Yêu


Người đăng: QuytSweet

Luân Vũ Tuyệt và Bạch Tuyết ngồi cạnh chiếc bàn gỗ trong căn phòng bé nhỏ, thế
nhưng không giống với trước kia, không khí tràng ngập một cảm giác ngại ngùng
chưa bao giờ gặp.

Nếu như lúc trước, Bạch Tuyết có thể thoải mái săn sóc, trò chuyện với Luân Vũ
Tuyệt như một người em trai nhỏ, nhưng giờ đây, không biết tại sao khi đối mặt
với thiếu niên, niên kỷ so với mình còn nhỏ hơn hai tuổi này, trái tim cô lại
‘thình thịch’ không thôi.

Còn Luân Vũ Tuyệt, cảm giác lúc này của hắn so với Bạch Tuyết còn mãnh liệt
hơn nhiều, tuy nhìn bề ngoài vẫn cố gắng bình tĩnh là thế, nhưng ở bên trong,
máu huyết sôi lên ùng ục, mà trái tim không khác gì một cái máy bơm cao áp,
điên cuồng đẩy dòng máu sôi này chảy khắp cơ thể.

Một lúc sau, cuối cùng Luân Vũ Tuyệt vẫn là người không nhịn được mở lời
trước.

-Chị Bạch Tuyết, chị có cảm thấy nóng không? Muốn uống gì sao?

Bạch Tuyết nghe vậy, vẻ mặt đang hây hây đỏ bổng nhiên phụt cười, bây giờ hiện
đang là đêm khuya nha, nhiệt độ so với ban ngày chênh nhau đến 10 độ, làm sao
mà nóng được. Chỉ có điều, biết là thế nhưng không hiểu vì sao, Bạch Tuyết
cũng cảm thấy cơ thể mình nong nóng, mồ hôi từng giọt tiết ra thấm ướt cả áo
trong.

-Đúng là có chút nóng.

-Vậy, chị đợi chút, em đi rót nước.

Luân Vũ Tuyệt tìm được cớ liền nháy mắt đứng lên, chạy ào ra khỏi phòng cực
nhanh. Bước khỏi căn phòng nhỏ, Luân Vũ Tuyệt lập tức ôm ngực, thờ từng hơi
nặng nề, lổ mũi thế mà phà ra cả khí nóng màu trắng.

-Mẹ nó, sao lại nóng đến như vậy, cơ thể ta gần như nổ tung rồi.

Từng cơ gió lạnh mát buổi đêm liền ập tới, nhất thời giảm bớt nhiệt độ cơ thể
Luân Vũ Tuyệt, khiến cho hắn dễ chịu đôi chút, dần dần thanh tỉnh tâm thần.
Sau khi cảm thấy cơ thể đã bình thường trở lại, Luân Vũ Tuyệt liền nhanh chóng
đi pha một ấm trà lạnh.

Mà bên trong căn phòng nhỏ, thừa dịp Luân Vũ Tuyệt rời đi, Bạch Tuyết liền mở
vạt áo ra, phơi bày một mảnh da thịt trắng bóc như lòng trắng trứng luộc, hai
tay quạt quạt không thôi.

-Phù, sao lại nóng như thế nhỉ, trước giờ cơ thể của mình có lúc nào bị như thế này đâu.

Nói đoạn, Bạch Tuyết bổng nhiên hét lên một tiếng, hai tay ôm lấy miệng, ánh
mắt ngạc nhiên đến vô hạn

-Chả nhẽ là vì Vũ Tuyệt?

Nhắc đến cái tên này, tim cô bổng nhiên đập mạnh một cái, đập mạnh đến nổi cô
cảm thấy nhói đau.

-Tim minh sao lại đập mạnh như vậy?

Thình Thịch, Thình Thịch, Tình Thịch. Từng nhịp tim đập đùng đùng như tiếng
trống ra trận, như càng xác định ý nghĩ của cô.

-Chẳng lẽ, mình đối với Vũ Tuyệt lại là….

Lời nói chưa dứt, cánh cửa gỗ nhỏ đột nhiên nở ra, Luân Vũ Tuyệt tay xách bình
trà lạnh đi vào, sau đó liền bị cảnh tượng kinh diễm trước mắt làm cho chết
đứng. Đùng đùng đùng đùng, tim đập như một cái máy, máu huyết sôi trào ùng ụt
xông thẳng tới đại não khiến cho đầu hắn nổ oanh một tiếng khủng bố.

-Á! Mau nhắm mắt lại.

Luân Vũ Tuyệt bất ngờ xông vào làm cho Bạch Tuyết hét lớn một tiếng thất
thanh, hai tay luống cuống kéo vạt áo lại, khuôn mặt tuyệt mĩ vì xấu hổ mà đỏ
như gấc.

Chỉnh chu xong vạt áo, Bạch Tuyết ngước đầu lên thì vẫn thấy Luân Vũ Tuyệt
đứng ở nơi đó, ánh mắt đăm đăm nhìn mình không khác gì một sắc lang, khóe
miệng thế nhưng còn chảy cả nước miếng.

-Em còn dám nhìn? Cô bất chợt giận dữ nguýt lên

Bị tiếng nói của Bạch Tuyết đề tỉnh, Luân Vũ Tuyệt liền biết mới vừa rồi bản
thân thất thố, ngay lập tức phát huy đạo hạnh mặt dày của mình, lập tức giả
ngu luôn.

-Nào có, em có thấy gì đâu, mới vừa rồi em vừa bước vào thì liền bị tiếng hét của chị dọa cho chết đứng, đầu óc choán ván luôn. Tu vi của chị đúng là quá cao cường, em không ngước nhìn không được a. À mà vừa nãy chị làm sao lại hét lên thế?

Vừa nói, Luân Vũ Tuyệt vừa ngồi xuống bàn đối diện với Bạch Tuyết, rót cho hai
người, mỗi người một ly trà lạnh.

Đối với lời giải thích của Luân Vũ Tuyệt, nếu là trước kia, khi mà hắn còn là
một thiếu niên yếu đuối, chắc có lẽ Bạch Tuyết sẽ tin một hai, nhưng giờ đây,
cái người ngồi trước mặt nàng đã không còn là tiểu thiếu niên yếu đuối cần
nàng che chở nữa, hắn đã trưởng thành, là kẻ chiến thắng trên vũ đài vinh
quang, cô mà tin lời một kẻ như hắn thì thật sự là con ngốc số một.

Biết là thế nhưng Bạch Tuyết cũng không có ý bới móc ra, chỉ thầm chửi một câu
‘tiểu hồ ly’ mà thôi. Dù sao có bới móc ra cũng không đem lại điều gì tốt đẹp
cho cả hai bên.

Bạch Tuyên cầm lấy ly trà lạnh trên bàn một hơi uống hết, cố gắng dùng hơi
lạnh dập tắt lửa nóng trong người, lấy lại bình tỉnh hỏi

-Vũ Tuyệt, em thật sự sẽ gia nhập đoàn lính đánh thuê của gia tộc sao?

Thấy Bạch Tuyết không tiếp tục truy cứu, Luân Vũ Tuyệt liền thở phào một hơi
nhẹ nhỏm, cùng mục đính hạ hỏa, nhanh chóng nốc hết cốc trà trước mặt, rồi mới
đáp lời

-Dạ thật, cái hồ nước trong gia tộc sâu như thế nào, em tin chắc chị là người rõ hơn ai hết. Với hại hồi chiều, em cũng đã thẳng tay đánh gục hai tên Luân Vũ Văn và Luân Vũ Vũ, chuyện này, tộc trưởng và đại trưởng lão nhất định sẽ không bỏ qua dễ dàng. Suy cho cùng, em rời đi vẫn là hay nhất, chị định ngăn cản em sao?

Bạch Tuyết nghe vậy thì cười nhẹ lắc đầu

-Nếu là em của khi trước, cho dù mất sức chín trâu hai hổ, chị nhất định cũng phải ngăn em lại. Nhưng bây giờ, tiểu Tuyệt, em thật sự trưởng thành rồi, một người đàn ông đúng nghĩa nên tự lựa chọn con đường của riêng mình, cho dù em chọn lựa như thế nào, chị cũng sẽ luôn ủng hộ em.

-Chỉ có điều, quân đội không phải là một nơi có thể đùa giỡn, em nhất định phải cẩn thận a.

Một cảm giác ấm áp chảy trong tim, ánh mắt Luân Vũ Tuyệt hiện lên sự kiên định
cùng tự tin

-Đúng vậy, quân đội không phải là một nơi đơn giản, nhưng cái em cần lúc này chính là sự không đơn giản đó, em cần phải một nơi tôi luyện chính mình, tôi luyện cho bản thân cứng như sắt thép, đến khi đó sẽ không còn ai có thể áp bức em được nữa.

Đối mặt với ánh mắt đầy quả quyết, cùng lời nói đanh thép, Bạch Tuyết ngay tức
khắc bị làm cho rung động. Bất quá rung động thì rung động, không hiểu sao cô
lại buộc miệng nói ra

-Em luyện bản thân thành thép, không sợ xuống nước sẽ bị chìm sao?

Câu hỏi bất chợt cất lên lập tức khiến Luân Vũ Tuyệt cứng họng. Cái lời nói
này cũng quá độc rồi, làm sao mà hắn có thể phản bác lại đây!

Thấy biểu tình cứng đơ của Luân Vũ Tuyệt, Bạch Tuyết thận sự là ân hận không
thôi. Ôi cái miệng thúi này, không khí đang trào dâng cảm xúc bổng nhiên bị cô
vô ý phá hủy trong nháy mắt.

Để phá bỏ tình thế này, Bạch Tuyết liền đề nghị

-Vậy là em phải đi đến phía bắc đúng không, nghe nói ở nơi đó thiếu thốn đủ thứ, những vật dụng sinh hoạt hằng ngày vẫn là phải tự mang theo bên mình đề phòng vạn nhất. Cả buổi chiều em cũng mệt rồi, để chị giúp em sắp xếp.

Nói rồi Bạch Tuyết liền sắn tay áo lên, bắt đầu sắp xếp hành lí cho Luân Vũ
Tuyệt lên đường, nào là bàn chải đánh răn, khăn mặt, áo quần các kiểu. Những
việc này, lúc Luân Vũ Tuyệt còn bé, nàng vẫn hay làm, cho đến hiện tại vẫn còn
quen tay

Dù Bạch Tuyết nói là không cần giúp nhưng Luân Vũ Tuyệt cũng không có ý định
làm theo, hắn nhanh chóng bay vào cùng Bạch Tuyết dọn đồ. Nhất thời, cả căn
phòng nhỏ tràng ngập tiến cười của đôi trai gái trẻ tuổi.

………

Nói là sắp xếp hành lí cá nhân thôi, nhưng bởi vì lời ra tiếng vào đùa giỡn,
cùng với hàng tá lời căn dặn không được làm thế này, không được làm thế kia
của Bạch Tuyết, hai người hì hụt hơn nữa tiếng đồng hồ mới có thể thu xếp xong
một bọc hành lý nho nhỏ.

Dọn dẹp hành lý xong, ấm trà lạnh cũng hết, tiếng cười đùa cũng nhỏ dần, cuối
cùng cũng đã đến lúc chia tay.

Luân Vũ Tuyệt ôm bọc hành lý nhỏ đặt tại góc phòng rồi đứng đối diện Bạch
Tuyết, thật lâu vẫn chưa biết mở lời ra sao.

Cuối cùng vẫn là Bạch Tuyết với vai trò làm chị cất lời

-Vậy ngay ngày mai, em liền lên đường à?

-Đúng vậy! Ngày mai chị không cần tiễn em đâu.

Luân Vũ Tuyệt gật đầu, sau đó lại im lặng. Thật ra trong thâm tâm của hắn có
rất nhiều điều muốn nói với cô, nhưng cơ thể lại không dám. Hắn là một kẻ mặt
dày, đúng, trái tim hắn chai sạn vì thói đời độc ác, đúng, nhưng khi đứng
trước người con gái xinh đẹp này, đứng trước người mà hắn đem lòng ái mộ bao
lâu nay, hắn thật sự là không có can đảm mở lời.

Nói rằng, hắn không muốn cô đi, hắn muốn cô ở lại, đêm cuối cùng thôi, hãy ở
lại bên cạnh hắn, thật ra hắn không mạnh mẽ như vẽ bề ngoài đâu, hắn chỉ là
một kẻ yếu đuối đang cố tỏ ra mạnh mẽ thôi.

Bạch Tuyết nghe vậy, thâm tâm không biết vì sao lại có một sự thất vọng nhẹ,
thỏ thẻ nói

-Vậy, tạm biệt em, hẹn gặp lại.

-Tạm biệt chị!

Luân Vũ Tuyệt ủ rũ nói.

‘Cuộc vui nào rồi cũng đến lúc phải tàn,

Đợi đến khi rời đi rồi, lại thấy lòng quặng đau.’

Trong ánh mắt tiếc nuối của Luân Vũ Tuyệt, Bạch Tuyết xoay người bước đi, cô
đi từng bước chân nhỏ, tựa như muốn khoảnh khắc này kéo dài ra thêm, nhưng căn
phòng này rất nhỏ, cho dù cô có bước thật chậm, cuối cùng rồi cũng phải đến
nơi.

Bạch Tuyết chạm tay nhẹ vào cánh cửa nhỏ, vuốt nhẹ từ trên xuống dưới đến tay
cầm, cổ tay khẻ chuyển động mở chốt ra. Tại thời khác này, thời gian đối với
cô như ngừng lại.

Thế rồi

Đột nhiên Bạch Tuyết quay người lại, đôi mắt đằm thắm nhìn thẳng vào gương mặt
có phần nam tính của Luân Vũ Tuyệt

-Vũ Tuyệt, khi nãy chị có đẹp không?

Câu nói quá bất chợt làm cho đại não Luân Vũ Tuyệt phản ứng không kịp, đúng
theo cảm tính buộc miệng nói

-Đẹp!

Lời xác nhận vừa cất lên, Bạch Tuyết không nói một lời liền xà vào lòng Luân
Vũ Tuyệt, đôi môi căn mọng đầy ướt át cắn chặt lấy môi hắn, ra sức mút lấy.

Bùm, đại não Luân Vũ Tuyệt như muốn nổ tung, hai tay theo phản xạ tự nhiên ôm
lấy vòng eo nhỏ nhắn của Bạch Tuyết thít chặt vào người, ra sức đáp trả. Tuy
nhiên sức lực thân thể của Luân Vũ Tuyệt sau một tháng điên cuồng luyện tập
hơi mạnh, cú thít chặt này thật sự làm Bạch Tuyết cảm thấy đau.

Bất quá, cơ đau này lại làm cho cô càng thêm mê mụi, cả cơ thể nóng bỏng dán
sát vào dáng người rắn chắc của Luân Vũ Tuyệt, cách hai lớp áo nhưng lại giống
như không mặc gì.

Cả căn phong bổng chốc, tràng ngập lửa tình nóng bỏng, tràng ngập mùi hương mê
mụi nhân tâm.

Hai ngươi quân quýt lấy nhau, hôn đến say đắm, tựa như chìm trong men rượu say
nồng của một chai Chateau Lafite ủ kín 10 năm.

Hôn sâu một hồi, đến khi Bạch Tuyết không thể thở nổi, Luân Vũ Tuyệt mới lưu
luyến mà rời bỏ đôi môi quyến rũ đó. Hắn khẽ nói

-Chị ơi, anh yêu em.

Dứt lời, Luân Vũ Tuyệt lại cắn chặt lấy đôi môi căn mọng sắc đỏ, cánh tay
tràng đầy lực lượng ôm lấy cơ thể nóng bỏng đặt lên chiếc đệm nhỏ chỉ đủ một
người nằm.

Bạch Tuyết bị Luân Vũ Tuyệt đặt xuống giường, ánh mắt đã ý loạn tình mê, vòng
tay ôm lấy cổ hắn, cười khẽ, đây đã không còn là nụ cười tỏa nắng ấp áp xưa
kia, nó đã biến thành một bông hồng kiều diễm chết người

-Chị cũng yêu em

Đối mặt với nụ cười chết người này, Luân Vũ Tuyệt thật sự không có khả năng
phản kháng, cả người như có một ngọn lửa bất diệt đốt lên, rời đi đôi môi hôn
xuống đến chiếc cổ trắng ngần ử đỏ đầy ma mị, nó tựa như có ma lực hút lấy đôi
môi của hắn.

Xuống dưới một chút là đôi xương quai xanh tinh xảo, như được các nghệ nhân
tạo hình tỉ mỉ không khác gì một tác phẩm nghệ thuật. Luân Vũ Tuyệt tiếp tục
hôn xuống, hôn xuống, vùi đầu vào hai bầu vú tuyết trắng no đủ ẩn hiện giữa
hai vạt áo mỏng manh.

Bạch Tuyết thật gầy nhưng bầu ngực lại phi thường đầy đặn, làm cho đàn ông khó
có thể chống cự, tựa như một trái cấm mà thần ban xuống cho cuộc đời.

Luân Vũ Tuyệt lúc này đã không thể nào nhịn hơn được nữa, hắn vươn bàn tay thô
ráp mở tung vạt áo mỏng manh của Bạch Tuyết ra, phơi bày cơ thể tuyệt mĩ không
tì vết trước ánh mắt trần trụi đầy kích tình của hắn, cả cơ thể tràng đầy lực
lượng cùng nóng cháy lập tức đè xuống.

Ưm! Ngay tức khắc, một tiếng rên khẻ vang lên làm say đắm lòng người.

Luân Vũ Tuyệt nhiệt tình hôn, Bạch Tuyết say mê đáp trả. Trong khoản khắc vô
cùng trọn ven đó, hai con người như hòa nhập vào nhau, tựa như không chuyện gì
có thể tách rời.

Căn phòng nhỏ ngập tràng hương vị tình ái nay lại càng ám mụi đến khôn cùng.

Ngay đêm nay, tình yêu trở nên trọn vẹn!

---------Hết----------


Trứng Rồng - Chương #25