Huyết Lang


Người đăng: Knight

Đêm nay là rằm tháng bảy tính theo lịch thế giới này. Cư dân nơi đây sẽ tổ
chức lễ hội dọa ma, nó bắt nguồn từ sự kiện Vực Ngoại trong truyền thuyết.
Theo đó người dân sẽ hóa trang thành các nhân vật ma quái, thần thoại để hù
dọa người khác.

Nó giống hệt như lễ hội Halloween ở Mỹ chỉ khác ở chỗ thay vì đòi kẹo thì họ
sẽ được tặng quà ngẫu nhiên của gia chủ nếu màn dọa ma thành công.

Phất Lai thành cũng không ngoại lệ, khắp nơi treo nhiều chiếc lồng đèn ma
quái. Trên đường phố nhiều người trong các trang phục kỳ dị lãng vảng ngoài
đường. Có người mặc quần áo bằng da thú, có người lại lấy xương ma thú ghép
lại thành bộ trang phục dị hợm, muôn hình vạn trạng.

Họ đi thành từng nhóm nhỏ hoặc phục kích trong bụi rậm chờ con mồi đi qua. Mỗi
nhà đều chuẩn bị một số quà tùy ý để sẳn, trong trường hợp gia chủ không muốn
làm phiền thì họ sẽ treo một bù nhìn đầu bí ngô trước cửa, như thế những người
dọa ma sẽ không tìm đến.

Trên một con hẻm nhỏ ở phía tây Đỗ phủ.

Dưới ánh trăng mờ ảo, một bóng đen lướt đi thoăn thoắt qua từng mái nhà mà
không gây ra một tiếng động. Nhảy lên một chạc cây cổ thụ nằm gần ngã tư
đường, đôi mắt đỏ rực nhìn vào tòa nhà có phần bề thế cạnh đó.

Đó không phải đôi mắt con người mà là của dã thú. Trong đó ẩn dấu nỗi căm thù
cùng cực. Nó bóp nát một nhánh cây bên cạnh, từng đường gân huyết sắc dịu nhẹ
nổi lên trên trán nó. Nó là Khấu Trọng, một con thú bị dồn đến đường cùng.

Tòa nhà đó là của tên Trương quản sự. Vì hắn không mang họ Đỗ nên không được
phép ở trong khu vực của họ mặc dù hắn đã cưới một người họ Đỗ làm vợ.

Nơi trước đây từng là nhà của vợ hắn, vì bị dồn ép mà phải bán đi. Bản thân
Khấu Trọng lúc đó tự ti về năng lực bản thân nên hắn chạy trốn, hắn đầu nhập
quân ngũ để quên đi hiện thực tàn khốc này. Dù hắn cố gắng bao nhiêu thì trong
hơn 10 năm tòng quân vẫn không qua nổi chức Đội trưởng quèn, hắn bế tắc, hắn
đau khổ và ông trời đã cho hắn một cơ hội mới.

Nhưng hắn đã mất đi thứ quí giá nhất cuộc đời. Và hắn cần phải làm điều gì đó
để giảm bớt cơn điên loạn ngày một lớn dần trong mình. Trả thù đó là suy nghĩ
duy nhất.

Khấu Trọng không hay biết rằng mọi hành động của hắn đều được ghi lại và phát
sóng trực tiếp qua Nhãn Cầu, một loại ma pháp do thám cấp thấp.

Nhãn Cầu có hình dạng là một con mắt có đính hai cánh nhỏ hai bên. Kích thướt
của nó rất nhỏ nếu không để ý kỹ sẽ rất khó thấy, hơn nữa bản thân loại ma
pháp này có tính ẩn dấu cực cao nên trong Ambrosio nó được các game thủ rất ưa
dùng.

Ngồi trên vương tọa, Knight ra vẻ quả nhiên. Trong cơ thể Khấu Trọng có ẩn
chứa một loại trùng gọi là Phệ Huyết Trùng, nó cắn nuốt tinh huyết, sinh khí
làm vật chủ dần suy kiệt rồi chết do đó Khấu Trọng mới hơn 30 lại có bộ dạng
quá ngũ tuần.

Khấu Trọng không hay biết điều đó nhưng Knight thì không. Cậu sở hữu một phần
huyết thống Vampire và đã đạt đến cực hạn của nó, những gì liên quan đến máu
huyết thì cậu rất mẫn cảm.

Kẻ thù của hắn là ai, cậu không quan tâm. Điều cậu quan tâm là con trùng nằm
trong cơ thể hắn, nó sẽ là động lực để giúp hắn biến dị huyết mạch thành Phệ
Huyết Lang. Thứ quí giá nhất loài này không phải ma tinh mà là năng lực của
nó.

Cứ qua một thời gian, Huyết Lang lại sản sinh ra một loại Huyết Thạch, nó là
thành phần không thể thiếu trong việc tạo thành Sinh Mệnh Thần Thạch, một chí
tôn bảo vật. Chỉ cần sở hữu nó, cậu có thể vô hạn tiếp cận bất tử chân chính,
trong game vốn dĩ có loại vật phẩm này nhưng nó xuất hiện vào thời kỳ cuối nên
không mấy ai để ý.

Huyết Lang tính vốn hiếu sát, thị huyết. Khấu Trọng chưa biến dị thành Huyết
Lang nhưng trong cơ thể hắn đã có tiền đề để làm điều đó. Việc hắn tìm đến trả
thù là điều dễ hiểu.

Knight không ngăn cản mà bỏ mặc Khấu Trọng muốn làm gì thì làm, thứ sức mạnh
gọi là Đấu Khí hay ma pháp ở thế giới này, cậu cũng muốn tìm hiểu chúng, bắt
đầu từ những thứ thô sơ nhất và đây là một dịp hoàn hảo. Nếu như hắn chết vậy
thì chứng tỏ hắn không có tư cách thức tỉnh chứ chưa nói đến phát sinh biến dị
huyết mạch.

Cách nơi Khấu Trọng đứng không xa là ba thân ảnh khác. Họ mặc bộ áo choàng
trắng tinh tương phản với màn đêm. Ba kẻ này không ai khác chính là nhóm người
Hàn Thiết.

Trong tộc Chiến Binh có một phân tộc mang huyết thống ma sói, ba người họ
chính là bị khí tức của Khấu Trọng hấp dẫn lại đây.

“Đây là cách hắn giải quyết sao?”, Hàn Nha một trong ba người lên tiếng.

“Chúng ta nên góp vui nhỉ?, hy vọng lũ người kia không quá yếu.”, Hàn Nhạc bóp
tay rôm rốp nói.

Hàn Thiết bình tĩnh nhất trong ba người, hắn đưa tay ra ngăn lại:

“Hai ngươi đã quên lời của Cửu hộ pháp?”

Hàn Nhạc nghe thế liền xì mũi coi thường:

“Chúng ta đều ở cấp độ một đội trưởng. Ngươi là người của Cửu hộ pháp ta không
nói nhưng hai người bọn ta lại là người của Ngũ hộ pháp. Trong tộc quy không
có luật bắt tộc nhân phải nghe theo lời kẻ cùng đẳng cấp với mình nhất là khi
kẻ đó ở một chiến tuyến khác.”

Hàn Thiết hừ lạnh, hiển nhiên là Hàn Nhạc nói đúng.

Trong mỗi gia tộc đều chuyên về mỗi khoản khác nhau. Bọn họ do nhiều chủng tộc
có chung sở trường tập hợp lại. Như trường hợp của tộc Chiến Binh, bên cạnh
tộc sói còn có Đường Lang tộc hay Vĩ Hạt tộc. . .chức vụ của họ phân chia theo
sức mạnh.

Mà Cửu trưởng lão trong lời Hàn Nhạc là người Miêu tộc, chó mèo vốn xung khắc
nên ngay từ khi tiếp nhiệm vụ này hai người đều có ý bất mãn, đến bây giờ mới
có dịp để nói ra.

Nói là như vậy nhưng nhiệm vụ vẫn phải làm. Hàn Thiết nói:

“Cấp trên đã giao nhiệm vụ nếu hai ngươi vì tính hiếu chiến của mình mà phá
hỏng, hậu quả tự chịu.”

Nói xong hắn không quan tâm đến hai người này nữa mà chú tâm vào thân ảnh đang
mon men đi trên bờ tường kia. Hàn Nhạc cùng Hàn Nha nhìn nhau, cuối cùng đành
nhịn lại.

. ..

Khấu Trọng nương theo màn đêm lặng lẽ đột nhập vào trong. Hắn nhẹ nhàng di
chuyển trên nóc nhà như một u linh vô ảnh. Nhẹ nhàng gỡ một tấm ngói ra, hắn
nhòm vào bên trong.

Trương Tam không có trong đây làm Khấu Trọng hơi thất vọng. Thính giác của
loài sói rất nhạy, hắn nghe thấy tiếng thở đều đều trong phòng chứng tỏ chủ
nhân của nó đang say giấc.

“Grừ!!!. . .”

Nước dãi từ khóe miệng hắn chảy lóc tóc xuống sàn, hắn dỡ bỏ thêm vài tấm gạch
ngói cho đến khi đủ một khoảng trống để chui xuống.

“Phốc!!!”

Hai chi sau của hắn tiếp đất rất nhẹ nhàng. Nghó nghiêng một lượt quanh phòng,
hắn chậm rãi bước đến cạnh chiếc giường.

Trên chiếc giường gỗ sang trọng là một thiếu nữ tầm 13, 14 tuổi. Nàng ngủ
trong trạng thái khỏa thân, trên cơ thể nàng còn một ít dịch nhầy và máu.

Thiếu nữ này rất lạ, Khấu Trọng không hề nhận biết cô ta. Nhưng hắn nhận biết
được mùi, mùi vị này quá mức quen thuộc, mùi vị của kẻ luôn chèn ép hắn trong
những năm tháng ở Đỗ phủ, Trương Tam.

Két!!!. ..

Trước đó hắn đã nghe thấy tiếng bước chân ngoài phòng, trước khi cửa mở, Khấu
Trọng kịp lẻn ra sau tấm màn che cạnh giường.

“Hắc hắc, làm việc cho Trương quản sự tốt thật, vụ nào của lão anh em ta cũng
được hưởng ké.”

Một tên trong trang phục gia đinh cười đểu cáng nói.

“Phải phải. . .lão chơi xong chừa cho chúng ta. Xem như lão biết điều. . .hà
hà”

Đi bên cạnh hắn là ba tên khác, mặt mũi hung ác bặm trợn. Chúng tiến đến góc
giường, lần lượt từng tên nhìn ngắm các bộ vị của thiếu nữ tấm tắc.

“Con bé này hàng họ ngon phết. Tuy không bằng ả đàn bà của tên phế vật kia
nhưng cũng không kém là bao. Nghĩ tới cảnh chà đạp ả hôm qua, ta vẫn nóng cả
người.”, một tên có chùm râu dê chép miệng. Bàn tay hắn không quên nhào nặn
cặp tuyết phong của thiếu nữ, thỉnh thoảng nàng rên lên khe khẽ.

“Chơi ngay cho nó nóng. Làm nhanh một chút rồi mang nó trả về chổ cũ.”, một
tên mặt sẹo nói. Sau đó chúng lần lượt trút bỏ quần áo, cả đám xúm lên giường,
bộ dáng như lang sói chuẩn bị chà đạp thiếu nữ lần hai.

Đứng sau tấm màn che, Khấu Trọng nghe rõ ràng từng câu từng chữ chúng nói. Khi
đến đoạn chúng từng tham gia trong vụ cưỡng bức vợ hắn, từng sợi tơ máu đỏ sậm
nổi lên chằng chịt khắp đầu.

“Lão đại, các ngươi có cảm thấy lạnh sóng lưng không?”, tên râu cá trê đang sờ
mó vùng hạ thân của thiếu nữ chợt rùng mình hỏi.

Tên lão đại chưa trả lời thì tên râu cá trê trợn tròn mắt, tiểu đệ của hắn
đang chào cờ bổng chốc mềm nhũn, hắn run rẩy chỉ về hướng phía sau tên lão
đại.

Bọn chúng đồng loạt nhìn ra phía sau. Trong bóng tối, một đôi con ngươi huyết
sắc tà dị phát sáng nhè nhẹ. Hắn dần bước ra ngoài, mỗi bước như cứa nát tim
gan bọn chúng.


Trùng Sinh Thành Ma Đế - Chương #9