Người đăng: Knight
Khấu Trọng dẫn đầu đoàn người đi vào. Càng vào trong lão càng cảm thán về kết
cấu tường thành. Theo tính toán của lão, chiều rộng của nó ít nhất đạt gần
trăm mét. Điều đó cũng dễ hiểu bởi một tòa thành có hệ thống tường thành cao
ngút tầng mây thì không tên kiến trúc sư nào ngu ngốc đến nổi thiết kế bề dày
dăm ba mét.
Lão ta phát hiện thêm một điều, những kẻ ở đây có bề ngoài giống con người
nhưng thực chất không phải. Như hai tên đi bên cạnh lão, dù chúng đeo trọng
giáp che kín toàn thân nhưng đôi mắt của chúng lại phát ra thứ ánh sáng màu
băng dịu qua khe hở phần đầu.
Đoàn người đi thêm một đoạn nữa thì tới một bệ đá lớn hình tròn. Trên mặt đá
có khắc các ký tự tối nghĩa, từ đó nó phát ra một thứ ánh sáng mờ ảo. Khấu
Trọng không phải pháp sư nhưng lão đã từng kiến thức qua ma pháp trận. So với
ma pháp trận đặt ở đế đô thì thứ này cao cấp hơn nhiều lắm.
Hai người lính gác đứng hai bên bệ đá, họ làm ra tư thế mời.
“Đội trưởng. . .ta cảm thấy chúng ta đã đi quá xa cho việc này.”
Một người lính dưới trướng nói nhỏ vào tai lão. Khấu Trọng hiện cũng cảm thấy
không ổn, lão có chút hối hân về hành động của mình nhưng đâm lao thì phải
theo lao, lão trấn an thuộc cấp rồi ra lệnh đi tiếp.
“Không còn đường lui nữa. Đi thôi.”
Một vài người còn chần chừ chưa quyết, phải đến lần giục thứ ba họ mới nhấc
chân bước lên mặt ma pháp trận.
Tốc độ xoay của các ký tự trên bệ đá ngày càng cao, sau đó chúng hóa thành
những sợi xích cuốn lấy đoàn người. Cách thức truyền tống khác hẳn so với
những gì họ được biết. Tiếng la hét inh ỏi dần biến mất. Hai người lính gác
trở lại công việc gác cổng của mình, trên bệ đá lúc này vắng tanh, không một
bóng người.
Trong một căn phòng trắng tinh, Knight hứng thú nhìn gã đàn ông trước mắt. hắn
ta hơi nhích cái đầu trọc lóc của mình ngước nhìn cậu, vết sẹo dài kéo ngang
mặt như một phần chiến tích tô thêm vẻ hung tợn của hắn.
Hắn ta tầm hơn 30 tuổi, vì một lý do nào đó trông cứ như ngoài 50. Hai người
bốn mắt chạm nhau, hắn ta hốt hoảng lùi ra sau, đôi tay run rẩy rút thanh kiếm
chắn trước ngực.
“Đừng sợ. . .nhân loại.”, Knight nhẹ giọng.
Gã đàn ông tỏ ra rất ngạc nhiên, hắn lắp bắp hỏi lại:
“Ngươi có thể hiểu những gì ta nói?”
Knight gật đầu. Việc học một ngôn ngữ khác đối với cậu quá dễ, chỉ cần dùng
một loại ma thuật đặc biệt sao chép nhánh ký ức của đối phương là xong.
“Đồng đội của ta đâu? ngươi đã làm gì họ?”
Hắn ta thận trọng hỏi tiếp. Knight không phiền lòng về thái độ của hắn. Đặt
vào trường hợp như vậy, cậu cũng sẽ làm thế.
“Chúng đang ở một nơi rất an toàn. Nhân loại, nếu ngươi muốn chúng được bình
an thì hãy trả lời câu hỏi của ta.”
Khấu Trọng gật đầu đã hiểu. Đồng đội hắn hiện vẫn an toàn và đó là hiện tại.
Là một người từng trãi, hắn hiểu rõ sự an nguy của họ tùy thuộc vào câu trả
lời tiếp theo của mình.
“Thế giới này đến tột cùng là như thế nào?. Hãy cho ta biết mọi thứ?. . .”
Cứ nghĩ đối phương sẽ hỏi điều gì hóc búa nhưng không phải. Câu hỏi này nói
khó không khó, nói dễ không dễ. May thay Khấu Trọng biết cách để làm hài lòng
kẻ ngồi trước mặt mình.
Hắn cất giọng trầm thấp:
“Chúng ta gọi nó là Tây Á đại lục. Ngoài Tây Á đại lục ra còn nhiều đại lục
khác tiếc rằng vì khoảng cách hai bên quá xa nên chúng ta không đặt chân đến.”
“Tại Tây Á đã hàng vạn năm rồi chưa một ai đột phá thành Đấu Đế. Ngay cả cường
giả mạnh nhất đế quốc Pháp Lan của ta chỉ đạt đến Đấu Hoàng. Đại lục Tây Á rất
rộng, chưa một ai có thể đi đến hết đường biên giới của nó.”
“Ở đây chủ tu hai hệ đấu khí và ma pháp. Ngoài ra còn một số chức nghiệp khác
như Luyện Dược Sư, Đạo Tặc, Tín Ngưỡng Kỵ Sỹ. . .mỗi chức nghiệp đều có một
thế mạnh riêng, từng có thiên tài kiêm tu nhiều hệ nhưng đa phần bị chết non.”
Khấu Trọng hít một hơi sâu, ánh mắt lóe lên sự cuồng nhiệt rồi nói tiếp:
“Ta nghe đồn ngoài đại lục Tây Á ra còn hai đại lục nữa. Theo truyền thuyết kể
lại sau thời Thần Ma đại chiến đại lục bị tách thành ba và trôi dạt về Vô Tận
Hải Vực. Trước đây nơi này từng có những người tu chân, tu hồn hay võ tu. Bây
giờ bọn họ đã biến mất cùng với tràng diện hủy diệt lúc trước. Thực hư ra sao
ta không biết vì đó chỉ là những tư liệu cổ phổ biến trong dân gian. Đó là tất
cả những gì ta biết, ngươi hài lòng rồi chứ?”
Knight không trả lời, cậu mất một ít thời gian để ngẫm về điều hắn ta vừa nói.
“Nếu thần thật sự tồn tại vậy ta sẽ đứng ở đâu trong chuỗi thức ăn? Thế giới
này không an toàn như ta tưởng. . .sức mạnh hiện tại của ta hiện ở mức nào?”
Rất nhiều câu hỏi mà chính bản thân Knight không trả lời được. Lần đầu tiên
sau khi trọng sinh, cậu cảm giác mình bị uy hiếp và Knight ghét điều đó.
“Nói ta nghe sơ bộ các quốc gia xem nào?”
Đây là một câu hỏi dễ vì thế Khấu Trọng trả lời ngay:
“Các quốc gia ở Tây Á đại lục chia làm 5 cấp bậc là: Thần quốc, Thiên quốc, Đế
quốc, Vương quốc và nhỏ nhất là các tiểu quốc. Còn một số quốc gia đặc biệt vì
họ tôn thờ thần linh gọi chung là Pháp quốc. Pháp Lan đế quốc của chúng ta
thần phục Sở Tây thiên quốc. Số lượng các quốc gia trong Tây Á đại lục rất
nhiều, ta chỉ nghe qua chứ chưa từng đặt chân đến.”
Knight cảm khái về mức độ phong phú hệ thống cấp bậc của các quốc gia này. Cậu
hiện rất có dáng dấp ông chủ lớn, điều trước đây Knight không bao giờ có. Ngẫm
nghĩ một lát cậu hỏi tiếp:
“Thế giới này không tồn tại dị hình tộc sao?”
Khấu Trọng làm ra vẻ quả nhiên. Hắn từ đầu đã nghi rằng những người này không
phải nhân loại. Dị hình tộc là một thứ gì đó quá xa lạ đối với cư dân nơi đây.
Hắn trầm ngâm rồi nói:
“Không, nơi này chỉ có con người và ma thú. Không tồn tại các chủng tộc có trí
tuệ khác.”
Khấu Trọng gần như hết hơi khi nói những lời này. Hắn đang lo rằng mình sẽ bị
diệt khẩu.
Đại não Knight cấp tốc chuyển động. Cậu phải ẩn mình chờ thời trước khi hoàn
toàn hiểu rõ thế giới này. Chốc lát sau Knight liếc nhìn Khấu Trọng mỉm cười
đầy gian xảo:
“Các ngươi muốn sống cũng được. . .chỉ có điều. . .”
Giọng Knight kéo dài ra làm tim Khấu Trọng như muốn nhảy ra ngoài, hắn thấp
thỏm đợi nghe tiếp. Nhìn những giọt mồ hôi chảy lóc tóc xuống nền gạch, Knight
cười nhẹ:
“Ta muốn các ngươi đầu quân cho chúng ta. . .các ngươi sẽ không còn là con
người nữa đổi lại ta sẽ cho các ngươi sức mạnh, tuổi trẻ, tiền tài, danh vọng.
. .chỉ cần tuyên thệ trung thành. . .các ngươi sẽ có những gì mình hằng ao
ước.”
Âm thanh ma quỷ đầy dụ dổ vang vãng quanh tai Khấu Trọng, hắn thực sự động tâm
với lời đề nghị hấp dẫn này. Khấu Trọng nghĩ về cô con gái đáng yêu của mình,
hắn nghĩ về tình cảnh khó khăn túng quẫn hiện nay, về ngươi vợ của hắn, về sự
phân biệt đối đãi với những người trong quân ngũ. Khấu Trọng đã quyết định.
Hắn cắn chặt răng đắn đo bởi đây là thói quen mỗi khi hắn đi chợ hay tiến hành
một vụ giao dịch, làm thế sẽ nâng được giá trị của mình lên. Knight thì quá
quen với vụ này, cậu kiên nhẫn đợi đáp án.
Khấu Trọng ngẩng đầu lên cao và đập xuống đất một lực vừa phải:
“Thuộc hạ Khấu Trọng xin ra mắt chúa công. . .chúa công vạn tuế. . .vạn tuế. .
.vạn vạn tuế.”
“Ha. . ha. .ha. .ha” Knight cười một tràng dài. Không phải để khoa trương mà
vì cậu thấy trong phim người ta hay làm thế nên liền bắt chước theo.
Touch!!!
Knight búng tay một cái. Trên tay cậu lập tức xuất hiện một chén máu màu đen.
Cậu đưa nó cho Khấu Trọng và nói: “Uống đi. . .mọi điều ước của ngươi sẽ thành
hiện thực.”
Khấu Trọng kích động đưa tay tiếp lấy. Hắn nốc một hơi cạn sạch.
ÁHH!!!. ..
Tiếng hét kinh khủng từ căn phòng vang lên. Ở giữa phòng xuất hiện một đống
máu thịt bầy nhầy, từ nó nổi lên những bọc bong bóng trắng hếu.
Knight bình thản ngồi đó xem diễn biến vụ việc. Đối với cậu nó chỉ là một
thướt phim kinh dị không hơn không kém nhưng đối với Khấu Trọng thì khác, đó
là cảm giác sống không bằng chết.
Một thời gian sau khối thịt khô lại rồi nứt vỡ. Một người đàn ông trần truồng
từ đó đi ra. Vẫn là cái đầu trọc, thân hình đầy sẹo đó chỉ khác ở chỗ đôi mắt
và bộ móng vuốt.
“Khấu Trọng vì người xin dâng hiến cả sinh mạng”, hắn ta quì xuống hành lễ.
Knight vỗ tay:
“Tốt. . .việc tiếp theo của ngươi là cắm chốt tại đó chờ ngày người chúng ta
tới tiếp quản. Giờ thì hãy đi tới chỗ đám huynh đệ của ngươi. Kẻ hàng thì sống
kẻ phản thì chết.”
Knight làm dấu hiệu cắt cổ. Khấu Trọng chần chừ đôi chút rồi đứng dậy, hắn
theo Knight đi ra ngoài.