Thảm Sát


Người đăng: Knight

Ánh đèn dầu loe loét soi rọi chiếc bóng khổng lồ của con quái vật. Tiếng thở
phì phò tanh tưởi phả vào mặt làm chúng choàng tỉnh. Ý chí tư duy của chúng
tạm thời bị đình chỉ, thậm chí chúng còn không dám nhúc nhích như thể đó là
lần cuối cùng chúng có thể.

“Tốt. . .tốt. . .tốt. . .khặc khặc!!!”

Chất giọng khan đặc của con quái vật vạng vọng trong phòng. Lũ chó nuôi bên
ngoài co rúm lại rên ư ử, uy áp huyết mạch khiến chúng không dám nổi lên ý
nghĩ phản kháng dù chỉ một chút.

Con quái vật nhe hàm răng sắc nhọn của mình để lộ cái lưỡi đỏ thẩm và hàng
nước dãi quanh mép. Nó cười the thé: “Hay cho câu chà đạp con ả. . .hay cho
câu lão tử nóng trong người. . .được, . .các ngươi rất thích chà đạp người
khác đúng không. . .tên phế vật này sẽ chơi với các ngươi.”

Tên râu cá trê nhanh chóng bắt được điều gì đó trong câu nói của nó, hắn hốt
hoảng lên tiếng:

“Ngươi. . .ngươi không thể nào. . .ngươi không thể là hắn được. . .hắn là
người. . .ngươi. . .”

Những tên còn lại ngay lập tức liền hiểu ý của hắn. Tên phế vật trong lời nói
con quái vật chỉ có thể là hắn. Tên mặt sẹo run rẩy nói:

“Ngươi. . .là. . .Khấu Trọng?”, nói xong câu đó hắn như thoát lực. Cả bọn đứng
tim mong đợi sự phủ nhận từ con quái nhưng tiếc rằng điều chúng mong đợi không
đến.

Hiện thực luôn tàn khốc. Khấu Trọng gật đầu:

“Tên phế vật đó đã bán linh hồn cho quỷ dữ. Hắn là kết quả từ sự đày đọa của
các ngươi. Hắn mất tất cả, người thân, gia đình, sự nghiệp, tuổi thanh xuân. .
.tất cả. Đến đứa con gái yêu quí nhất của mình hắn cũng không bảo vệ được. .
.hắn sẽ làm gì?. . .các ngươi nói xem hắn sẽ làm gì?”. Hắn gầm lên.

Chúng là gia đinh không phải kẻ tu luyện, so với người thường chỉ mạnh hơn một
chút còn so với quái vật như Khấu Trọng thì một trời một vực.

Cả bốn đồng loạt quì xuống khóc lóc, van xin tha mang. Chúng nói:

“Tất cả việc này do Trương quản sự gây ra. Là hắn ép chúng ta, hắn còn chuyên
bắt các thiếu nữ còn trinh về hãm hiếp, chúng ta làm theo vì bất đắc dĩ. .
.tha mang. . .tha mang a.”

“Chúng ta xin thề làm trâu làm ngựa cho ngươi. . .không cho đại nhân. Xin tha
cho chúng ta một mạng.”

Khấu Trọng nhìn bốn tên hề trước mắt, cơn điên của hắn không giảm mà đại tăng.

“Tha cho các ngươi? Các ngươi có tha cho nàng không?. . .khi hành hạ nàng các
ngươi có từng nghĩ đến ngày này?”, hắn gầm rú vang trời. Dư âm chấn nát đồ đạt
bên trong.

“Chúng ta biết lỗi. . .đại nhân hãy tha cho chúng ta một mạng. . chúng ta. .
.”

“Áhhh!!!”

Khấu Trọng núm lấy đầu tên mặt sẹo, hắn xé một tay tên gia đinh như xé một tờ
giấy. Máu tuôn xối xả kèm theo tiếng la hét rầm trời.

Đó chưa phải là duy nhất. Khấu Trọng đưa cánh tay tên gia đinh lên miệng nhai
ngấu nghiến trước con mắt tuyệt vọng của chúng. Bọn chúng không tự chủ được
đại tiểu tiện ra giường.

Thiếu nữ nghe tiếng gào rú của tên mặt sẹo dần tỉnh lại. Khi thấy bản thân
trần truồng, phần hạ thể đau nhức, bên cạnh là bốn gã đàn ông cũng đang trần
truồng, nàng không kìm được hét lên.

Tiếng hét của nàng hòa cùng tiếng gào rú của tên mặt sẹo tạo thành bản nhạc
rùng rợn trong đêm.

Giết chúng là quá dễ, hắn muốn chúng nếm chịu nỗi đau đớn cùng cực. Hắn túm
lấy chân thiếu nữ nhấc bổng lên trong tư thế dựng ngược.

Bốn tên gia đinh ngồi gần đó thấy rõ nhúm cỏ đen cùng khe hở mê người còn ửng
đỏ nhưng chúng không có tâm trạng để thưởng thức. Xuân quang hiển lộ nhưng
không kẻ nào trong phòng để ý.

“Khâu miệng bọn chúng lại nếu không ta sẽ ăn thịt ngươi như chúng.”

Vừa nói hắn vưa ngoe nguẩy khúc xương tay của tên mặt sẹo như chứng minh nàng
thấy.

Việc chọn giữa bị ăn thịt và khâu miệng bọn người kia lại dĩ nhiên thiếu nữ
chọn việc thứ hai. Một phần vì sợ, một phần vì căm giận bọn người này.

Một tên trong số chúng định cắn lưỡi tự sát, Khấu Trọng phát hiện được liền
đánh gục hắn, sau đó hắn đánh bất tỉnh những tên còn lại.

Bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập, hắn nhếch răng cười lạnh.

“Đã thế hôm nay ta huyết tẩy Trương gia. . .Tiêu gia các ngươi đợi đấy. .
.Tiêu Vũ, ta sẽ đến tìm tên súc sinh ngươi sau.”

Cánh cửa mở ra lần hai. Một nhóm binh lính đổ ập vào.

. ..

Ở bên ngoài nhóm người Hàn Thiết quan sát hết thảy. Hàn Nhạc vỗ tay tán
thưởng:

“Đủ tàn nhẫn. Không hổ mang máu huyết tộc nhân chúng ta.”

Hàn Nha cười cười không nói. Hắn liếc xéo về phía Hàn Thiết cạnh bên.

“Ngu xuẩn. Các ngươi không biết việc này tác động lớn đến mức nào đâu. Chỉ
mong hắn biết dừng lại đúng lúc.”

“Có chúng ta ở đây, cho dù kẻ mạnh nhất nơi này đến cũng không đủ nhét kẻ
răng.”

Hàn Nhạc khoanh tay, điệu bộ thản nhiên. Trong mắt hắn, hắn chưa bao giờ đặt
người ở thế giới này ngang hàng đối đãi.

“Mong rằng ngươi đúng.”

Hàn Nhạc nhíu mày nhìn kẻ đứng cạnh mình. Hắn hừ một tiếng rồi im lặng.

Đám binh lính vừa ập vào. Chờ đợi họ là một cuộc thảm sát. Cánh cửa vừa mở,
xuất hiện trước mặt họ là một thân ảnh xám tro cao hơn 2m. Bộ lông xù rậm rạp
che kìn phần toàn thân, móng vuốt sắc nhọn, đặc biệt là đôi mắt.

Trong mắt Khấu Trọng, kẻ nào làm tay sai cho đám người các gia tộc đều đáng
chết do đó hắn không ngần ngại hạ sát từng người, từng người một.

Những binh lính này không phải lần đầu tiên giao chiến với ma thú nhưng đứng
trước mặt họ là một thứ gì đó rất khác. Nó không phải ma thú mà còn nguy hiểm
hơn rất nhiều, bản năng mách bảo họ nên chạy đi nhưng có thể sao?

Khấu Trọng chộp lấy người đầu tiên, hắn vận lực bóp nát sọ kẻ xấu số. Họ yếu
ớt đưa vũ khí chống lại, hắn như sói lạc bầy dê điên cuồng trảm sát.

Những người này còn chưa đạt đến Võ giả, so với Ma Sói lv1 như Khấu Trọng hoàn
toàn không cân sức. Hắn vận lực đưa tay cản lại hơn chục mũi giáo chĩa trước
mặt rồi xoay ngược lại.

Đám binh lính không theo kịp cường lực từ hắn liền đánh rơi vũ khí. Lợi dụng
lúc đó, hắn dùng ma trảo hái thêm vài sinh mạng nữa.

“Ác quỷ? Chạy mau. . .”

Một tên lính đứng sau cùng hét lớn, rồi không ai bảo ai họ chia thành từng
hướng riêng biệt chạy trốn.

So về tốc độ mà chịu thua thì hắn không còn là Ma Sói nữa. Hắn lao vút ra
ngoài, thỉnh thoảng trong màn đêm vang lên tiếng hét thảm. Chỉ lát sau tất cả
trở lại sự yên tĩnh vốn có của nó.

Sau đó hắn lật tung Trương gia nhưng Khấu Trọng không tìm thấy hai vợ chồng
Trương Tam đâu, chúng giống như bốc hơi khỏi nơi này. Hắn thất vọng đi về căn
phòng nơi đám gia đinh bị đánh ngất.

Bốn tên gia đinh vẫn nằm đó, bên cạnh là một thiếu nữ. Chỉ có điều bây giờ
nàng đã thay một bộ y phục mới, lấy từ tủ đồ trong phòng.

Thấy hắn đi tới, thiếu nữ co rúc vào thành giường. Hắn cất tiếng ồm ồm nói:

“Ngươi tên gì?”

“A Nhị.”

A Nhị rụt rè trả lời. Cơ thể nàng run lên bần bật, hơn ai hết nàng kẻ chứng
kiến rõ nhất vụ việc. Khung cảnh máu tanh vừa rồi suốt đời nàng có lẽ không
quên được.

“Ngươi nghe thấy những gì?”

A Nhị giật thót lui sâu vào trong, nàng lắc đầu lia lịa, nước mắt nước mũi
chảy cả ra nói:

“Ta không nghe gì hết. . .ta không biết gì hết.”

“Tốt. . .nhớ kỹ. . .ngươi không nghe không thấy gì hết. Nếu không không những
ngươi mà cả gia đình ngươi tất cả sẽ chết.”

A Nhị liên tục gật đầu. Nàng hoàn toàn tin tưởng lời con quái vật này nói là
sự thật.

“Giờ thì cút.”

A Nhị như được đại xá. Nàng nhích từng chút một ra ngoài cho đến khi đến được
mép giường rồi chạy thẳng mà không thèm quay đầu lại.

. ..

“3%. . .phải mất thêm chút thời gian nữa.”

Trên tay Knight là một chén máu khác. Nó giống hệt chén máu cậu đưa Khấu Trọng
uống lúc trước. Phải nhìn thật kỹ mới phát hiện sự khác biệt. Nồng độ huyết
dịch của nó nồng hơn một ít và quan trọng nhất là bản chất của nó, Nó đang
thay đổi.


Trùng Sinh Thành Ma Đế - Chương #10