Điên Cuồng.


Người đăng: Hắc Công Tử

“ Nộ Hỏa Phần Linh”
Mạc Vấn thốt ra bốn chữ này, họa trục sau lưng hắn phát ra hào quang, một hư
ảnh mông lung từ họa trục bay ra... Kiếm ý viên mãn có thể dùng nguyên lực làm
giấy, dụng ý làm mực khắc họa ra kiếm ý của mình. Còn ý cảnh là ngươi dụng ý
làm hồn, chân nguyên làm thể làm cho phác họa chân chính hàng lâm.
Một sát na đó hỏa kiếm chém xuống hộ tráo của Mạc Vấn, cũng trong một sát na
đó Càn Thiên Viêm hét lên thảm thiết, nộ hỏa xung thiên đốt cháy linh hồn hắn,
chân nguyên trong người hắn tán loạn, bốc lên từng đợt hỏa diễm, thiêu rụi y
phục trên người. Thân thể hắn rơi xuống mặt đất, lăn lộn và gào thét, mắt hắn
mờ mịt tử khí.
Ở bên này, hỏa Kiếm chạm vào hộ tráo, không có năng lượng bộc phát, không có
tiếng nổ, cũng không có xé rách hộ tráo như mọi người tưởng tượng mà tựa giọt
nước rơi giữa biển khơi rồi chìm vào trong đó, hỏa kiếm biến mất, hoàn toàn bị
hỗn độn linh khí thôn phệ, hộ thể kiếm quang vẫn hoàn hảo nguyên vẹn không hề
mảy may một chút tổn thương. Hai vị Mạc Gia lão tổ há hốc mồm, còn Càn Thiên
Hỏa sắc mặt bỗng ngưng trọng vô cùng khó coi:” ngươi là ai?”
Không trả lời, Mạc Vấn nhấc tay lên, một hư ảnh thanh long thấp thoáng hiện
ra, khí tức của hắn điên cuồng kéo lên, tất cả linh kiếm trong chu vi vạn dặm
bỗng dưng rung động. Các kiếm giả từ phía xa đang phi hành trở về bống biến
sắc, linh kiếm dưới chân bọn hắn lắc lư dường như không tuân mệnh chủ nhân
nữa. Kiếm dường như đang khóc. Trong nghị sự đường, các vị kiếm tôn cũng không
hề ngoại lệ, bọn hắn cầm lấy linh kiếm của mình rồi trấn áp xuống, linh kiếm
dường như không cam lòng, chúng phát ra tiếng khóc nỉ non nhưng cuối cùng cũng
là bị trấn áp yên tĩnh trở lại
“ chuyện gì xảy ra, linh kiếm của ta tại sao….”
Lúc này ma khí đã không tồn, tuy rằng huyết sát nồng đậm trong không khí nhưng
cũng không cản được linh thức của các kiếm tôn. Từng đoàn linh thức nhao nhao
bổ ra truy tìm nguồn phát sinh dị biến. Song, khi tìm được rồi, mọi người lại
hít sâu một hơi.
Trên đầu Mạc Vấn, một hư ảnh thanh long hoàn chỉnh hiện ra, tuy còn mờ mờ ảo
ảo nhưng chân chính là long, nó ngửa đầu lên trời cất tiếng gào thét. Mạc Vấn
thì thầm: “ các ngươi còn luyến tiếc gì, chỉ còn lại một chút tàn linh sống
nhờ thân yêu kiếm. Đi ra cùng ta một kiếm thật thống khoái…”
Dường như nghe thấy lời nói của hắn, linh kiếm trong vạn dặm bỗng lắc dư dữ
dội rồi từ trong thân kiếm một luồng sáng nhẹ nhàng hoan hỉ bay ra. Một luồng,
hai luồng… rồi hàng ngàn luồng sáng bay ra cấp tốc hướng về hư ảnh thanh long
ngưng tụ. Lúc này phi kiếm mới thôi rung động, các kiếm giả lấy lại được quyền
không chế linh kiếm của mình hô hấp dồn dập nhìn về phía xa xa, “ vừa rồi là
cái gì..?”…” Xuýt nữa là té chết lão tử rồi…”
Cảm nhận thấy tử vong nguy cơ, Càn Thiên Hỏa hét lớn hỏa nguyên lực ầm ầm bạo
phát xung quanh hắn bảy bảy bốn chín thanh hỏa kiếm vờn quanh, quanh người hắn
cũng mở ra một màn hộ tráo còn trên tay hắn một thanh linh kiếm hiện ra.
Mạc Thương kiếm tôn toan động thủ nhưng bên cạnh hắn, Phần Linh Kiếm Tôn
truyền âm : “ Ngươi thân là gia chủ, phải biết lấy lợi ích gia tộc làm đầu.
Ngươi tự quyết định. “ Nghe những lời này, thân thể hắn run run, đôi tay hắn
cuối cùng vô lực buông xuông, phảng phất như chỉ trong một sát na mà hắn bỗng
già đi mấy chục tuổi.
Các vị kiếm tôn đồng loạt hiện ra, Cửu Dương hét lớn: “ Thiên Hỏa ( tiểu tử ),
các ngươi mau dừng tay lại”, Thiên Hỏa kiếm tôn lạnh lẽo đáp lời: “ ta phải
giết tiểu tử này, Càn Gia ta sẽ bồi thường nhị bản kiếm đồ tứ cấp cho quân
doanh . Về phần Mạc Vấn, hắn không nói một lời, nhưng trên đầu hắn thanh long
cắn nuốt đạo ánh sáng cuối cùng rồi ầm ầm biến thể thành một thanh ngũ sắc cự
kiếm.
Cửu Dương kiếm tôn biến sắc: “các vị, mau chóng phong tỏa nơi này, đừng để ảnh
hưởng tới đại trận”, đoạn hắn bấm quyết, chín quang cầu vội vàng ngưng tụ
huyền phù xung quanh hắn rồi bay ra tạo thành một quang cầu cự đại bao phủ lấy
Mạc Vấn cùng Thiên Hỏa. Các kiếm tôn lập tức bấm pháp quyết, từng đạo kiếm
quang sáp nhập vào quang cầu, củng cố.
Thiên Hỏa kiếm tôn ngưng trọng, hắn đưa kiếm trong tay lên trời, tiếp đó, bốn
mươi tám đạo kiếm quang phóng lên cao tập hợp thành một thanh cự kiếm, uy thế
to lớn chỉ có hơn chứ không có kém. Bất ngờ, một đạo còn lại hướng về Cuồng
Đình phân thân Mạc Vấn. Cuồng Đình phân thân dưới chân bỗng biến ảo, vân vụ
tỏa ra lướt tới, xuyên qua hỗn độn hộ tráo rồi bình tĩnh đứng sau lưng bản
tôn. Từ đầu tới cuối hắn thủy chung ôm lấy Nguyệt Nhi. Đạo kiếm quang đuổi
theo bắn vào quang tráo rồi biến mất. Kiếm Tôn đánh lén, mà lại là đánh lén
bất thành. Đây quả thật như một cái tát thẳng vào mặt Thiên Hỏa Kiếm Tôn.
“ Tiểu tử, muốn cứu nàng thì đừng nên lãng phí sức mạnh của ta”, giọng Thái
Nhất bỗng vang lên trong thức hải Mạc Vấn.
“ Ngươi có thể cứu nàng sao?” Mạc Vấn mừng rỡ vô cùng.
“ Xem như là có cách. Trước rời khỏi đây đã”.
Nghe Thái Nhất nói, tâm trạng của hắn liền chùng xuống. Hắn cắn răng “ trước
khi rời khỏi đây, ta phải cấp cho nàng một cái công đạo”, trong khi nói, tay
hắn thuyên chuyển cự kiếm phát ra cực hạn hào quang rồi đột nhiên chém tới.
Phía bên kia hỏa kiếm cũng phát ra hào quang sáng chói cùng khủng bố nhiệt
lượng ầm ầm kéo lên ngăn cản, hai thanh cự kiếm chạm vào nhau, năng lượng bộc
phát. Quang cầu xung quanh hai người lay động yếu ớt, chực vỡ òa ra. Cửu Dương
cắn răng: “ cố gắng ngăn cản…”
Ngắn ngủi va chạm, cả hai đều bị chấn lui. Càn Thiên Hỏa cười to:” ngươi chỉ
biết cậy mạnh sao? Lão phu cho ngươi biết thế nào là chênh lệch.”, một cỗ hỏa
diễm cuồng bạo kéo lên cự hỏa kiếm đột nhiên tách ra thành bốn mươi tám đầu
hỏa long điên cuồng gào thét bay về phía Mạc Vấn, mỗi một đầu hỏa long đều
mang theo khủng bố lực lượng đồng thời phảng phất giống như là hỏa long thực
sự. Hơn ba mươi đầu hỏa long gào thét uốn lượn trói lấy ngũ sắc cự kiếm, mười
mấy chỉ còn lại bỗng nhập đầu vào trong linh kiếm trên tay Thiên Hỏa Kiếm Tôn,
hắn bước ra một bước vượt qua mười mấy trượng, linh kiếm vung lên trong nháy
mắt hắn bổ ra rồi hơn một ngàn kiếm, mỗi một kiếm vô cùng chuẩn xác, phong tỏa
tất cả đường lui của Mạc Vấn. Ngàn đạo kiếm quang gào thét lao ra điên cuồng,
tuyệt đối là điên cuồng !
“Cuồng Viêm Kiếm Thức, khởi!”


Truyền Kiếm - Chương #516