Huyền Vũ


Người đăng: Hắc Công Tử

Hàng ngàn đạo kiếm quang ập tới, mọi đường lui bị phong tỏa, cự kiếm bị hỏa
long trói chặt, Mạc Vấn chỉ có thể dựa vào phòng ngự quang tráo chống đỡ. Từng
đạo kiếm quang bắn vào liền bị hỗn độn quang tráo thôn phệ, ngũ hành liên tục
tuần hoàn. Thôn phệ hỏa kiếm rồi lấy đó sinh ra thổ, thổ lại chuyển thành
thủy, thủy lại sinh kim…cứ mỗi vòng tuần hoàn thì một tia hỗn độn lại sinh ra…
nhưng hấp thụ hỏa linh khí quá nhiều, tốc độ chuyển hóa đã tuyệt đối là khủng
bố. Mạc Vấn mặc dù mượn tạm sức mạnh từ Thái Nhất nhưng dù sao thì đó chung
quy không phải của mình, hắn khống chế thập phần miễn cưỡng. Hắn cắn răng chịu
đựng, nơi khóe miệng có máu tươi trào ra.
“ Còn nuốt được sao? Ta cho ngươi bội thực” Thiên Hỏa kiếm tôn cười lớn, hắn
súc thế bước ra bước thứ hai, khí thế bất ngờ bay vụt lên gấp đôi, kiếm trong
tay hắn vung lên lại trong một chớp mắt lại bổ ra hơn hai ngàn đạo hỏa kiếm.
Mạc Vấn không ngừng lùi bước, loạt kiếm thứ nhất vừa xong lại liên tục đón đỡ
đợt thứ hai. Hộ tráo rung động kịch liệt, tốc độ cắn nuốt đã thập phần khủng
bố, tiếp cận tới cực hạn mà hắn có thể duy trì, xung quanh quang tráo hỏa linh
khí không kịp cắn nuốt tràn ra tạo thành một hỏa cầu khủng bố bao vây lấy hắn.
Các vị kiếm tôn âm thầm kinh hãi, Cuồng Viêm Kiếm Thức không có nhiều hoa xảo,
nó mạnh ở duy nhất là ở chữ cuồng. Kiếm xuất ra cực nhanh, cực kỳ cuồng bạo
làm cho đối thủ không có cơ hội trở mình, chỉ có thể tiếp kiếm, liên tục bại
lui rồi nuốt hận. Người ngoài kinh hãi, bản thân Thiên Hỏa Kiếm Tôn hắn còn
kinh hãi nhiều hơn, xuất ra chiêu này với bản thân hắn cũng là gánh nặng cực
lớn, nhiều nhất hắn cũng chỉ xuất ra được thêm hai kiếm nữa, đệ ngũ kiếm muốn
ra hắn phải trả một cái giá cực lớn. Nhưng nhìn vào hộ thể quang tráo mong
manh của Mạc Vấn hắn lấy lại tự tin của mình:” Lão phu không tin ngươi lại có
thế ép ta ra kiếm thứ năm”, khóe môi cười lạnh hắn bước ra bước thứ ba.
“ Đệ tam kiếm, khởi !”, lần này khí thế của hắn kéo lên không phải là gấp đôi
nữa mà là tứ bội so với vừa rồi. Kiếm trong tay hắn huy động lại một chớp mắt
chém ra rồi tám ngàn đạo kiếm quang. Khuôn mặt hắn hồng nhuận, máu tươi từ
trọng cuống họng ngòn ngọt trào ra nhưng hắn gượng ép nuốt ngược trở về
Đệ tam kiếm vừa ra, Mạc Vấn cảm thấy hỗn độn quang tráo không được rồi. Hắn
cắn răng: “ Huyền Vũ Thương!”. Huyền Vũ mạnh nhất là gì? Không phải là phòng
ngự sao?
Một tấm mai rùa cổ lão mờ ảo hiện ra bao lấy mười mấy trượng xung quanh Mạc
Vấn, trên cái mai rùa này chằng chịt những đường vân nhìn như tùy ý nhưng lại
không phải là tùy ý. Hỗn độn linh khí theo những đường vân này rót vào kiến
cho hư ảnh mai rùa càng ngày càng hiển đậm, những đường vân từ từ sáng lên,
tất cả hợp thành một đồ án mông lung kỳ dị.
Kể từ lúc đoạt được ấn ký từ Huyền Vũ, giờ đây hắn mới lần đầu tiên thi triển,
cũng không phải là hắn không muốn thử mà là hắn không có cách nào thi triển,
cũng là vì tu vi không đủ, ngày hôm nay mượn nhờ tu vi Thái Nhất hắn rốt cuộc
thành công triệu hồi Huyền Vũ hàng lâm. Mai rùa lớn nhỏ tùy ý, biến lớn có thể
phủ lấy vạn người, biến nhỏ cực hạn có thể bao quanh thân thể như một lớp da
mỏng, dị nhiên là càng rút nhỏ thì uy năng phòng ngự của mai rùa càng mạnh. Có
thể rút tới mười mấy trượng đã là cực hạn của Mạc Vấn rồi. Về phần uy lực
Huyền Vũ Thương hắn không biết cụ thể nhưng rõ ràng chỉ có hơn chứ không thua
kém so với Thanh Long.
Nhìn thấy mai rùa huyền bí hiện ra, trong lòng Thiên Hỏa kiếm Tôn dấy lên một
nỗi bất an khó hiểu. Song, ngoài mặt hắn cười lạnh:
“ Muốn làm con rùa rút đầu rồi sao? Lão phu đánh tan cái mai rùa của nhà
người…ha ha”, rồi hắn lại cưỡng ép tiếp tục bước ra thêm một bước.
“ Đệ Tứ kiếm! Khởi cho ta!”
Kiếm hắn vung lên, khí thế cũng kéo lên đỉnh phong, phía sau lưng hắn cuồng
chi kiếm ý viên mãn hiện ra một cuốn màu màu hồng họa trục, hỏa chi linh khí
điên cuồng tụ tập, hơn ma mươi đầu hỏa long vốn đang vờn quanh ngũ sắc cự kiếm
cũng tự động giải thể gào thét nhập đầu vào linh kiếm trên tay hắn. Hào quang
từ kiếm tỏa ra kinh người, không gian cũng bị đốt cong vặn vẹo. Một kiếm này
hắn chém ra quá nhanh, mắt thường cơ bản không theo kịp, từ bên ngoài nhìn vào
chỉ có cảm giác giống như hắn đang từ từ hạ kiếm xuống nhưng thanh kiếm chém
hạ xuống cũng là lúc sáu mươi tư ngàn đạo kiếm quang bộc phát ùa ra. Kiếm này
hạ xuống, hắn không tự chủ được lui ra sau hai bước đồng thời phun ra hai ngụm
máu tươi. Những giọt máu vừa bay ra khỏi miệng hắn liền bị nhiệt lượng khủng
bố trong không khí làm cho bốc hơi rồi.
Ở phía bên ngoài, các vị kiếm tôn dựng lên màn chắn cũng bắt đầu xuất hiện
những đạo khe hở nhỏ chằng chịt. Phá dễ, xây khó, mà để bảo vệ nó khỏi tổn hại
lại càng khó hơn. Ngăn cản dư ba do kiếm tôn tạo ra không phải chuyện đùa, mặc
dù ở đây có hơn mười vị kiếm tôn đấy nhưng để củng cố duy trì màn chắn cũng là
thập phần miễn cưỡng. Trong lòng họ thầm kêu khổ, lại chỉ dám thầm hỏi thăm
một lượt mười tám đời tổ tông hai kẻ điên một già một trẻ phía trong kia…
“ Chư vị, cố gắng ngăn cản một đợt này nữa”, Cửu Dương kiếm tôn trên trán lấm
tấm mồ hôi, khuôn mặt hắn đỏ bừng. Hắn nuốt một viên đan dược vào phất tay,
một bản kiếm đồ hiện ra, lập tức biến đại, quang mang bao trùm củng cố lấy màn
chắn lung lay sắp vỡ.
Hai đợt kiếm quang hòa vào nhau, chỉ thấy hỏa kiếm rợp trời phóng xuống, kiếm
tôn cũng tốt, tất cả kiếm giả từ xa chứng kiến cũng vậy, da đầu đều run lên
một mảng. Không nghi ngờ gì hết, trời xanh đố kỵ anh tài, người thanh niên kia
xong rồi !
Mạc Thương run run, người ngoài không ai nhìn thấy nhưng nơi khóe mắt già nua
của lão bất chợt ngấn lệ :” thất đệ, ta vô năng…. không bảo hộ được hậu nhân
của ngươi, thật xin lỗi…. Thù này kết xuống…ta thề sẽ báo lại Càn Gia gấp
mười, gấp trăm lần !”


Truyền Kiếm - Chương #517