Người đăng: Hắc Công Tử
Sát Lục phân thân đã thanh tỉnh “ không thể nào, ta tính sai ở đâu? Nguyệt
…vận mệnh của nàng….chưa phải là kết thúc…”
Bỗng một luồng thần niệm xẹt qua, trong thức hải hắn một đoàn hỏa diễm màu đen
hư không xuất hiện. Đoàn hắc sắc hỏa diễm này không hề có nhiệt lượng mà tỏa
ra một cảm giác lạnh lẽo, lạnh tới tận cùng linh hồn, nhìn thoáng qua đoàn hỏa
diễm này có cũng có thể làm cho linh hồn người ta suy kiệt, bốc hơi. Mạc Vấn
kinh hãi…
“ Coi như ngươi và lão phu có duyên. Ta tặng ngươi một chút tạo hóa, hảo hảo
cảm ngộ”
“Tiền bối, người là ai” Mạc Vấn trầm mặc, hắn nhìn chăm chú vào đoàn hắc hỏa
rồi thì thào.
“ Lão phu Thiên Ma Tử, Ngân Hà vực giới, Diêm Vương tinh. Nếu có một ngày
ngươi tới được, ta nhận ngươi làm đệ tam đại đệ tử.” Thanh âm tang thương
truyền lại rồi ngưng bặt.
…
Mạc Vấn bản tôn đứng đó, xung quanh hắn hào quang tứ sắc từ trận bàn tỏa ra từ
từ biến mất. Mái tóc bạc tung bay trong gió tuyết, nơi khóe mắt dường như có
ngấn lệ nhưng hai mắt của hắn thủy chung vẫn nhắm nghiền.
Bỗng dưng ma khí ầm ầm tiêu tan, thiên kiếp cảm giác như bị lừa dối, sấm sét
gào thét rền vang trong hắc vân dày đặc chực đánh xuống nhưng bởi vì thiên địa
quy tắc không cho phép, kiếp vân từ từ tan rã. Mọi người sững sờ nhìn lên: “
cứ như vậy tiêu tan rồi? Thiên kiếp cũng biết đùa sao? Hù chết ta rồi”…
Các kiếm tôn thở phào nhẹ nhõm, Cửu Dương kiếm tôn bỗng nhíu mày: “ Không
đúng, huyết sát vẫn ngưng tụ”
Các kiếm tôn không hẹn mà cùng ngước mặt lên trời, nguyệt tinh đã hoàn toàn
nhuộm đỏ. “ Không thể nào, tựu là ba tháng nữa Huyết Nguyệt mới có thể hàng
lầm, tại sao dị biến”
Mạc Vấn từ từ ngửa mặt lên trời, hắn nhìn vào Nguyệt tinh lúc này đây đã hoàn
toàn nhuốm đỏ, lệ hắn tuôn rơi: “ Huyết Nguyệt…. Nguyệt Huyết…Nguyệt… vì người
hôm nay….ta…dù cho bỏ qua bản tôn cũng để cho nơi này nhuốm máu” trong khi hắn
thì thầm, một cỗ kiếm ý từ trên người hắn bộc phát, một thành, hai thành….
Huyết Nguyệt không biết lúc nào sẽ hàng lâm, chậm thì vài ngày, nhanh thì lập
tức. Nhân tộc đã không chuẩn bị kịp nữa rồi. Lúc này đây các kiếm tôn không
còn ai để ý tới Mạc Vấn,ngoại trừ Càn – Mạc gia kiếm tôn. Cửu Dương kiếm tôn,
lần nữa lên tiếng, giọng hắn không lớn nhưng âm thanh cuồn cuộn chấn động bát
phương: “ mọi người quay trở lại, tập hợp theo quân doanh chuẩn bị đợi lệnh.
Các kiếm tôn, chúng ta về nghị sự đường”
Ngoài vạn dặm, phi kiếm rợp trời. Các kiếm gia nghe thấy mệnh lệnh liền cấp
tốc phản hồi. Các vị kiếm tôn cục lần lượt bay đi.
“ Các ngươi cũng đi thôi”, Vũ Hinh và Lam đồng thời nhận được truyền âm. Sát
Lục phân thân hiện ra rồi nắm tay các nàng phi hành về phía đại điện. Nhị nữ
ngoái đầu nhìn lại Mạc Vấn cùng cuồng đình phân thân, trực giác nữ nhân các
nàng cảm thấy có lẽ sẽ có chuyện không hay…
Càn Thiên Tà hừ lạnh rồi bay đi. Chỉ còn lại hai vị Mạc Gia lão tổ và Càn
Thiên Hỏa không hề có ý tứ rời đi. Sau cùng hắn nhìn qua Mạc Vấn nghiến răng “
tiểu tử, coi như hôm nay ngươi may mắn.” đoạn xoay người chuẩn bị rời đi. Hai
vị lão tổ Mạc Gia cũng không tiến tới làm phiền Mạc Vấn, liền quay người rời
đi. Càn Thiên Viêm vội vàng bay tới sau lưng lão tổ, hắn nhìn qua Mạc Vấn,
trong mắt đầy sát cơ, nhưng chứng kiến đôi mắt Mạc Vấn bỗng nhìn vào mình hắn
bỗng cảm thấy từ trong linh hồn mình đau nhói như bị ngàn vạn vết kiếm đâm
vào, vạn hỏa thiêu đốt, hắn hét lên thảm thiết.
Tam vị kiếm tôn nghe hét thảm, vội vàng xoay người lại chỉ thấy sau lưng Mạc
Vấn một bức họa trục ngưng tụ, trong họa trục không có họa, chẳng qua chỉ là
một bức họa trắng tinh nhưng nhìn kỹ vào đó lại khiến cho người ta cảm nhận
thấy linh hồn mình đau đớn, có cảm thấy lạnh buốt, có lúc lại thấy như bị
thiêu đốt…
Mạc Thương lão tổ kinh hãi “ phần linh kiếm ý viên mãn sao”
Phần Linh kiếm tôn ngưng trọng “ không chỉ là kiếm ý, dường như còn có một tia
ý cảnh”.
Càn gia lão tổ không nói một lời, hắn lập tức xuất thủ. Tay hắn vung lên, lập
tức một thanh hỏa kiếm cấp tốc ngưng tụ ầm ầm chém xuống. Sự việc phát sinh
chỉ trong chớp mắt, hai vị lạo tổ Mạc gia chỉ biết trơ mắt nhìn hỏa kiếm trực
chỉ đỉnh đầu Mạc Vấn mà chém xuống.
Mạc Vấn không động đôi mắt hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Càn Thiên Viêm nhưng
xung quanh hắn ngũ hành linh khí cấp tốc ngưng tụ rồi chuyển hóa thành hôi sắc
linh khí, một tầng bảo hộ nhanh chóng thành lập. Tay hắn chầm chậm đưa lên,
Họa Trục sau lưng hắn phát ra hào quang mông lung. Phần Linh kiếm ý vốn vô
hình, hắn trước không hiểu nhưng cơ duyên xảo hợp, từ xưa tới nay người ta
thường nói trong phúc có họa, trong họa có phúc là vậy. Nguyệt Nhi vẫn lạc còn
hắn chỉ trơ mắt đứng nhìn, hắn hận ! hắn hận Càn Gia một thì hận chính bản
thân mình gấp mười, gấp trăm lần. Chỉ vì một lý do hắn không đủ cường đại.
Ngoài Mạc Vũ ra thì Nguyệt Nhi có thể coi là người thân nhất, người hắn yêu
nhất trên thế gian này, nàng cuối cùng cũng rời đi. Hắn còn ai? Lam? Vũ Hinh?
Các nàng chung quy không phải quan trọng nhất trong tim hắn, hắn thủy chung
chỉ coi Lam như một vị sư tỷ, còn với Vũ Hinh là hắn trách nhiệm, làm nam nhân
phải gánh vác…Hắn hận, nộ hỏa thiêu đốt linh hồn, hắn đau đớn, linh hồn hắn
như bị cắn xé thành trăm ngàn mảnh nhỏ, ma khí thâm nhập khiến hắn chỉ một
chút trở thành ma trung ma, vạn kiếp bất phục. Giây lát thanh tỉnh lại, hắn
chợt hiểu ra. Phần Linh kiếm ý có thể khiến người ta chân nguyên bị thiêu đốt,
nhưng cái gì mới gọi là phần linh? Hắn hiểu ra rồi, dùng hư hỏa đốt cháy linh
hồn, đó mới đường đường chính chính gọi là Phần Linh. Hắn cũng không biết là
chính mình vô tình đã vượt qua phạm trù kiếm ký mà sơ thành ý cảnh, võ giả
kiếm ý có thể giống nhau nhưng ý cảnh mỗi người mỗi khác. Hư hỏa của hắn trong
một sát na ngưng tụ lại khắc lên một hỏa diễm ấn ký hư ảo ở bên trong thức
hải.
Để mặc cho hỏa kiếm chém xuống hộ tráo mỏng manh. Hắn chợt nhắm mắt lại, miệng
khẽ hô nhỏ:
“ Nộ Hỏa Phần Linh”