Một Nửa Chương


Người đăng: BooKooMan

Trong chính điện của đế đô Thiên Hương quốc, nơi uy nghi nhất Diệp Vân thành
đô, có một thân hình đang ngôi trên ghế rồng. Từ người ấy tỏa ra một khí thế
quân lâm thiên hạ kinh người. Có cảm giác khi ngài soi rọi ánh nhìn bao quát
thế gian, ngay cả loài rồng cũng phải phủ phục.

Đó chính là Hoàng đế bệ hạ của Thiên Hương quốc, Vi Thần Long.

Lúc này ông đang ngồi trên ghế rồng như lúc thiết triều. Có điều, tấm rèm
buông trước ghế rồng đã được vén lên, người phía dưới có thể nhìn rõ mặt của
hoàng đế bệ hạ. Những buổi thiết triều bình thường, quan lại văn võ cũng không
thể có đặc quyền được xem mặt hoàng đế như vậy.

Mà phía dưới sảnh điện lúc này là một lão giả không quá già nhưng đầu tóc cũng
đã bạc phơ, thoạt nhìn qua cảm thấy vô cùng thân thuộc. Người này chính là Tây
Nham lão giả.

Trong điện, một trẻ một già, nhưng một trên một dưới, đàm luận điềm nhiên
nhưng trong đó vẫn nhận ra được sự tôn kính của người này đối với người kia,
khiến không gian trở nên vô cùng tĩnh lặng dù là khi có người đang nói chuyện,
hơn nữa còn là chuyện động trời.

“Thần tướng, khanh vừa nói cái gì?”
Vi Thần Long hỏi lại.

“Thần, thần chắc chắn, điều đó là sự thật, thưa bệ hạ!!!”
Tây Nham nhìn thẳng bệ hạ, chắp tay, kính cẩn đáp với giọng chắc nịch, không
có chút ảnh hưởng của tuổi già.

“Hài nhi của ta..”
Vi Thần Long thở dài.
“Ta không mong nó dính dáng gì tới việc thế sự. Chuyện ngày hôm nay, ta không
muốn nghe lại lần nữa.”

“Nhưng, thưa bệ hạ..”
Tây Nham ánh mắt đỏ máu, vô cùng súc động.

“Ý ta đã quyết. Khanh không cần phải nhắc lại lần thứ hai.”
Vi Thần Long hừ nhẹ. Trong tiếng gầm phát ra một cỗ uy nghiêm nồng nặc.

“Mặt khác, thành tựu của khanh ta đã sớm biết. Hôm nay ta phong tặng cho khanh
chức Đại Thần tướng, khanh hãy làm tốt chức trách của mình. Giờ thì lui về
nghỉ ngơi đi.”

Sắc mặt Tây Nham tái nhợt. Nhưng rồi ông cũng ngậm ngùi, hai tay cung kính
cẩn:

“Tạ ơn bệ hạ. Hạ thần xin cáo lui.”

Vi Thần Long không hề nói gì, nhắm nghiền mắt, ngồi bất động khi Tây Nham rời
đi.

“Con gái của ta.. Từ nhỏ đã là đứa ham chơi, không chịu học quy cách ứng xử
trong cung. Ta không trách nó, ngược lại còn cảm thấy vui mừng. Số phận người
trong hoàng tộc Thiên Hương có ai tránh thoát khỏi đau thương chém giết, tranh
dành quyền lực. Nay con gái của ta trời sinh hồn nhiên ngây thơ, lương thiện,
ta nỡ lòng nào đẩy nó vào cuộc đời nghiệt ngã? Ta, với tư cách là một người
cha, sẽ không để cho con phải trở thành người mà con không muốn.”

“Chỉ tiếc là ông trời đùa trêu. Ban cho con sức mạnh thần kỳ. Sức mạnh ấy, có
lẽ đã vượt ra ngoài khả năng mà ta có thể kiểm soát.”

“Nhưng, ông trời, ngươi đừng đắc ý vội. Dù ngươi có mạnh đến đâu, lớn cỡ nào,
ta cũng sẽ không để ngươi đùa giỡn số phận con gái của ta!”

Bên ngoài đại điện, Tây Nham đứng chắp tay sau lưng, nhìn về phía khung trời,
trong lòng xao động mãnh liệt.

Ông biết, Vi Lục, là một truyền kì.

Sự tồn tại của nàng trên đời này vốn đã là một kì tích.

Nhưng lựa chọn của Vi Thần Long, lại khiến ông cảm thấy vô cùng đau đớn.

Nếu Vi Lục có thể trở thành sức mạnh cho Thiên Hương, đại lục này, không, cả
thế gian này, ngoài Chung cực, chẳng còn gì có thể địch lại được Thiên Hương
quốc nữa. Đến lúc đó, lũ Hoang tộc kia chỉ là một hòn sỏi vô cùng bé nhỏ trên
con đường thống nhất thiên hạ.

Có điều, Tây Nham hiểu được, hoàng đế bệ hạ cũng chỉ vừa mới biết chuyện, lại
có thể lập tức đưa ra quyết định như vậy, tình cảm phụ tử của ngài đối với Vi
Lục quá lớn, căn bản không có cách gì khuyên ngăn.

Hơn nữa, chỉ mới một thoáng trước đây thôi, nàng còn nói mình vô cùng ghét võ
học.

Liệu đem Vi Lục ra làm thứ vũ khí thống nhất thiên hạ, lại là võ học chính đạo
ư?

Tây Nham cười khổ. Xem ra, mình đã thực sự già rồi. Chính kiến tuổi trẻ cũng
không còn, để quyền thế làm cho mờ mắt!

Đúng lúc đó, ông như cảm ứng được điều gì, vội vàng lấy hòn ngọc màu cam trong
ngực ra. Chỉ thấy viên ngọc lóe sáng lên một chút, rồi vụt tắt.

“Hai đứa trẻ này, thật là…”
Tây Nham lắc đầu.
“Vi Lục, ta hiện không hi vọng công chúa có thể trở thành vũ khí nữa. Ta chỉ
hi vọng người có sức mạnh để tự bảo vệ mình. Học một chút võ công thực ra cũng
chẳng phải việc xấu. Hài…”

Nghĩ rồi, Tây Nham dậm chân xuống đất, thân hình biến mất trước cửa đại điện.

Sứ Binh điện, Võ các.

Ngay lúc này, vô số ánh mắt đang đổ dồn về phía cửa Thạch tháp.

Nơi này có một bóng người đang nằm ngửa trên tấm đệm được trải sẵn từ lối vào
Thạch tháp tới võ đài.

Ngay khi thấy có bóng người vừa bị đá bay ra khỏi cửa tháp, rất nhiều người đã
xúm lại đỡ. Nhưng, bóng người này chỉ gạt tay của mọi người đi, nhất quyết nằm
ở đó, nhìn lên bầu trời.

Bóng người này là Trác Mộng.

Tay Nham lão giả lúc này đã từ chỗ hoàng đế bệ hạ trở về. Lão nhìn thấy cảnh
tượng này cũng không khỏi sững sờ.

“Trác Mộng, công chúa đâu rồi? Ngươi không theo bảo vệ nàng sao?”

“Sư phụ.. con.. đã thất bại rồi.”
Trác Mộng vẫn nằm yên ở đó, ngửa mặt lên trời, cười thê lương. Nước mắt từ từ
chảy xuống từ nơi khóe mắt.

“Ngươi nói vì vậy? Thất bại gì?”
Tây Nham lão giả cảm thấy khó hiểu.

“Người biết không? Ở tầng tháp thứ 25, có một chiếc cầu thang nhỏ khác, con
đã.. đã không kịp ngăn cản công chúa. Công chúa đã.. Tất cả là tại con!”

“Hử? Không phải ngươi đã cùng nàng nhảy xuống cái hố đó sao? Công chúa đâu
rồi?”
Tây Nham hỏi.

“Sao người biết? Chuyện cái hố..”
Trác Mộng ngồi bật dậy, chuyển thành trạng thái quỳ, ánh mắt không thể tin
được nhìn lão sư.

Tây Nham dường như cũng hiểu ra điều gì, vội hỏi:

“Chẳng lẽ, nàng không bị đẩy ra khỏi tháp cùng với ngươi ư?”

Trác Mộng giật mình. Hắn cho rằng Vi Lục đã ngã chết, còn hắn công lực cao nên
mới bị rơi từ trên cao xuống mà không sao, cuối cùng nhảy được ra đây. Theo
như lời nói của sư phụ, chẳng lẽ cái hố đó không bình thường, hay sao?

“Không ạ. Lúc con nhảy theo sau thì không nhìn thấy nàng đâu, con liền vận nội
công, ngay tức khắc bị đẩy ra đây.”

Tây Nham lão nghe vậy, gương mặt bỗng chốc cứng lại. Lời của Trác Mộng như sấm
sét ngang tai, làm ông ta nhận ra điều gì đó.

“Thật không thể tin được. Cách phá giải, cách phá giải, không vận nội lực…”
Tiếng Tây Nhảm lão lẩm bẩm một mình khiến mọi người càng nghe càng thấy khó
hiểu.

“Sư phụ, người biết điều gì sao? Về cái hố..”
Trác Mộng không kìm được mà hướng Tây Nham, hỏi.

“Ta là người trông coi Thạch tháp đời này, đương nhiên là biết về cái hố. Có
điều, đây là bí mật chưa bao giờ có lời giải của Thiên Hương quốc chúng ta.
Ngươi không cần hỏi nhiều..”
Tây Nham lão nói.

Có điều, khi đang nói thì gương mặt lão lại đông cứng lại một lần nữa.

Không vận nội lực..? Không sử dụng nội công thì làm sao có thể sống sót khi
rơi xuống hố sâu như thế?

Vi Lục công chúa!

“Trác Mộng, theo ta vào tháp.”
Tây Nham nói to và nhanh, xoay người lập tức biến mất vào trong Thạch tháp.

Trác Mộng cũng chẳng nói chẳng rằng, lập tức theo phía sau. Mà lúc này cửa đá
làm từ Sờ Lam thạch cũng bắt đầu hồi phục lại theo công dụng của nó.

Những người ở đây ngơ ngác, binh sĩ ngơ ngác, nô tài công công cũng ngơ ngác,
Sa Nguyên cũng ngơ ngác.

“Chuyện này thật đáng ngờ, phải bẩm báo cho đại nhân biết.”
Sa Nguyên thầm nghĩ.


Truyền Kì Nữ Thần Tiên Xinh Đẹp - Chương #8