai đạo ánh sáng một đường bay đi không ai
ngăn cản….

Mọi người ngơ ngác nhìn hai nam một nữ rời đi rồi lại nhìn qua Thiên Hỏa kiếm
tôn. Hắn vẫn đứng đó hoàn hảo không hề mảy may một chút thương tổn nào. Thiên
Hỏa kiếm tôn sắc mặt không đổi, từ từ quay lưng bay về phía Càn Gia doanh
trại. Vừa về tới phòng hắn lập tức phóng xuất trận bàn, sau đó liền ngã xuống
hôn mê. Không ai biết được rằng một nhát kiếm đó của Mạc Vấn làm cho linh hồn
Thiên Hỏa kiếm tôn bị thiêu đốt trọng thương. Còn bên trong thức hải của hắn,
giữa một đống đổ nát, một họa trục màu hồng bị rách làm hai.

Phần Linh kiếm tôn vỗ vai Mạc Thương lão tổ rồi lui về doanh trại. Mạc Thương
đứng đó, đôi mắt đăm chiêu nhìn về phía xa hồi lâu rồi bất chợt thở dài.

Sát Lục phân thân nhẹ nhàng nắm lấy tay nhị nữ. Cả ba người cùng nhìn về phía
hai đạo ánh sáng càng lúc càng xa, rồi mất hút trong đêm….

“ Hắn giỡn chơi sao?”, dọc đường bay về các vị linh kiếm sư nhao nhao nghị
luận. Một gã phản ứng :” Hừ, ngươi thì biết gì. Là hắn ta kinh thường không
thèm xuất kiếm “….

Hai cái tên Tam Tuyệt Kiếm Mạc Vấn cùng Văn Mạc bỗng trong một đêm nổi danh,
không ai không biết sau khi rời đi bọn hắn đã đi đâu, nhưng cả hai đều trở
thành thần tượng yêu mến của các nữ hài, cũng đồng thời là mục tiêu phấn đấu
của các đấng nam trang. Mấy ngày sau rộn lên tin đồn rằng bọn họ là hảo huynh
đệ, cũng có tin đồn cho rằng bọn họ vốn là đồng môn, thậm chí còn có tin đồn
cho rằng bọn họ là yêu tộc bởi vì ngày hôm đó rõ ràng phương hướng bọn họ rời
đi là ra khỏi nhân tộc lãnh địa rồi nhưng sau đó tin đồn này nhanh chóng bị
phản đối kịch liệt.

Lại nói về Can Gia tổn thất thảm trọng, một vị kiếm tôn bị phế, đương kim đệ
nhất thế hệ đệ tử Can Thiên Tài hôn mê không biết sống chết. Còn về vị Thiên
Hỏa kiếm tôn cũng không hề thấy mặt, tin đồn hư thiệt tràn lan....

Huyết Nguyệt Kiếp sắp sửa hàng lâm, không khí doanh trại vô cùng khẩn trương,
mọi người chỉ tập trung chuẩn bị đối phó. Thanh Long kiếm hội lần đầu tiên bị
hủy bỏ nhưng lúc này cũng chẳng ai quan tâm tới nó nữa rồi, thế hệ trẻ này nếu
hai người Tam Tuyệt Kiếm và Văn Mạc không xưng đệ nhất thì ai dám nói mình là
đệ nhị. Có người thì lại nói Diệp công tử mạnh hơn Văn Mặc cũng có ý kiến
ngược lại, không ai chịu ai…


Truyền Kiếm - Chương #520