Khởi Hành


Người đăng: QuytSweet

Từng tia nắng ban mai len qua khe cửa hẹp, chiếu xuống căn phòng nhỏ, nhẹ nhàn
vuốt ve khuôn mặt Luân Vũ Tuyệt, tựa như một tiếng gọi nhẹ nhàn đánh thức hắn.

Luân Vũ Tuyệt mơ màng mở mắt, bên cạnh đã không còn bóng dáng ôn hương huyễn
ngọc, có điều một chút hơi ấm còn sót lại cùng với mùi thơm diệu nhẹ đặc trưng
chứng tỏ cảnh tượng kiều diễm đêm qua không phải là một giấc xuân mộng.

Luân Vũ Tuyệt khẽ vuốt nhẹ vị trí Bạch Tuyết nằm ngủ đêm qua, cười đến hạnh
phút khẽ nói

-Bạch Tuyết, chờ em, chỉ cần hai năm nữa thôi. Ngay tại lễ thành nhân 16 tuổi, em sẽ cầu hôn chị.

Lại hồi tưởng một chút dư vị đêm qua, Luân Vũ Tuyệt hít thở sâu một hơi không
khí nhẹ nhàn buổi sớm mai, sắp xếp lại một chút đồ lặt vặt cá nhân rồi đẩy cửa
ra ngoài.

-Cuộc hành trình thật sự của mình, bây giờ mới bắt đầu.

Bên ngoài căn phòng nhỏ, Vu lão đã không biết ngồi đợi từ lúc nào, ông vẫn bộ
dạng gần gũi đó, một tay cầm ấm trà nóng, tay kia cầm cuốn sách nhỏ say mê
đọc. Nhận thấy Luân Vũ Tuyệt ra khỏi cửa, Vu lão mới đặt cuốn sách qua một
bên, cười ám muội

-Tiểu tử, xem ra mới một đêm không gặp, con đã trưởng thành không ít nha.

Luân Vũ Tuyệt đương nhiên là biết Vu lão đang nói đến chuyện gì, dù sao đêm
hôm qua hai người làm kịch liệt như thế, tiếng động phát ra cũng không phải
nhỏ, muốn Vu lão không nghe thật sự hơi khó.

-Ha ha, dù có trưởng thành hay không thì con vẫn là con thôi. À mà sư tổ cứ thong thả uống trà đi nhé, con phải đi lấy chiến lợi phầm của mình đây, sau đó cũng sẽ lên đường luôn.

Luân Vũ Tuyệt cười ha ha nói, sau đó vái một cái thật sâu với Vu lão, dứt
khoát xoay người bước đi.

Thật ra hắn muốn đoạt lại Luyện Băng Thạch vào chiều hôm qua cơ, nhưng mà bởi
vì liên tiếp sử dụng hai chiêu Hải Hổ Bạo Phá Quyền khiến cho cơ thể hắn bị
thương nghiêm trọng, nếu không kịp chữa trị sẽ dẫn đến ảnh hưởng đến căn cơ,
vì thế bất đắc dĩ hắn phải để đến bây giờ mới đi lấy. Bất quá không quan
trọng, có Vu lão ở đây, tộc trưởng dù không muốn nhưng vẫn phải ‘ói’ ra Luyện
Băng Thạch cho hắn.

Vu lão nhìn Luân Vũ Tuyệt nói đi liền đi, sau đó lại như nghĩ đến người nào
đó, nét mặt già nua bậc cười

-Đúng là cha nào con lấy, tính tình y hệt nhau

Nói rồi, Vu lão lấy từ túi áo ra một viên đá màu lam nhạt, hướng Luân Vũ Tuyệt
ném đến.

-Tiểu tư, chụp lấy.

Được huấn huyện cực hạn vô cùng bài bản với Vu lão, phản ứng của Luân Vũ Tuyệt
lúc này đã cực kỳ mau lẹ, chưa cần Vu lão lên tiếng hắn đã cảm nhận được hòn
đá bắn tới, liền nghiên người chụp lấy.

Tuy nhiên đến khi nhìn rõ hình dạng của viên đá, Luân Vũ Tuyệt liền ngạc
nhiên. Đây là một hòn đá với màu lam nhạt của bầu trời, bên trên có khắc một
bông tuyết phi thường tinh mĩ, cầm trên tay còn cảm thấy lành lạnh. Không sai,
chính là Luyện Băng Thạch, bất quá viên Luyện Băng Thạch này so với trí nhớ
của hắn hình như có to hơn thì phải.

-Sư tổ, viên Luyện Băng Thạch này là? Người đoạt lại giùm con sao?

Vu lão cười híp mắt hỏi lại

-Tiểu tử ngươi nghĩ hay quá nhỉ, ngươi thật sự nhận định đây là viên Luyện Băng Thạch của ngươi?

Trông thấy nụ cười hiếp mắt của Vu lão, Luân Vũ Tuyệt liền biết là mình đoán
sai

-Đúng là có phần to hơn viên của con, vậy có lẽ nào, viên Luyện Băng Thạch này là của người sao?

Lúc này, Vu lão mới gật đầu hài lòng, cười khẽ nói

-Thật ra trong Luân Vũ thế gia có hai viên Luyện Băng Thạch, một là của cha con, một là của ta. Đều là do mẹ con tặng cả đấy.

-Viên Luyện Băng Thạch này đối với ta, thật ra là đã không còn tác dụng gì, chỉ là giữ bên mình xem như một vật kỉ niệm mà thôi. Nay con phải đi xa, vậy xem như vật quy chủ cũ đi, ở bên cạnh con, nó sẽ phát huy công dụng nhiều hơn ở bên lão già gần xuống lỗ này.

Luân Vũ Tuyệt nghe vậy, tâm tình thoán chấn động, việc này hắn chưa bao giờ
nghe cha nói qua nha. Nhưng mà nghĩ lại cũng đúng, sư tổ là sư phụ của cha,
vậy mẹ cũng xem như một nữa đệ tử của sư tổ rồi, tặng quà cho ngài đúng là
không sai đi.

Luân Vũ Tuyệt nghi hoặc hỏi

-Thế còn viên Luyện Băng Thạch ở chỗ Luân Vũ Vũ thì sao, chẳng lẽ cứ để đó cho nó?

Nhìn cái điệu bộ ngơ ngơ ngác ngác của Luân Vũ Tuyệt, Vu lão đưa tay che mặt,
thật sự là muốn xông lên đập cho thằng đồ tôn óc tôm này một trận quá.

-Ta nói tiểu tử ngươi nghe này, tối hôm qua ngươi làm con nhà người ta như thế, chẳng lẽ ngươi không định không để lại cho người ta cái gì sao?

-Viên Luyện Băng Thạch của ngươi, lão phu đã đưa cho tiểu Tuyết rồi, nàng còn bảo ta thay nàng cảm ơn ngươi nữa cơ.

Bị Vu lão trách cứ, Luân Vũ Tuyệt không những không xấu hổ, ngược lại còn lấy
làm vui mừng thầm hô ‘gừng càng già càng cay’. Nếu Vu lão không nhắc đến, hắn
thật sự không để ý đến cái vấn đề này nha.

( Thật ra thiếu niên vừa biết yêu, ai lại không như vậy! Có phải hay không?)

-Vẫn là sư tổ suy nghĩ chu toàn, con xin ngẩn đầu ngưỡng vọng.

Nhìn cái bộ dạng được lợi còn khoe mẽ của Luân Vũ Tuyệt, Vu lão liền đen mặt
quát

-Ngưỡng ngưỡng cái đầu của ngươi, còn không mau cút. Đứng đó một hồi lão phu đổi ý bây giờ a.

-Con đi liền đây, cảm ơn sư tổ, hẹn gặp lai sau hai năm nữa a.

Luân Vũ Tuyệt cười lớn một hồi liền quay người chạy đi, chẳng mấy chốc đã
không thấy bóng dáng.

-Hai năm sao? Một khoản thời gian không dài cũng không ngắn, ta thật sự chờ mong lúc con một lần trở về, bộ dạng sẽ như thế nào đây! Mong rằng con sẽ không một lần nữa lặp lại bị kịch của cha mình a.

Dõi theo bóng lưng đã khuất xa của Luân Vũ Tuyệt, Vu lão thoán mỉm cười xa
xăm. Hơn hai mươi năm trước, lão cũng đã từ biệt một tên tiểu tử tại nơi này,
và đó cũng là lúc bắt đầu một câu chuyện oan nghiệt. Bất quá tất cả cũng đã là
quá khứ đã qua, cũng không nên nhắc lại làm gì.

…………………

Nơi hạ trại của đoàn lính đánh thuê Luân Vũ nằm ở phía bắc thành Minh Châu,
cạnh dãy núi Vĩ Long, quảng đường tổng cộng hơn 700 cây. Từ thành Minh Châu
xuất phát, Luân Vũ Tuyệt phải đi theo đường chính đạo thẳng hướng bắc đến
thành Vương Minh, rồi từ thành Vương Minh đi thêm 100 cây nữa để đến Hồng Môn
Trại, cửa ngỏ chính để tiến vào dãy núi Vĩ Long. Sau khi thông qua Hồng Môn
Trại, Luân Vũ Tuyệt mới có thể đến doanh trại của quân đoàn Luân Vũ.

Luân Vũ Tuyệt nhìn tấm bản đồ da thú do cha hắn để lại, thầm ước tính hành
trình của mình. Lúc này, hắn đang ngồi trên một chiếc xe khách phổ thông.

Loại xe khách này gọi là Xa Điểu, có thiết kế giống như một chiếc xe buýt bình
thường với chỗ ngồi tương đối rộng rãi, được kéo bởi sáu con Kê Phong Điểu.

Kê Phong Điểu là một loài ma thú cấp 1 đã được con người thuần hóa từ rất rất
lâu rồi, nó có hình dạng giống như một con gà trống nhưng thân thể thon gọn
hơn rất nhiều, đầu có lông mào dựng đứng cùng cặp mắt to tròn, hai chân dài
mọc ba móng vuốt phi thường tráng kiện, toàn thân được bao phủ một bộ long vũ
màu xanh đậm rất bắt mắt. Loài ma thú này thuộc hệ phong cho nên tốc độ di
chuyên rất nhanh, cùng với sự bền bỉ còn hơn cả má thú giống ngựa nên thường
được con người dùng làm phương tiện kéo xe.

( Kê Phong Điểu giống như con Chocobo trong Final Fantasy ý ).

Bởi vì quảng đường di chuyển quá xa, cộng với tu vi còn quá nhỏ yếu nên Luân
Vũ Tuyệt lựa chọn di chuyển bằng Xa Điểu, tuy rằng tốn kém một chút, từ thành
Minh Châu đến thành Vương Minh có giá đến mười đồng vàng, tuy nhiên được cái
tiện lợi và an toàn.

Xem một hồi, Luân Vũ Tuyệt cẩn thận gấp bản đồ da thú cất vào Túi Da của mình,
thoán đánh giá những hành khách xung quanh. Lúc này Xa Điểu đã chạy qua cổng
thành, hướng phương bắc ầm ầm chạy đi.

Tuy nói Xa Điểu có thể chứa đến 24 hành khách nhưng hiện nay, bên trong khoan
xe, ngoại trừ Luân Vũ Tuyệt cùng lái xe và phụ xe ra thì vẻn vẹn chỉ có chín
người khách khác, tổng cộng mười hai người.

Chín vị khách này, phân biệt là một gia đình bốn người, hai vợ chồng và hai
đứa con, một trai một gái, trong đó người chồng tướng mạo khôi ngô, thân thể
cường tráng, xem ra cũng là một chiến sư tương đối cường đại.

Bên cạnh gia đình này là một tổ hợp ba người đàn ông mặc áo giáp nhẹ màu đen,
loại giáp da này nhìn vào liền biết là giáp gia luyện thành từ da của ma thú,
bên trên còn có gắn ma hạch màu vàng đất hệ thổ tại thắt lưng, lực phong ngự
chắc chắn không tồi. Ba người đàn ông này nhìn vẻ bề ngoài, mười phần là lính
đánh thuê hoặc mạo hiểm giả, xem ra là cùng mục đích với Luân Vũ Tuyệt, hướng
tới Hồng Môn Trại rồi đi vào dãy núi Vĩ Long.

Hai người còn lại lần lượt là một vị mĩ phụ và một thiếu niên.

Mỹ phụ này, nhan sắc tuy rằng không quá ấn tượng nhưng dáng người phải nói là
phi thường dụ hoặc, lồi lõm có thừa, hơn nữa mỹ phụ còn mặc trên người một
chiếc váy đỏ bó sát người, càng làm cho những đường cong gợi cảm phơi bày no
đủ, khiến cho ba người đàn ông mặc giáp không thể rời mắt, thậm chí là người
chồng kia, bên cạnh luôn có vợ canh chừng cũng không nhịn được mà phải nhìn
lén mỹ phụ đến năm sáu lần.

Có thể nói, ngoài lái xe và phụ xe đang chăm chú điều khiển sáu con Kê Phong
Điểu ra thì cũng chỉ có Luân Vũ Tuyệt cùng tên thiếu niên ngồi bên cạnh không
bị sắc đẹp của vị mỹ phụ này thu hút.

Luân Vũ Tuyệt thì hiển nhiên rồi, mới đêm hôm qua hắn còn tiêu hồn với một
tuyệt sắc giai nhân, so với mỹ phụ trước mắt còn quyến rũ hơn gấp ngàn lần,
thì làm sao có thể để mỹ phụ này trong mắt được.

Còn thiếu niên kia, Luân Vũ Tuyệt để ý, từ khi lên xe cho đến lúc này, tên đó
vẫn một bộ dạng không màng thế sự, tay chống cằm, ánh mắt lúc nào cũng chỉ
nhìn qua cửa kính, hướng lên bầu trời trong xanh không biết là đang đăm chiêu
cái gì trong đầu.

Thiếu niên này, nếu nhìn nét mặt thì cũng nằm trong khoản mười lăm mười sáu
tuổi, làn da hơi ngâm đen giống như bị cháy nắng, dáng người so với Luân Vũ
Tuyệt không sai biệt lắm. Đặc biệt, bên hông thiếu niên có đeo một đôi liềm
gặt lúa bị rĩ sét, có thể là vũ khí mà hắn sử dụng.

Thiếu niên đang ngơ ngác nhìn bầu trời, tựa như cảm nhận được Luân Vũ Tuyệt
nhìn chằm chằm mình liền khó hiểu quay đầu lại hỏi

-Anh bạn, nhìn gì mà nhìn kỹ thế, trên đầu ta có mọc hoa à?

Bị phát hiện hành động khác thường, Luân Vũ Tuyệt ngược lại không có bao nhiêu
xấu hổ, cười hỏi

-À, không có, tôi chỉ là có chút tò mò thôi. Trên bầu trời có cái gì mà anh nhìn giữ thế?

Thiếu niên nghe vậy, ánh mắt thế nhưng xuất hiện một chút u sầu, cười nói

-Có gì đâu, chỉ là nhiều lúc nhìn trời cao bao la, lại sinh ra khác vọng tự do bay lượn, bất quá điều ấy đối với những người bình thường như chúng ta là hoàn toàn không thể.

Luân Vũ Tuyệt nghe vậy thầm nghĩ ‘thiếu niên này thật kỳ lạ’. Dù vậy hắn vẫn
ra vẻ gật gù tán đồng.

-Anh nói không sai, bầu trời bao la bát ngát, nhưng chúng ta sẽ không bao giờ có cơ hội thể chạm tới nó.

Nói đoạn dừng lại, Luân Vũ Tuyệt không hiểu sao lại cảm thấy, tình cảnh của
thiếu niên này hình như rất giống với hắn khi xưa. ‘Cảm giác thế giới rất rộng
lớn, muôn hình muôn vẻ, đồng thời cũng rất muốn tự thân mình khám phá thế giới
này, thế nhưng bởi sự thật phủ phàn mà mãi mãi không bao giờ có thể thực
hiện.’

Luân Vũ Tuyệt dựa người vào ghế gỗ, ánh mắt giống như thiếu niên nhìn lên bầu
trời cao, ý vị thâm trường nói tiếp

-Tuy nhiên điều này sẽ không phải là mãi mãi, nếu trời cao không cho chúng ta cơ hội, vậy tại sao chúng ta không tự tạo cơ hội cho riêng mình?

-Tự tạo cơ hội cho riêng mình sao?

Thiếu niên lầm bầm câu nói của Ngọc Phong như đang suy ngẫm, hồi lâu, đôi mắt
thiếu niên lóe lên ánh sáng khác thường nhìn vào Luân Vũ Tuyệt, đưa bàn tay ra
cười nói

-Huynh đệ, nhìn bề ngoài cậu tuổi so với ta còn nhỏ hơn, thế nhưng trí tuệ lại hơn người nha. Ta gọi Diệp Bạch, xin hỏi tên của cậu là gì?

-Tôi gọi Vũ Tuyệt, họ Luân. Rất vui được làm quen.

Đối với thiếu niên kỳ lạ này, Luân Vũ Tuyệt cũng có một chút hảo cảm, hắn nắm
lấy bàn tay của thiếu niên đưa ra, gật đầu đáp lễ. Hành trình còn dài, kết một
người bạn đi đường xem ra cũng không tệ.

-----------Hết----------


Trứng Rồng - Chương #26