Người đăng: QuytSweet
-Cái gì…
-Nguồn nặng lượng quái quỷ gì đây
-Tại sao ta lại không rút tay ra được…., a nóng quá!
Đột nhiên bị một luồng năng lượng khổng lô xông phá cơ thể, Diệp Bạch cùng Lục
Thiên Kiêu liền giật mình kinh sợ, tiếp đến, thân thể hai người bắt đầu xuất
hiện từng cơn đau đớn như xé da, lóc thịt, giống như có một dòng điện cường độ
cao chạy qua người, từ từ nướng chín bọn họ từ trong ra ngoài.
-AAAAAA! Hai tiếng la đau đớn đồng loạt cất lên
Bởi vì không có Kim Khí làm năng lượng trung hòa và áp chế, cơ thể hai người
Diệp Bạch và Lục Thiên Kiêu bắt buộc phải trực tiếp gánh chịu sự điên cuồng và
mãnh liệt như hung thú hồng hoang của luồng năng lượng màu đỏ.
Tuy nhiên, người ta thường nói lợi ích và hung hiểm thường song hành bên nhau,
mặc dù cả hai người phải hứng chịu sự đau đớn thấu xương nhưng cũng giống như
những gì nó đã làm với Luân Vũ Tuyệt, theo thời gian trôi đi, luồng năng lượng
màu đỏ cuồng bạo này đang từng chút một thẩm thấu vào mọi ngóc ngách, len lõi
vào từng tế bào, đi sâu thẳm vào nơi huyền bí nhất của cơ thể, mạnh mẽ cường
hóa thể chất của cả hai người trên mọi phương diện.
Từ sức mạnh, sức chịu đựng, sự dẻo dai, bềnh bỉ đến cả tốc độ phản ứng thần
kinh, toàn bộ đều được nâng lên một tầng cao mới, càng ngày cành mạnh mẽ hơn.
Mà cũng theo đó, có hai người Diệp Bạch cùng Lục Thiên Kiêu san sẽ luồng năng
lượng dư thừa khổng lồ đang dồn nén bên trong cơ thể, Luân Vũ Tuyệt mới có thể
thoát khỏi nguy cơ nổ tung mà chết. Tuy nhiên bởi vì luồng năng lượng cuồng
bạo vẫn sử dụng cơ thể hắn như một trạm trung chuyển để di chuyển qua cơ thể
của Diệp Bạch Và Lục Thiên Kiêu, cho nên Luân Vũ Tuyệt vẫn phải tiếp tục hứng
chịu sự đày đọa của đau đớn.
Thế là trong một đường hầm nhỏ bé vừa ẩm ướt vừa u tối, tiếng thở dốc, tiếng
rên rĩ, tiếng la hét đau đớn của ba người thanh niên không ngừng vang vọng,
mang đến cho người khác một cảm giác vừa rùn rợn lại vừa mờ ám khó tả thành
lời, không thể không liên tưởng đến những hình ảnh phi thường nóng bỏng, không
hợp tầm mắt trẻ em.
………..
Phải hơn nửa tiếng sau, cơn cao trào mới dần thoái lui, cả ba người mồi hôi
nhễ nhại nằm vật ra đất, thở dốc từng hồi mệt mỏi.
-Đau chết đi được, tao nói….này Vũ Tuyệt, mày rốt…. cuộc là đang làm cái của… nợ gì thế, sém tý nữa…là làm mất hai mạng… người rồi đó, biết không?
Diệp Bạch cả người thoát lực mằn bẹp trên mặt đất, ấp a ấp úng nói
Nghe vậy, Luân Vũ Tuyệt định cười nhưng lại cười không có nổi, bộ dạng hít vào
thì ít mà thở ra thì nhiều, đáp lời
-Chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi, tao cũng không ngờ lại thành ra vậy, mém tý nửa là ném luôn mạng nhỏ
-Đau thì đau thật đó, nhưng mà thứ năng lượng cuồng bạo này cũng thật thần kỳ đi, nó không chỉ cường hóa thể chất trên phạm vi lớn mà còn giúp anh mạnh mẽ đột phát Không Linh Cảnh đỉnh cao. Hai đứa thử cảm nhận tu vi hiện tai của mình xem, chắc có lẽ cũng đã gia tăng rất lớn đó.
Lục Thiên Kiêu tuy rằng cũng rất mệt mỏi nhưng nét mặt lại phi thường hưng
phấn nói
Nghe vậy, Diệp Bạch liền nhanh chóng cảm nhận tu vi hiện tại của bản thân, mét
mặt trở nên kích động
-Đúng vậy a, tu vi của em tăng lên Không Linh Cảnh trung cấp rồi này! Ghê thật, nếu cứ chịu đau đớn là được thăng cấp nhanh như thế này, em chịu thêm vài lần nứa cũng không vấn đề gì, Vũ Tuyệt, tới tiếp nào!
-Muốn nữa à, cũng được thôi, mày cứ đem bảo vật ra đây cho tao. Nguồn năng lượng khổng lồ vừa rồi chính là từ cái Tù Và đỏ sinh ra đấy!
Luân Vũ Tuyệt mỉm cười đáp, cùng là anh em vào sống ra chết, hắn cũng không
cần giấu giếm gì chuyện này.
Nghe vậy, Lục Thiên Kiêu liền vô cùng ngạc nhiên bật người dậy
-Số năng lượng này là bắt nguồn từ cái bảo vật đó! Hèn chi nó lại mạnh mẽ đến thế, bảo vật đúng là bảo vật a, danh xứng kỳ thực.
Diệp Bạch cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên
-Vậy cái Tù Và đó đâu rồi, lát nữa mày lại dùng nó tạo thêm một đống năng lượng như vừa rồi có được không? Cứ theo đà này, hấp thụ và cường hóa thêm mấy lần nữa, ba chúng ta liền dễ dàng tăng cấp đến Tụ Thân Cảnh rồi!
Luân Vũ Tuyệt lập tức đánh gãy giấc mộng màu hồng của Diệp Bạch, thẳng thừng
nói rõ.
-Bớt mơ mộng đi em, để tạo ra đống năng lượng vừa rồi, tao đã phải phân rã chiếc Tù Và kia để đổi lấy đấy, hiện giờ nó đã đi về với cát bụi rồi. Nếu mày muốn có thêm năng lượng, vậy thì cần phải có bảo vật để làm nguyên liệu phân rã a.
Qua lần ‘ăn’ cái Tù Và đỏ vừa rồi, Luân Vũ Tuyệt cũng đã nhận ra thêm một sức
mạnh mới của Kim Khí nữa, đó chính là ‘tái chế’ bảo vật, biến bảo vật cường
đại quay trở lại hình dạng nguyên thủy của nó.
Việc này tương tự như việc tái chế rác thải vậy. Ví dụ như khi người ta muốn
tái chế một chiếc ô tô cũ, vậy việc đầu tiên chính là phá hủy hó, sau đó tách
rời từng bộ phận ra, cuối cùng là tiến hàng nung chảy để chế tạo phôi nguyên
liệu.
Mà quá trình tái chế bảo vật Tù Và đỏ cũng vậy, Sau khi được khối cầu vàng kim
nuốt chưởng và tái chế, chiếc Tù Và màu đỏ đã được chia thành bốn phần riêng
biệt. Bao gồm Linh Hồn, Sức Mạnh, Năng Lượng và Thể Xác.
Trong đó, Kim Khí muốn ăn chính là ăn phần Linh Hồn của chiếc Tù Và đỏ, còn ba
phần dư lại liền được phân cho Luân Vũ Tuyệt.
Luồng năng lượng màu đỏ cuồng bạo vừa rồi chính là phần Năng Lượng được tách
ra, đã được ba người Luân Vũ Tuyệt chia nhau hấp thụ.
Phần Sức Mạnh cũng chính là khả năng không chế ma thú mà giờ đây đã biến thành
một vũ kỹ đặc biệt của riêng Luân Vũ Tuyệt, cũng giống như Thông Tuệ Kim Nhãn,
gọi là Long Âm.
Phần Thể Xác thì đúng như nghĩa đen chính là phôi nguyên liệu của các hợp chất
tạo ra hình dáng của chiếc Tù Và đỏ, hiện tại đã được Chiến Giáp cộng sinh của
Luân Vũ Tuyệt là Quái Thú hấp thu sạch sẽ, xem ra nó cũng muốn tiến hành nâng
cấp cho chính mình.
…..
Nghe được Luân Vũ Tuyệt chính miệng thừa nhận đã phá hủy bảo vật, cho dù Diệp
Bạch đang mệt mỏi không chịu nổi cũng ngay lập tức bị dọa cho phóng người đứng
lên, ánh mắt mở lớn mang vẻ không thể tin được nhìn Luân Vũ Tuyệt, miệng lắp
ba lắp bắp không nói thành lời
-Mày…mày…mày cũng quá trâu đi, tự tay phá hủy bảo vật để đổi lấy năng lượng tu luyện, đây là lần đầu tiên tao thấy đấy, trước giờ đến nghe cũng chưa từng nghe qua. Cm nó trâu còn hơn con bò! Tao thật sự là bái phục, bái phục, bái…bái phục!
Lục Thiên Kiêu biểu cảm cũng không kém hơn Diệp Bạch là bao, miệng mở lớn đến
độ có thể nhét vào nguyên một quả trứng ngỗng. Mãi một lúc sau, hắn mới miễn
cưỡng khép miệng lại, ánh mắt phi thường phức tạp lại giống như chịu thua nhìn
Luân Vũ Tuyệt
-Anh nói thật, so với khả năng chịu chơi của em thì cái đám công tử bột phá gia chi tử kia chỉ là con nít ranh. Phá hủy một bảo vật có khả năng khống chế hàng ngàn ma thú, thậm chí cả ma thú cấp 4 một cách không thương tiết nhưng chỉ để gia tăng một tiểu cấp độ tu vi, từ cổ chí kim cũng chỉ có một mình em thôi đó. Phá tiền đến cảnh giới này, sợ rằng vô địch thiên hạ luôn cm nó rồi.
Nghe Lục Thiên Kiêu nói thế, Luân Vũ Tuyệt cũng không có lên tiếng phản bác,
bơi vì tất cả những gì Lục Thiên Kiêu nói đều hoàn toàn chính xác.
Giá trị của chiếc Tù Và đỏ này, bán hết cả Luân Vũ Thế Gia cũng chưa chắc có
thể so sánh được. Trong khi đó hắn lại thẳng tay phá hủy nó chỉ để đổi lại khả
năng thăng tiến một tiểu cảnh giới, việc này trong mắt người đời, thuần túy
chính là đốt tiền.
Nhưng mà…., đúng vậy, trên đời này vẫn còn một thứ gọi là ‘nhưng mà….’
Luân Vũ Tuyệt bộ dạng vẫn vô cùng nhãn nhã, không có chút gì gọi là hối hận,
cười nói
-Hai người hãy khoan nhìn em với ánh mắt kinh sợ đó đã, thay vào đó hãy trả lời em mấy câu hỏi này thử xem.
-Câu hỏi gì? Tao với Lục ca cũng đâu có trách mày đâu, chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc mà thôi, dù sao cái Tù Và kia cũng là bảo vật cường đại như thế.
Diệp Bạch lắc đầu nói
Luân Vũ Tuyệt cười
-Sao lại đáng tiếc, phải là đáng giá mới đúng. Em hỏi hai người, với tu vi hiện nay của chúng ta, ai có thể sử dụng chiếc Tù Và này?
Lục Thiên Kiêu không chút do dự liền lắc đầu đáp
-Không ai cả, muốn sử dụng bảo vật mạnh mẽ như thế này, tu vi ít nhất cũng phải từ Tụ Thân Cảnh cao cấp trở lên
Luân Vũ Tuyệt nói tiếp
-Nếu đã không thể sử dụng, vậy hai người nghĩ em sẽ làm sao đối với bảo vật này, là mang về giao nộp cho đoàn trưởng hay là đem bán tại mấy tiệm đấu giá?
Lần này Diệp Bạch là người trả lời, hắn ngẫm nghĩ trong chốc lát liền nói
-Nếu đem về cho đoàn trưởng, tao thấy với tính cách của nàng, nhiều lắm cũng chỉ cho chúng ta chút ít tiền, thăng lên một cái quân hàm đã là hết cỡ, không có đem lại bao nhiêu giá trị lợi ích. Còn nếu mang đi tới các phòng đấu giá để bán đi, số tiền mang lại nhất định sẽ cực kỳ khủng bố nhưng bên cạnh đó, rủi ro cũng rất…rất cao, nguy cơ lớn nhất chính là mấy phòng đấu giá sẽ giết chúng ta để đoạt lấy bảo vật.
-Hai cách này, dù là chọn cái nào cũng đều không thể đem đến lợi ích thiết thực cho chúng ta.
Lục Thiên Kiêu khẽ gật đầu, hắn ta tự thân cũng hiểu rõ chuyện lợi hại trong
này
-Vậy thì chỉ còn một cách…..
Tách, Luân Vũ Tuyệt búng tay một cái, cười khẽ
-Đúng vậy Lục đại ca, như vậy thì chỉ còn một cách là tiếp tục cất giấu bảo vật này, đợi một ngày nào đó chúng ta có đủ sức mạnh rồi mang ra dùng. Bất quá ai biết được ngày nào, tháng nào chúng ta mới có thể đột phá đến cảnh giới Tụ Thân Cảnh cao cấp chứ? Thậm chí sống trong quân đội, ai biết được khi nào thì chúng ta sẽ bỏ mạng nơi xa trường, theo em lợi ích trước mắt vẫn là tốt nhất.
-Thay vì trông đợi một tương lai xa vời không thực tế, không bằng hiện tai em phân giải chiếc tù và này, giúp cho chúng ta nhanh chóng tăng cường tu vi một cách thực chất nhất. Đây mới đúng là lợi ích thiết thực, sức mạnh mới chính là thứ chúng ta cần thiết nhất hiện nay, không phải sao?
-Cái này không thể gọi là ‘phá gia chi tử’ mà phải gọi là ‘dùng tiền đúng chỗ’ mới chính xác. Em nói không sai chứ!
Nói xong câu cuối cùng, vẻ mặt Luân Vũ Tuyệt tràng ngập sự tự tin, hắn chắc
chắn sau khi nghe hắn giải thích, hai người Lục Thiên Kiêu và Diệp Bạch không
thể tìm ra bất cứ kỳ do nào để phản bác được.
( Anh main lại chém!)
Lời Luân Vũ Tuyệt nói ra, tuy rằng có chút mùi vị kiêu ngạo nhưng hoàn toàn
không hề sai, Lục Thiên Kiêu thật sự không có cách nào phản bác được. Ngược
lại qua từng câu nói của Luân Vũ Tuyệt, Lục Thiên Kiêu lại càng cảm thấy vô
cùng hợp lý.
-Em nói không sai, đúng là dùng tiền đúng chỗ thật, vẫn là anh đặt ước muốn quá xa với a, tốt nhất là nên đặt gần gần một tý, ví dụ như nhanh chóng đột phá canh giới Tụ Thân Cảnh sơ cấp trước mắt là hay nhất!
Diệp Bạch cũng gật đầu, bộ dạng thở dài cảm khái
-Chịu, xem ra cái đầu của tao vẫn là nên nghĩ về gái thôi, suy nghĩ mấy chuyện khác không thể cặn kẻ như mày được. Con người đâu thể biết trước ngày mai sẽ ra sao, vẫn là nên coi trọng lợi ích thiết thực trước mắt vẫn là hơn.
Nhìn bộ dạng cảm khái của Diệp Bạch cùng Lục Thiên Kiêu, Luân Vũ Tuyệt không
biết vì sao cảm thấy nhột nhột trong lòng
‘Hình như mình chém quá lố rồi thì phải! Đệt mợ, chắc sau này phải bớt bớt lại
một chút’
Thật ra khả năng Kim Khí sau khi nuốt Tù Và đỏ sẽ mang đến lợi ích thiết thực
cũng chỉ là suy đoán mơ hồ của hắn mà thôi, hoàn toàn không có một chút cơ sở
kết luận nào cả.
Chỉ vì đây là lần đâu tiên Kim Khí bộc lộ ra cảm xúc chân thật của nó nên mới
khiến cho Luân Vũ Tuyệt nhất thời nóng máu làm liều, thậm chí liều một cái
thôi mà đã xuýt chút nữa khiến hắn bỏ mạng vì bội thực năng lượng.
Tuy nhiên lần này, vị thần May Nắm đã mỉm cười với hắn, dự đoán của hắn là
không sai, lợi ích mà Kim Khí đem lại cho hắn và cả hai người Lục Thiên Kiêu
đều vô cùng đáng giá.
Có điều trước mặt hai vị huynh đệ, hắn nào dám nói thật là do mình làm liều
sém tý nữa hại chết cả ba, như thế thì nhục chịu gì nổi, cho nên chỉ có thể
bịa đại ra một lý do để giải thích, không ngờ hai tên này lại tin sái cổ luôn
mới ghê.
------Hết------