Bên Trong Thạch Tháp Có Đồ Vật Phát Sáng


Người đăng: BooKooMan

Dưới ánh kinh nghi của mọi người, thậm chí là cả của Trác Mộng, lão giả Tây
Nham thần bí một chưởng phá nát cả võ đài.

Sa Nguyên ở phía xa xa nhìn cảnh này cũng toát mồ hôi lạnh. Rốt cuộc là chuyện
gì khiến vị đại nhân này tức giận như vậy?

Trên đài Trác Mộng cũng không biết nói gì, chỉ nhẹ nhàng chạy tới đỡ sư phụ
dậy. Vi Lục ngồi trên ghế phượng cũng câm nín, một tay chống cằm dựa lên thành
ghế, liếc mắc nhìn hai thầy trò Tây Nham.

Mặt trời cũng dần xuống núi. Những tia nắng vàng hoe bao trùm vạn vật cũng rút
lui đi, nhường chỗ cho đám gạch đá vớ vụn bên cạnh võ đại.

Tây Nham lão giả lúc này mới có thể lấy lại được bình tĩnh, hít sâu một hơi.
Lần này ông không dám nhìn thẳng vào mắt Vi Lục nữa, chỉ cúi gằm mặt xuống
dưới đất, kính cẩn nói:

“Chuyện hôm nay, thần tự nhận thấy sự vô lễ của mình. Ngàn vạn lần mong công
chúa thứ tội. Thần sẽ lập tức đến gặp quốc vương bệ hả để chịu tội.”

Vi Lục chỉ “ừm” một tiếng, không nói gì nữa. Nàng tuy nhỏ những vẫn có thể
nhận ra, những hành động khó hiểu vừa rồi của ông già chỉ xuất phát từ sự ngạc
nhiên tột độ, không hề có ác ý đối với nàng. Nàng tự nhiên cũng không cần phải
gây khó dễ gì cho con người này. Chỉ là từ khi Tây Nham xuất hiện, có quá
nhiều bí mật mà ông ta đang che giấu. Nếu có cơ hội chắc chắn nàng phải đi tìm
phụ hoàng một phen để hỏi rõ!

“Được rồi. Các ngươi hãy tiếp tục làm việc của mình. Võ đài bị hỏng hóc một
chút, ta tiện tay phá đi để chuẩn bị cho việc xây mới. Các ngươi không có ý
kiên gì chứ?”
Tây Nham quay xuống bên dưới nói với đám binh lính lam trại.

Binh lính phía bên dưới cũng há hốc mồm. Hơi hỏng một chút, tiện tay phá đi để
xây mới? Võ đại mấy chục trượng, nói phá là phá dễ như vậy sao? Ít nhất cho
hơn trăm người trang bị dụng cụ đàng hoàng cũng không thể nói phá liền phá như
vậy. Ít nhất cũng phải chục ngày..

Tuy nhiên cũng không có ai dám phản bác gì. Nhân vật thần công cái thế như vậy
không phải là người họ có thể động chạm vào.

Tây Nham lão không để ý đến đám người bên dưới nữa, lập tức quay đầu hướng Vi
Lục:

“Dù sao công chúa cũng tới Võ các ta chơi rồi, đừng để những việc này làm ảnh
hưởng đến tâm trạng của người. Trác Mộng, hãy đưa công chúa vào bên Thạch tháp
tham quan một chút.”

“Việc này.. e rằng không hợp lí a, thưa sư phụ.”
Trác Mộng do dự. Thạch tháp không thể tùy tiện như thế a? Muốn vào là vào,
chuyện này căn bản không thể được.

Tây Nham thấy thế cũng cười khổ, đại đồ đệ cũng ông vẫn luôn nghiêm túc như
vậy.

“Ta chính là người quản lí Thạch tháp, có nhiệm vụ phân biệt ai tốt, ai xấu,
ai được phép vào Thạch tháp tu luyện võ công. Nay ta thấy con và công chúa đều
là người tốt, không truyền mật tịch võ điển của Thạch tháp ngoài, đương nhiên
có quyền cho phép hai người vào. Con nói có phải không?”

Trác Mộng nghe vậy thì chắp tay, cúi đấu, không nói thêm gì nữa. Tây Nham lão
thì quay sang Vi Lục, chắp tay:

“Vậy, thần xin cáo lui, thưa công chúa. Chúc người tham quan Võ các vui vẻ.”

“Được rồi. Ngươi đi đi. Tội của ngươi ta cũng không để trong lòng, ngươi cũng
không cần gặp cha ta thỉnh tội.”
Vi Lục xua xua tay. Quả nhiên thầy nào trò nấy, nói chuyện quá ư là nghiêm
túc.

Lão giả Tây Nham cúi đầu, sau đó xoay người hướng phía sân rồng, biến mất.

“Mời công chúa theo thần.”
Trác Mộng đưa tay ra mời Vi Lục.

“Ta tự đi được.”
Vi Lục không để ý tới bàn tay của hắn. Nàng thản nhiên bước lên phía trước
Trác Mộng.

Hai người Vi Lục rảo bước nhanh trên cây cầu làm bằng ngọc. Nối giữa võ đại Võ
các và Thạch tháp chính là cây cầu này. Tuy phía cuối của cầu không có lối vào
Thạch tháp, nhưng lại có một chiếc cần gạt được làm bằng vàng ròng.

Vi Lục rất thích thú khi được đi trên đầu, làn gió mát hiu hiu thổi sượt qua
làn da cho nàng một cảm giác vô cùng dễ chịu.

Khi hai người đến phía cuối cầu ngọc, Vi Lục dừng lại còn Trác Mộng thì tiến
tới nắm lấy cần gạt, kéo mạnh.

Một tiếng nổ “ầm ầm” vang lên.

Phía dưới chân tháp cách nơi Vi Lục đang đứng gần chục trượng, một cách cửa đá
nổ tanh bành trong những ánh nhìn đầy hâm mộ của mọi người.

“Hả? Nổ tung ra như vậy?”
Vi Lúc cũng há mồm. Kiểu mỡ cửa độc đáo này, sao nàng lại thấy quen thế nhỉ..

“Ngươi. Mau xuống dưới chuẩn bị một tấm đệm để đỡ ta.”
Vi Lục chỉ tay vào mặt Trác Mộng, ra lệnh.

Trác Mộng đứng hình, ngây ngốc nhìn cô công chúa này. Có điều hắn cũng không
ngẩn người lâu, lập tức nhảy xuống, sai người mang một tấm nệm dày 2 trượng,
trải rộng từ chân võ đài tập luyện của Võ các đến cửa Thạch tháp. Vi Lục bên
trên thấy vậy thì cười tít mắt.

“Đã chuẩn bị xong, thưa công chúa.”
Trác Mộng tốc biến lên đứng cạnh Vi Lục, nói.

“Hì hì.”
Vi Lục cười híp mắt, dang hai tay nhảy xuống. Cơn gió áp lực mạnh mẽ vuốt lên
gương mặt dễ thương của nàng. Một tiếng hú dài hòa mình vào cơn gió. Lúc nàng
chạm đất thì tấm nệm mềm cũng thực hiện tốt nhiệm vụ của mình.

Nàng hớn hở nhìn lên trên chiếc cầu ngọc, trong ánh mắt lộ rõ ra vẻ ham chơi.

“Trác Mộng, đưa ta lên đó, một lần nữa.”
Vi Lục nói với Trác Mộng ở bên cạnh.

“Được, thưa công chúa. Nhưng người phải nhớ rằng cửa Thạch tháp chỉ duy trì
trạng thái mở được một tiếng đồng hồ. Sau đó sẽ tự động khôi phục như ban đầu.
Chúng ta phải rời khỏi Thạch tháp trước lúc đó.”
Trác Mộng lên tiếng nhắc nhở.

“Tự động khôi phục? Ý ngươi là cánh cửa đá này?”
Vi Lục tò mò hỏi.

“Đúng, thưa công chúa. Sờ Lam thạch có công dụng vô cùng kì diệu, chỉ cần
không bị nghiền nát, thì chắc chắn có thể phục hồi, thời gian tùy theo quy mô
và kích thước. Cánh cửa đá này đã được các cao nhân của Thiên Hương quốc thiết
kế dựa vào Sờ Lam thạch.”
Trác Mộng gật đầu.

Vi Lục nghĩ nghĩ một chút, Sờ Lam thạch.. thần kì như vậy.

Lúc Vi Lục đang cảm thán về sự kì diệu của Sờ Lam thạch thì Trác Mộng khom
lưng:

“Mời công chúa.”

“Thôi khỏi đi. Thạch tháp thú vị hơn. Chơi Thạch tháp một tiếng xong chúng ta
lại ra đây chơi đệm tiếp.”
Vi Lục cười tinh quái.
“Đi nào.”

Nói rồi nàng chạy thẳng sang phía bên kia của cánh cửa đá. Trác Mộng thấy vậy
cũng vội vàng theo sau. Đám người mang đệm tới gãi đầu, rồi tiếp tục đứng
trông coi lối vào Thạch tháp cùng với cái đệm.

Bên trong tầng 1 của Thạch tháp, vô số họa tiết li kì được trang trí trên
tường bao bốn phía. Kệ sách được bố trí thành hình tròn, bên trong vòng tròn
là mê cung sách, được sắp xếp vô cùng tỉ mỉ, chi tiết.Vòng tròn sách bên ngoài
có bốn vị trí hở, người vào tháp có thể thông qua một trong bốn khe hở này để
tiến vào mê cùng bên trong. Có người để ý, có người không, những chung quy đã
từng có rất nhiều người nhận ra, đây không chỉ là một kiểu bố trí trang trí.
Sách ở đây hoàn toàn được sắp xếp theo quy luật!

Vòng tròn bên ngoài được bốn khe hở chia làm bốn phần, tương ứng với bốn thể -
sơ võ học. Vào trong một nấc là một nhánh khác của thể đó. Càng vào sâu trong,
nhánh chi càng ít đi, võ học càng tinh diệu. Đến tâm phòng thì lại gặp được
bốn thể võ học khác, tuy nhiên để là dạng nâng cấp của bốn thể đầu. Người chọn
xong một trong bốn thể - tâm tầng 1 thì sẽ có tư cách tiến vào tầng hai. Trung
tâm căn phòng là một chiếc cầu thang dạng xoắn ốc nhỏ, vừa đủ để có thể bước
lên một cách dễ dàng.

Ở tầng 2, thể - tâm của tầng một hóa ra cũng chỉ là một trong bốn thể - sơ
khởi đầu…

Tầng 3 ,6, 9 ,12 ,15, 18, 21, 24 lại có sự đột phá về sức mạnh vô cùng lớn.

Ở tầng 25, bốn thể - tâm của tầng này đã được cho là võ học mạnh nhất của
Thiên Hương. Thậm chí, ngay cả trận chiến tranh nổ ra vạn năm về trước, một
mình Thiên Hương phải đối đầu với hai đại quốc gia khác mà cũng chưa đến mức
phải gọi ra Thần tướng có thể - tâm tầng 25. Như vậy, có thể hiểu võ học của
Thiên Hương quốc cũng như Thạch tháp thần bí này uy mãnh như thế nào. Tuy
nhiên không hiểu sao, chỉ có con cháu trực hệ của Thiên Hương mới có thể tu
luyện, làm cho những quốc gia thậm chí là Môn phái lớn khác không tài nào sao
chép.

Cũng có ý nghĩ cho rằng có thể cử một bộ phận dân chúng sang sinh con cùng với
người của Thiên Hương quốc để trà trộn vào tu luyện bí kíp võ công quốc gia
này. Dù vậy sau này ý kiến ấy cũng rất nhanh bị bác bỏ, vì Thiên Hương quá
mạnh, những người có dòng máu Thiên Hương căn bản sẽ không phản bội nước mình
để đi phục vụ cho đất nước người khác. Đó là quan niệm chung của mọi người.

Thể - tâm tầng 25 của Thiên Hương quốc bá đạo là vậy, nhưng vẫn chưa thể coi
là Võ học chung cực.

Cái gì gọi là Võ học chung cực? Chính là môn võ công, đúng hơn là thần công có
thể giúp người ta bài sơn đảo hải, lấp biển che trời, không gì không thể làm
được. Tương truyền, người lĩnh ngộ thành công Võ học chung cực sẽ có tư cách
biết Tiên tồn tại thực hay không.

Môn thần công này chia làm ba quyển: Thiên, Địa, Nhân. Những cái tên vô cùng
đơn giản, những lại hàm chứa bí mật tối cao của vũ trụ. Trong ba quyển, Thiên
là mạnh nhất, Nhân là yếu nhất, vậy nhưng tùy tiện luyện một quyển cũng có thể
trở thành cái thế cường giả. Chuyện về Võ học chung cực tam quyển chỉ cần là
người học võ thì chắc chắn phải biết, đây là kiến thức hết sức phổ thông.
Nhiều người còn cho rằng cái này là chuyện hoang đường nhằm khích lệ tinh thần
học võ của võ giả, vì trước giờ đâu có ai thấy được dù chỉ là một trong tam
quyển thần vật ấy?

Cái này nếu lọt vào tai Vi Lục sẽ làm cô nàng vô cùng thích thú, sau đó nằng
nặc đòi đi tìm Võ học chung cực. Tuy nhiên phải biết rằng, Võ học chung cực
cũng chỉ là một truyền thuyết thôi. Ngay cả Thiên Hương quốc nàng lực lượng
tổng thể mạnh mẽ như vậy, cũng không thể có nổi một quyển, trong trường hợp
thứ Võ học chung cực đó thực sự tồn tại…

“Nơi này đúng là rộng, còn cao nữa. Trong hoàng cung cũng không thể có nơi nào
cao như thế này a!”
Vi Lục thích thú nhìn ra ngoài khe thông khí nhỏ.

Nơi nàng đang đứng là tầng thứ 24 của Thạch tháp.

Càng lên cao diện tích phòng ốc càng nhỏ lại. Vi Lục biết điều ấy, nhưng thực
tế trong tháp thì hoàn toàn ngược lại. Nàng có cảm giác các tầng đều có diện
tích như nhau, hơn nữa các lỗ thông khí ở đây được bố trí tựa như một trận
pháp, trong đó tâm trận là một chiếc gương đính trên trần nhà trung tâm căn
phòng. Khiến cho căn phòng lúc nào cũng sáng trưng vào ban ngày. ( Ban đêm thì
cần phải vào Thạch tháp để làm giề? Ăn trộm sách à? Next ).

“Nè. Chúng ta lên tầng 25 chơi đi.”
Vi Lục gọi Trác Mộng.

“Vâng.”
Trác Mộng cũng không ngần ngại gì đáp lại. Hắn dẫn đường phía trước, Vi Lục
nhanh nhẹn bước theo sau trên chiếc cầu thang ở giữa phòng.

Ngay khi Vi Lục đặt chân bước vào tầng 25 thì nàng lại lập tức bị thu hút bởi
bốn tấm màn ánh sáng.

Chúng liên tục thay đổi vị trí cho nhau. Không hề dừng lại dù chỉ một chút, kể
cả khi nàng cố tình chạm vào. Vi Lục nhìn nhìn màn ánh sáng, khẽ nói bằng một
giọng tinh nghịch: “Lại đây nào, đừng nghịch nữa.”

Lúc này đôi mắt nàng hơi lóe lên một chút, rồi lại bình thường trở lại. Chính
Vi Lục cũng không nhận ra được sự thay đổi ấy.

Có điều khi đôi mắt của Vi Lục ngừng lóe lên thì bốn tấm màn ánh sáng cũng di
chuyển chậm lại dần, rồi từ từ phủ phục xuống xung quanh chân nàng như đang
quỳ lạy.

Trác Mộng bên cạnh nhìn thấy cảnh này cũng hơi sững sờ, không biết là chuyện
gì đang xảy ra. Vì dù sao đây cũng là lần đầu hắn tiến lên tầng 25, đương
nhiên là do Vi Lục ra lệnh. Bình thường hắn sẽ không bao giờ làm loại chuyện
nhảy cóc như thế này.

Vi Lục thấy xung quanh mình ánh sáng tràn ngập bao phủ, nhất thời vô cùng
thích thú. Bốn tầm màn ánh sáng như hiểu được tâm trạng của Vi Lục, chúng cũng
thở phào một cái.

“Ngoan lắm các bé cưng. Đợi khi ta trở về nhất định sẽ bảo phụ hoàng đem các
ngươi đến chơi cùng với ta.”

Bốn màn ánh sáng cũng toát hết cả mồ hôi.

Bị Vi Lục mân mê vuốt ve, bốn tầm màn ánh sáng khóc không ra nước mắt.

Càng vuốt càng thấy những tinh thể vàng kim long lanh ánh lên rồi đọng xuống
đất, mãi sau mới biết mất. Vi Lục vuốt mỗi lúc một hăng say.

Có điều khi nàng đang cùng bốn tầm màn ánh sáng đùa nghịch thì từ giữa căn
phòng, nàng để thấy một điều đặc biệt.

Ở nơi đó có một chiếc cầu thang khác!

Chẳng phải nói Thạch tháp chỉ có 25 tầng thôi hay sao? Chẳng lẽ vẫn còn tầng
thứ 26, thậm chí là 27?

Nghĩ đến đây, Vi Lục cười càng lúc càng tươi, tay ôm 4 màn ánh sáng, đi về
phía cầu thang.

Trác Mộng ở một bên vốn đã để ý chiếc cầu thang này từ đầu. Hắn trong lòng
không khỏi cũng dâng lên một chút tò mò, dù chỉ là một ít nhưng cũng đủ để hắn
không ngăn cản công chúa.

Bốn màn ánh sáng trong tay Vi Lục cũng rung lên, như muốn bảo nàng quay lại,
đừng đi tiếp nữa.

Có điều đôi mắt của nàng lại ánh lên một thứ hào quang kì lạ, dường như soi
đường cho nàng bước tới phía trước. Bốn màn ánh sáng thấy vậy cũng không dám
ho he nửa lời.

Phía cầu thang, qua đôi mắt của mình, Vi Lục cảm thấy nhìn có vật gì đó đang
phát sáng.

Đang lúc Vi Lục định bước lên chiếc cầu thang thì từ đằng sau, một giọng nói
đầy nam tính vang lên nhanh như thiểm điện, thân hình của Trác Mộng cũng lao
tới chỗ Vi Lục:

“Công chúa, đừng.”

Có điều, giọng nói của hắn lúc đó vang lên đã muộn. Khi Vi Lục nhận ra mình
đang làm gì thì nàng nhận ra ở dưới chân, một cái hố đen ngòm sâu hoắm hiện
ra.

Chân trái của nàng vẫn còn đang ở trên sàn tầng 25, nhưng chân phải đã bước
tới phía trước.

“Aaaaaaaaaa”
Vi Lục hét lên.

“Công chúaaaaa.”
Trác Mộng đang trên đường lao tới thấy vậy cũng hét lên.

Trong chốc lát, nội lực trong cơ thể Trác Mộng được dốc ra như thủy triều. Hai
chân hắn nhanh hơn cả sấm sét! Trong chốc lát, một tay hắn đã giữ lấy được
mông Vi Lục, còn một tay bám trên miệng hố.

“Để thần đưa người lên.”
Trác Mộng trấn an nói.

Trác Mộng lập tức dồn khí lực vào tay đang bám vào miệng hố, với sức mạnh của
hắn, muốn đưa cả hai người lên là hoàn toàn không khó.

Đột nhiên, ngay lúc Trác Mộng hắn sắp đưa được bản thân cùng công chúa bay lên
thì 4 màn sáng trong tay Vi Lục tỏa ra ánh hào quang giữ dội, tách Vi Lục ra
khỏi vòng tay của Trác Mộng.

Theo ánh mắt điên dại cùng hối hận của Trác Mộng, bóng hình của Vi Lục từ từ
chìm vào hố sâu không đáy. Đến phút cuối, hắn vẫn không thể làm tốt chức trách
của mình!

Trác Mộng lúc này như kẻ điên, miệng hét to điên dại. Cả thân hình như con báo
đen nhảy xuống hố sâu, biến mất ở trong đó.


Truyền Kì Nữ Thần Tiên Xinh Đẹp - Chương #7