Phất Lai Thành


Người đăng: Knight

Phất Lai thành mang đậm kiến trúc phương tây, là một thành lớn nằm giáp biên
với thảo nguyên Vô Tận và Táng Hồn sâm lâm. Đây là nơi tập trung nhiều mạo
hiểm giả qua lại, quang cảnh tấp nập từ sáng đến chiều không phải là hiếm.

Những người qua lại nơi đây đa phần là mạo hiểm giả và đệ tử các môn phái, học
viện ra ngoài rèn luyện hoặc là người độc lai độc vãng. Nhìn từ xa, tòa thành
mang theo nét cổ kính, tang thương. Nếu ai tinh tế sẽ nhận thấy trong không
khí có trộn lẫn mùi huyết tinh nhàn nhạt.

Vì nó xây trước cửa Táng Hồn sâm lâm, một trong những cấm địa tại đại lục nên
tường thành được xây dựng rất kiên cố. Dù săn bắt rất nhiều nhưng cứ qua một
thời gian nơi đây lại xuất hiện một đợt thú triều để giảm bớt lượng ma thú
trong rừng.

Trước cửa thành lúc này xuất hiện một đội binh mã chừng 100 người. Bọn họ che
kín mặt mũi, dẫn đầu là gã đàn ông đầu trọc đeo băng che mặt. Đó chính là đội
binh mã do Khấu Trọng cầm đầu, họ đã đầu nhập dưới trướng Knight và trở thành
ma binh của Ma quốc.

Ở nơi nào cũng vậy, quan binh luôn có một địa vị nhất định trong xã hội. Những
người trên đường nhường thành một con đường cho đoàn binh mã đi qua. Cho đến
khi họ khuất bóng, một vài mạo hiểm giả xúm lại bàn tán

“Các ngươi có thấy lạnh sóng lưng không?”

Một người đàn ông chột mắt lên tiếng hỏi đồng bạn mình.

“Quan binh có khác, cứ như bị ma thú nhìn chằm chằm ấy.”, tên bên cạnh lấy tai
ôm lấy bờ vai úc núc của mình than thở.

“Nhìn ông ta có chút quen mắt thì phải?”, một người đàn bà tỏ vẻ suy tư.

“Đúng rồi! nhìn ông ta có chút quen mắt.”

Một người vỗ mạnh vào đùi hét lên:

“Ông ta là cha của Ải Liên tiểu thư. Ta nghe người quen nói rằng tháng sau
nàng ta sẽ bị bán vào kỷ viện đấy.”

“Đúng số khổ, chọc ai không chọc lại chọc cái tên Tiêu Vũ đấy.”

. ..

Mấy người gần đó gật gù tám chuyện, cổng thành nhộn thành một đoàn dưới sự bàn
tám của các ông tám bà tám cho đến khi quan binh ra mặt mới giải tán.

Trong nhóm của Khấu Trọng có ba người đến từ Ma quốc. Họ như bóng ma lặng lặng
theo sau, sở dĩ họ đến nơi này vì một mình Khấu Trọng chưa thể giải quyết hết
mớ rắc rối hắn ta dính phải.

Theo hệ thống sức mạnh của thế giới này, Khấu Trọng trước đây chỉ đạt đến Đấu
giả đỉnh phong. Sau khi uống ma huyết cường hóa giờ đây lực lượng hắn tăng lên
hẳn một giai tức là tương đương với Đấu Sư đỉnh phong.

Loại ma huyết hắn uống thuộc chủng tộc ma sói. Ma sói phân chia sức mạnh theo
màu sắc của lông. Theo đó màu xám là yếu nhất, đó cũng là cấp bậc hiện tại của
Khấu Trọng.

Trên con đường dài dẫn đến Đỗ phủ, đi đến một góc khuất. Khấu Trọng cúi đầu
hành lễ với ba người phía sau, những kẻ còn lại làm nhiệm vụ canh gác.

“Đây là Đỗ gia, một trong tứ đại bá chủ Phất Lai thành. Thuộc hạ hiện là phân
chi của gia tộc này.”

“Ngừng. . .hãy nói về trọng tâm.”

Hàn Thiết, một trong ba chiến binh đến từ Ma quốc lên tiếng.

Khấu Trọng cố gắng giữ nội tâm khỏi kích động, hắn nói:

“Chúng ta phải tiêu diệt gia tộc này từ trong ra ngoài sau đó âm thầm đưa
người khuếch trương thế lực ra. Người bảo rằng nên làm cẩn thận, đừng để ai
biết.”

Nhắc tới Người quả nhiên ba kẻ kia trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều. Nếu đây
là việc chúa tể đích thân giao phó thì không thể làm qua loa được. Hàn Thiết
nhíu mày hỏi:

“Chúng ta nên làm gì tiếp theo?”

“Trước hết các ngài hãy cùng những binh sỹ này trở về doanh trại với thân phận
là lính mới. Thuộc hạ sẽ mở đường đón người của chúng ta vào sau.”

Khấu Trọng kính cẩn nói ra ý kiến của mình.

“Đừng để bọn ta thất vọng nếu không. . .”

Hàn Nhạc hầm hừ đe dọa. Hàn Thiết và người còn lại không nói gì, ngầm đồng ý.

“Thuộc hạ sẽ không để ba vị đại nhân thất vọng.”

Ba người quay mặt bỏ đi. Nhóm binh mã lại quay trở về binh doanh của mình, họ
đã chuẩn bị câu trả lời hợp lý cho sự biến mất suốt ngày hôm qua.

“Các đại nhân đi vui vẻ.”

Cho đến khi bóng họ khuất dần, Khấu Trọng mới cúi người dậy. Sau đó hắn ta âm
trầm nhìn vào đại môn Đỗ gia, cất bước đi vào.

Canh giữ đại môn là hai gã Đỗ gia đệ tử. Trông thấy Khấu Trọng tới, chúng cất
giọng chế giễu:

“Ha ha!!! Con rùa rút đầu nay lại về rồi à?”

“Lão tử phải chờ đến tháng sau để được chơi con gái của lão. Chi bằng lão biết
điều dâng con ả lên cho chúng ta hưởng dụng biết đâu chúng ta sẽ xuất cho lão
vài kim tệ. . .ha ha ha ha.”

Thấy Khấu Trọng không trả lời mà lầm lì bước vào, bọn chúng dùng hai cây côn
chặn lại:

“Cái thứ phế vật như ngươi, hơn 30t rồi mà chỉ đạt Đấu giả. Đã thế còn tỏ ra
thanh cao tòng quân đánh giặc. Ta phỉ!!!”

Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, trên trán Khấu Trọng nổi lên từng đường gân
xanh ghê rợn. Hắn siết chặt nắm đấm.

“Muốn đánh chúng ta sao? Cái thứ phế vật như ngươi mà đánh được ai cơ chứ? Ta
nghi ngờ ngươi cố tình vẽ nên mấy cái sẹo vớ vẫn đó đấy chứ.”

“Về nhanh đi. Không chừng con đàn bà của ngươi bị tên Trương quản sự chơi chết
rồi cũng nên. Hôm qua ta còn nghe nói ả bị lũ gia đinh hiếp tập thể đây mà.
Con gái lão nếu không phải Tiêu công tử ra lệnh chờ ngày mang đi bán không
khéo cũng bị hiếp chết rồi đấy chứ. . .ha ha ha ha.”

Khấu Trọng không giữ nổi bình tĩnh. Hắn lao như điên về căn nhà tồi tàn nằm
lẫn sau bãi rác ở phương viên gia tộc, để lại tiếng cười đùa, giễu cợt sau
lưng.

“Ta tự hỏi không biết hắn thấy xác con ả đó hắn sẽ như thế nào?. . .ha ha ha
ha”

“Cá cược đi?, ta cá hắn sẽ tìm tên Trương quản sự tính sổ. . ta đặt 10 hào. .
.ngươi thì sao?”

Lời lẽ đầy tàn nhẫn, chúng cười đùa trên sự đau đớn của người khác. Khấu Trọng
không biết bọn chúng đang làm gì và hắn cũng không quan tâm điều đó, hắn lúc
này chỉ muốn bằng tốc độ nhanh nhất trở về căn nhà của mình.

Người đàn ông vì bất lực đã tìm cách chạy trốn. Hắn ta đang đối mặt với giây
phút hối hận nhất cuộc đời.

Thấp thoáng sau lùm cây là một tiểu viện cũ nát, nhìn qua có vẻ tươm tất. Khấu
Trọng bước tới gần mà không dám mở cửa, linh cảm mách bảo rằng sắp có điều
không hay xảy ra.

Hắn ta chầm chậm hé mở cánh cửa, hắn ngất đi sau những gì nhìn thấy.

Tiết trời se se lạnh, từng chiếc lá vàng nhẹ bay theo chiều gió. Khấu Trọng từ
từ tỉnh dậy, hắn vô lực bò vào trong nhà.

Trên chiếc giường gỗ đơn sơ là xác một mỹ phụ. Vùng hạ thân của nàng be bét
máu. Quần áo bị xé thành từng mảnh, trên mảng da trắng như tuyết của nàng là
những vết bầm tím do va chạm mạnh, nàng đã bị hiếp đến chết giống như lời hai
tên gác cổng.

Hắn vuốt ve gò má bầm tím của nàng thì thào:

“Nàng. . .yên tâm. . .ta sẽ ăn thịt chúng. . .từng chút từng chút một. . .ta
đã có sức mạnh để bảo vệ nàng và tiểu Liên rồi. . .nàng tỉnh dậy đi. . .ta về
rồi. . .đừng ngủ nữa.”

“Khặc. . .khặc. . .”

Hắn khóc như một đứa trẻ, tiếng khóc không giống con người mà giống hệt dã thú
bị thương. Miếng vải băng che mặt rơi mất để lộ đôi con ngươi kẻ sọc đỏ sậm,
đôi mắt đặc trưng của ma sói.

Cơ thể hắn to cao hơn một vòng. Từng chiếc móng vuốt lồi hẳn ra ngoài. Đêm nay
hắn muốn giết người, giết để xua đi phần nào nỗi oán hận trong lòng. Hắn sẽ
không làm lỡ việc của chúa tể, hắn đủ tỉnh táo để cứu con mình.

“Grừ!!! Trương Tam. . .ngày tàn của ngươi đã đến.”

Trời đã về đêm, đâu đó trong thành nghe tiếng sói tru kéo dài lê thê không
dứt. Đêm nay Đổ phủ chào đón một con quỷ, một con quỷ do chính tay con người
tạo thành.


Trùng Sinh Thành Ma Đế - Chương #8