Chiến Bại


Người đăng: Hắc Công Tử

Kiếm quang như mưa điên cuồng trút xuống, tổng cộng bảy mươi hai ngàn đạo hỏa
kiếm mà mỗi một đạo kiếm đều ẩn chứa hỏa năng cực kỳ khủng bố gần như có thể
so với một kiếm toàn lực của kiếm thai sơ kỳ.
Những đạo hỏa kiếm chạm vào mai rùa bị dôi ngược lại bắn ra về phía màn chắn,
cũng có đạo kiếm quang trực tiếp để lại một vết ngấn trên mai rùa rồi dập tắt.
Mạc Vấn không ngừng lùi bước, mai rùa xung quanh hắn cũng lắc lư kịch liệt…một
ngàn kiếm….mười ngàn kiếm….ba mươi ngàn kiếm…cuối cùng thì huyền vũ mai rùa
cũng lỗ ra một khe nứt nhỏ. Rồi một tiếng nổ lớn long trời lở đất vang lên,
năng lượng bạo tạc khiến cho bức màn chắn của mười vị kiếm tôn dựng lên cuối
cùng sụp đổ, dù sao thì đây cũng là do mười vị kiếm tôn hợp lực nên uy lực
cuối cùng tràn ra cũng không còn lại bao nhiêu.
Tuy rằng là không bao nhiêu nhưng nếu đối với bình dân bá tánh thì lại là thảm
họa, trăm trượng chu vi xung quanh Thiên Hỏa Kiếm Tôn đã hoàn toàn bình địa,
mọi thứ bị thiêu đốt hoàn toàn bốc hơi không còn lại dù chỉ một chút tro bụi.
Một tầng đất đá bị nung chảy còn loang loáng trên bề mặt. Một hố sâu đường
kính rộng mười mấy trượng, đen ngòm, in trên mặt đất, từ trên miệng hố đen
ngòm không thể xác định được nó sâu đến bao nhiêu.
Thiên Hỏa kiếm tôn đứng giữa không trung, mặt hắn hồng nhuận, tuy y phục có
đôi chỗ bị cháy sém nhưng nhìn chung quy thì không có gì gọi là chật vật. Linh
kiếm trong tay hắn biến mất, khí thế cũng từ từ giảm xuống trở lại bình
thường.
“ Thiên Hỏa…ngươi giỏi lắm…”, Cửu Dương Kiếm Tôn vang lên cắt ngang dòng suy
nghĩ của Càn Thiên Hỏa. Khuôn mặt Cửu Dương Kiếm Tôn nhăn nhó tràn đầy tức
giận, “ thân là kiếm tôn chủ trì đại cục lại phạm quân luật….ngươi biết tội
ngươi sao?”
Thiên Hỏa quay lại, tay hắn búng ra một bản Kiếm Đồ sơ giai tứ cấp. “ ta bồi
thường thiệt hại là được chứ gì. Còn một cuốn nữa, hiện tại ta không có trong
người.” nói xong Thiên Hỏa liền quay người bay về phía Càn Thiên Tà cùng chất
nhi của hắn. Thái độ của hắn khiến Cửu Dương kiếm tôn lần nữa tức giận muốn
hộc máu nhưng cuối cùng hắn cũng trấn tĩnh lại, dù sao việc quan trọng nhất là
chuẩn bị đối phó Huyết Nguyệt Kiếp, đây không phải là lúc nhân tộc nội đấu. Kẻ
thù của mình ở phía ngoài kia – yêu tộc.
“ Đại ca, tiểu tử kia thật độc ác. Viêm nhi bị hắn thương tổn căn cơ muốn phục
hồi…”, Càn Thiên Tà ngồi xổm bên cạnh cháu trai hắn thở dài. Bên trên mặt đất,
Càn Thiên Viêm lúc này đã hôn mê, linh hồn hắn tổn thương nặng nề, một cánh
tay trái bị chém rụng còn trên người hắn, hàng chục vết kiếm mặc dù đã thôi
chảy máu nhưng vẫn là quá thê thảm.
Lấy từ trong kiếm nang của mình ra một viên đan dược, chậm rãi bỏ vào miệng
cháu trai của mình, đan dược vừa vào miệng Càn Thiên Viêm liền nhanh chóng hòa
tan, các vết thương trên người hắn nhao nhao khép miệng lại, trong chốc lát da
non mọc lên, tốc độ hoàn toàn có thể thấy bằng mắt thường. Chỉ một lát sau
thương thế khủng khiếp của hắn đã hoàn toàn biến mất nhưng nội thương không
phải là một sớm một chiều. Càn Thiên Hỏa kiểm tra một lượt thấy linh hồn hắn
bị thiêu đốt mất sáu phần, tỉnh lại thực lực lui một bước lớn ngoài ra khả
năng cũng chỉ là một kẻ si ngốc, đan dược bình thường không có khả chữa khỏi,
trừ khi hắn có tiên đan, nhưng trên đời tiên đan dễ kiếm lắm sao? Trầm mặc,
hồi lâu sau hắn cất tiếng: “ phái người trong gia tộc tới đưa hắn về.”
Phía bên ngoài chừng ba trăm dặm, linh kiếm sư ngự kiếm ngập trời, mọi người
đều nhìn về phía Hạo Thiên Phủ trận doanh, mặc dù khoảng cách khá xa nhưng đối
với linh kiếm sư cao giai thì vài trăm dặm cũng không khác gì vài trượng đối
với người thường, sự việc xảy ra bọn hắn đều thấy rõ. Giữa rừng phi kiếm bay
rợp trời, một chiếc tứ dực kiếm thuyền phiêu phiêu đãng đãng. Trên mũi thuyền
có một tốp người, đứng đầu là một thiếu niên anh tuấn, khuôn mặt hắn hơi nhợt
nhạt nhưng trong đôi mắt hắn không dấu được một tia mừng rỡ, kẻ này không ai
khác chính là Càn Thiên Tài, trong đầu óc hắn loạn lên vui sướng: “ Đại ca,
cuối cùng thì ta cũng đã vượt lên trước ngươi… à không, phải nói là ngươi đã
lui lại phía sau ta….sao cũng được, kể từ bây giờ Càn Gia đệ nhất đệ tử chính
là ta!”.
Một tên trẻ tuổi đứng sau lưng hắn bỗng cất cao tiếng nói: “ chúc mừng thiếu
gia đã trở thành đệ nhất…” hắn chưa nói hết câu thì một bóng kiếm lóe lên, hắn
nhìn thấy mình bay lên…phía dưới kia là một thân thể không đầu, cần cổ còn
đang trào máu, đôi mắt hắn tối dần…Càn Thiên Tài vuốt vết máu loang loáng trên
thân kiếm, mặt hắn lạnh lùng:
“ Đại ca ta trọng thương chưa rõ sống chết, các ngươi vui lắm hay sao!”…
Phía trên tứ dực kiếm thuyền, một vở tuồng cứ thế mà tiếp diễn…
Trở lại Hạo Thiên Phủ trận doanh.
Mạc Thương run rẩy nhìn vào hố sâu trên mặt đất, trong đôi mắt hắn bi thương
tràn ngập đồng thời sát khí cũng từ từ nhen nhóm. Ở bên cạnh hắn, Phần Linh
kiếm tôn chỉ có thở dài….
Càn Thiên Tà bỗng truyền âm hỏi nhỏ: “tàng thai không gian cũng đã chôn cùng
hắn. Tứ Kiếm Linh Đồ…chúng ta...”, Thiên Hỏa
“Ngươi đi thu thập thi thể tên tiểu tử đó…. Chuyện còn lại ngươi không cần lo.
Có lẽ đại nhân…hắn sẽ có cách lấy lại linh đồ ”
Càn Thiên Tà đứng dậy bay tới miệng hố, hắn toan lao xuống thì chợt nghe thấy
một đạo kiếm quang xé gió bên tai, cũng may là linh giác hắn nhạy cảm nên kịp
thời né được. Người ra tay chính là Phần Linh kiếm tôn, hắn sợ Mạc Thương Kiếm
Tôn không nhịn được xuất đòn sát thủ nên đã ra tay trước.
“ Hắn là người họ Mạc, thi thể hắn Mạc Gia chúng ta đưa về mai táng. Ta cấm
các ngươi động vào !”, Phần Linh kiếm tôn cất giọng quả quyết. Dù sao đi nữa
thì Mạc Vấn cũng vốn là họ Mạc. Năm xưa mạch thứ bảy mặc dù bị trục xuất nhưng
nếu để Càn Gia hung hăng mang thi thể hắn đi thì chẳng khác nào sỉ nhục Mạc
Gia gia tộc.
Nhìn hai nhà tranh đấu, Cửu Dương kiếm tôn vốn còn tức giận thái độ của Càn
Thiên hỏa, cộng với tại đây hắn có tư cách là Chủ Soái nên liền lên tiếng:
“ Càn Gia các ngươi làm loạn quân doanh tưởng chỉ bồi thường nhị trương kiếm
đồ là xong sao? Giờ còn muốn loạn sao? Hắn ta họ Mạc, thi thể hắn Mạc gia toàn
quyền xử lý!”
Đúng lúc này Sát Lục phân thân đột nhiên run rẩy, sắc mặt hắt nhợt nhạt. Không
ai để ý tới hắn, mà nếu có người để ý tới cũng chẳng ai có thể liên tưởng hắn
là phân thân Mạc Vấn bởi vừa rồi hắn cũng nằm trong đội ngũ kiếm tôn dựng lên
màn chắn, hắn vốn là tân tấn kiếm tôn thực lực còn yếu, bị cắn trả nội thương
một chút cũng là bình thường. Chỉ riêng Lam và Vũ Hinh vô cùng lo lắng siết
lấy tay hắn, nhìn vẻ mặt lo lắng đó hắn cười nhẹ trấn định các nàng: “ ta
không sao”.


Truyền Kiếm - Chương #518