Người đăng: QuytSweet
Lời Luân Vũ Yên Kinh nói ra, thật lòng, hợp lý đến nổi không một ái có khả
năng phản bác. Đúng là Luân Vũ Tuyệt đã giành chiến thắng đầy thuyết phục
trước Luân Vũ Văn và Luân Vũ Vũ, nhưng chuyện hắn không có đan điền là không
hề sai. Ở thế giới này, không có đan điền đồng nghĩa với không có tương lai.
Tức thời, cả quảng trường rộn ràng lâm vào trầm mặt, ai ai trong thâm tâm cũng
tự hỏi, liệu trục xuất Luân Vũ Tuyệt, người vừa dùng sức mạnh tuyệt đối giành
lấy ngôi vị thủ lĩnh thế hệ trẻ, là đúng hay sai?
Người ngoài cuộc đăm chiêu nhưng người trong cuộc lại vô cùng bình tĩnh, ngay
tại thời điểm Luân Vũ Yên Kinh công bố quyết định lúc trước, Luân Vũ Tuyệt đã
đưa ra lựa chọn của mình. Hắn cố nén cảm giác khó chịu trong thân thể, bất ngờ
nói to.
-Cháu không có ý kiến, nếu hội đồng trưởng lão cùng tộc trưởng đã đưa ra quyết định này, vậy cháu sẽ chấp nhận nó.
Cả quảng trường ngay tức khắc một mảnh xôn xao, không một ai ngờ rằng, Luân Vũ
Tuyệt lại tự thân chấp nhận quyết định kinh khủng này. Họ cứ tưởng, Luân Vũ
Tuyệt có Vu lão làm chỗ dựa, thì cho dù có bị tộc trưởng có ra sức ép cỡ nào
đi chăng nữa cũng vô phép đuổi hắn đi. Thế nhưng hắn lại đồng ý, hơn nữa còn
tự nguyện đồng ý.
Nên biết thế giới bên ngoài không giống như bên trong gia tộc. Hằng ngày đều
có vô số người chết vì miếng ăn, manh áo, không có sự bảo hộ của gia tộc, một
kẻ không có đan điền như Luân Vũ Tuyệt làm sao có thể sống sót đây
Đối với lựa chọn của Luân Vũ Tuyệt, Vũ lão không cảm thấy ngoài ý muốn nhưng
cũng hơi ngạc nhiên.
-Tiểu tử, sao ngươi không cho bọn chúng biết ngươi đã hấp thụ trứng rồng?
Luân Vũ Tuyệt cười trừ đáp
-Sư tổ cũng biết mà, trứng rồng của con nằm tại trái tim chứ không phải đan điền, chuyện mà trước nay chưa từng có. Ngài nghĩ thử xem, nếu con nói thật ra thì có mấy người sẽ tin đây. Đó là còn chưa nói, con vừa một lúc đập Luân Vũ Văn và Luân Vũ Vũ ra bã, tộc trưởng và Đại trưởng lão sẽ không tha cho con đâu. Dù cho ngài có đứng sau chống lưng thì cuộc sống sau này của con ở Luân Vũ thế gia cũng sẽ không mấy tốt đẹp.
Nói cho cùng, người mà con phải đối mặt là hai kẻ có quyền lực nhất Luân Vũ
thế gia a.
-Con xác định lựa chọn như vậy? Cuộc sống ở thế giới ngoài kia, so với sự đấu đá bên trong Luân Vũ thế gia còn ghê gớm hơn nhiều lần lắm.
Cảm nhận sự quan tâm chân thành của Vũ lão, Luân Vũ Tuyệt thật sự cảm thấy ấm
trong tim, hắn khẻ gật đầu
-Sư tổ không cần lo, chuyện này cha của con đã dự tính trước rồi.
Nghe Luân Vũ Tuyệt nói thế, Vu lão thế nhưng lại cảm thấy an tâm hơn. Những
thứ mà Bá Sơn sắp xếp, chưa bao giờ làm lão phải lo lắng cả, trước kia cũng
vậy mà bây giờ cũng thế.
Còn Luân Vũ Yên Kinh, đối với câu trả lời của Luân Vũ Tuyệt thật sự là vừa vui
mừng vừa nghi hoặc. Vui mừng là ông ta đã có thể giữ vững ngôi vị tộc trưởng,
mà nghi hoặc là ông ta không tài nào hiểu nổi lựa chọn của Luân Vũ Tuyệt, đã
có một cây đại thụ như Vu lão chê chở, tại sao Luân Vũ Tuyệt vẫn lựa chọn đi
dưới trời mưa chứ?
Nếu là trước kia, Luân Vũ Yên Kinh sẽ cho rằng Luân Vũ Tuyệt là một phế vật
ngu ngốc nên lựa chọn như vậy cũng không quá khó hiểu, nhưng hiện nay thì
không thể, chỉ mới đây thôi, Luân Vũ Tuyệt đã một hơi hạ gục Luân Vũ Văn và
Luân Vũ Vũ, một kẻ không có đan điền đồng thời chỉ có tu vi Tu Thể Cảnh tầng 6
nhưng lại có thể đánh bại một Không Linh Cảnh sơ cấp sở hữu trứng rồng hệ
Không Gian, một kẻ như thế sao có thể là một thằng ngu đây?
Nhưng rồi câu nói tiếp theo của Luân Vũ Tuyệt liền làm Luân Vũ Yên kinh hét
lớn ‘quả nhiên’!
-Ta đồng ý với quyết định của Tộc trưởng nhưng ta sẽ không trục xuất khỏi Luân Vũ thế gia.
Lời nói vừa ra, cả quảng trường lập tức lâm vào nghi hoặc
-Tại sao lời nói của Luân Vũ Tuyệt lại tràng đầy mâu thuẫn đến như vậy, đồng ý với quyết định của Tộc trưởng nhưng lại không chịu trục xuất. Vậy rốt cuộc là có trục xuất hay là không?
-Giỡn mặt nhau à? Đừng nghĩ có lão tổ tông chống lưng mà muốn làm gì thì làm!
Đối với những tiếng nghị luận bát nháo ầm ầm nổi lên, cộng theo đó là sự tức
giận của tất cả mọi người, Luân Vũ Tuyệt hầu như không hề quan tâm, hắn nói
tiếp
-Mọi người không cần hồ nghi, ta cũng không hề có ý định lưu lại bên trong Luân Vũ thế gia đâu.
Trong đầu Luân Vũ Yên Kinh lúc này đã cả đống dấu chấm hỏi to đùng, phi thường
khó hiểu lên tiếng
-Vậy rốt cuộc là ngươi muốn như thế nào? Bất quá ta vẫn nói trước, cho dù ngươi có giở trò gì, quyết định của ta vẫn sẽ không thay đổi.
Nghe vậy, Luân Vũ Tuyệt cười nhạt
-Có thay đổi hay không, cũng không phải do tộc trưởng ngài quyết định là được. Chắc có lẽ mọi người ở đây, đa số đều không thuộc lòng tộc quy đi?
-Thuộc cái rắm, đùng có vòng vo tam quốc nữa, rốt cuộc ý của ngươi là như thế nào đây?
Một tộc nhân không kiên nhẫn hét lên, ngay sau đó, hắn liền nhận được sự đồng
tình của tất cả mọi người.
Luân Vũ Tuyệt bình tĩnh cười nói
-Như vậy lại phải làm phiền Tam trưởng lão rồi, ngài là chấp pháp trưởng lão, hẳn ngài phải rất thuộc tộc quy, có phải hay không?
Bị gọi đến tên, Tam trưởng lão-Luân Vũ Diệt Nhu hơi bất ngờ, có điều ông ta
vẫn là đồng ý gật đầu
-Đúng vậy, chức trách của ta là hành pháp, đương nhiên là nắm rất rõ tộc quy rồi.
-Vậy thì tốt. Mạn phép xin Tam trưởng lão đọc một đoạn tộc quy cho tất cả mọi người cùng nghe, đoạn 11 - chương 5: ‘Luận Trọng Tội’
Tam trưởng lão nghe vậy thì ngay lập tức một lượt lục lọi trong trí nhớ, kiểm
tra đoạn tộc quy mà Luân Vũ Tuyệt nhắt đến. Ngay tức khắp, nét mặt của ông
biến thành ngạc nhiên, sau đó lại tràng ngập quái lạ nhìn về Luân Vũ Tuyệt.
Ông ta từ từ bình tĩnh đọc đoạn trích ra
-Đoạn 11 - Chương 5: Luận Trọng Tội, có viết rằng:
‘Nếu một tộc nhân bên trong gia tộc bị trục xuất với lý do không phải là trọng
tội, kẻ đó được quyền lựa chọn xung quân, dùng tính mạng và nổ lực của bản
thân bồi đắp cho lỗi lầm của mình.
Một khi xung quân, kẻ đó sẽ vẫn được giữ danh phận là một phần tử của Luân Vũ
thế gia, cho dù có bỏ mạng tại chiến trường thì vẫn là người của Luân Vũ thế
gia, sẽ được lập bia mộ tại đài tưởng niệm gia tộc. Đồng thời, nếu kẻ đó bên
trong quân đội có tích lũy đủ lớn, liền có cơ hội quay về chính gia. khôi phục
thân phận vốn có của mình.’
Trích đoạn được Tam trưởng lão đọc lên, lời nói to lớn, câu chữ rõ ràng, bất
cứ ai cũng có thể nghe rõ, hiểu rõ. Mà bởi vì thế, vẻ mặt của tất cả mọi người
liền hiện rõ sự khiếp sợ, đồng thời, không thiếu sự kính phục đối với bóng
nhìn nhỏ bé của thiếu niên bên dưới.
Xung quân có nghĩa như thế nào? Đó là không khác nào đi lưu đày, dù rằng làm
như thế vẫn có thể giữ lại danh phận tộc nhân của Luân Vũ thế gia, đồng thời
có cơ hội quay về gia tộc. Nhưng việc này cũng đồng nghĩa với rũi ro mất mạng
cực lớn, nên biết cuộc sống trong quân đội chính là sống nay chết mai, so với
bị trục xuất khỏi gia tộc thì nguy hiểm hơn gấp trăm lần.
Để có thể giữ lại một vị trí bên trong gia tộc, Luân Vũ Tuyệt lại có thể đưa
ra lựa chọn liều mạng đến như vậy, thật sự không khâm phục không được. Mặc dù
có thể hắn sẽ không bao giờ trở lại, nhưng sự can đảm này, không phải ai cũng
có.
Ngay tức khắc cả khán đài lại một lần nữa bùng nổ, lựa chọn liều mạng của Luân
Vũ Tuyệt đã chạm vào nơi sâu nhất trong lòng tất cả mọi người, sự nhiệt huyết
của tuổi trẻ, thấy chết không sờn.
-Khá lắm, Luân Vũ Tuyệt! Ta ủng hộ ngươi.
-Tuyệt ca uy vũ, chúng ta tin, ca nhất định sẽ có một ngày khải hoàng trở về
-Vũ Tuyệt ca, em yêu anh
-Vũ ca uy vũ
Đối với những người khác, đây là nhiệt huyết tuổi trẻ nhưng đối với Luân Vũ
Yên Kinh, thì đây là một lựa chọn ngu ngốc không gì sánh được. Trong suy mắt
của tất cả mọi người, ai cũng biết Luân Vũ Bá Sơn là một kẻ nặng tình, chỉ
bằng việc từ khi vợ của hắn mất, hắn vẫn sống như vậy và không lấy thêm bất kỳ
một người nào khác, hoàn toàn là bộ dáng gà trống một mình nuôi con. Vậy thì
nếu Luân Vũ Tuyệt cũng chết thì sao? Hắn có phải đau đớn đến nổi tự xác hay
không đây?
Luân Vũ Yên Kinh cố nén vui mừng nơi đáy lòng, nói lớn
-Vũ Tuyệt, ngươi nói như vậy, chính là muốn lựa chọn xung quân hay sao?
-Đúng vậy, mong tộc trưởng thành toàn cho nguyện vọng của cháu
Luân Vũ Tuyệt không chút do dự liền gật đầu
Luân Vũ Yên Kinh nghe vậy, trong lòng đã không biết cười lớn đến mức nào,
nhưng vẫn liệu giọng nói, tuy nhiên thanh âm lại cực kỳ hùng hồn.
-Tốt, không hổ danh là con trai của Luân Vũ Bá Sơn, rất có khí phách, đã vậy, ta sẽ không làm khó con nữa. Ta tuyên bố, Luân Vũ Tuyệt sẽ xung quân vào đoàn lính đánh thuê của Luân Vũ thế gia tại phía bắc, bên cạnh dãy núi Vĩ Long.
………………………
Đêm hôm đó, tại phòng đọc sách nhỏ ở Đại Đường Viện, nay đã trở thành phòng
ngủ của Luân Vũ Tuyệt
Vu lão đang thu xếp cho Luân Vũ Tuyệt một số cuốn sách tri thức hiếm có. Lão
cẩn thận gói chúng vào một túi vải nhỏ rồi đưa cho Luân Vũ Tuyệt
-Tiểu tử, nhiệm vụ của ta là vĩnh viên trong coi cái Đại Đường Viện này, không thể đi theo bảo vệ con được. Đây là những cuốn bút ký tâm đắc của ta, là những tri thức ta đút kết được trong cả cuộc đời vài chục năm này, xem như là món quà lão già này tặng con lên đường.
Luân Vũ Tuyệt trong thâm tâm phi thường cảm động, hắn cẩn thận nhận lấy túi
vải cất vào trong Túi Da, rồi cuối đầu thật sâu với Vu lão
-Sư tổ, khoản thời gian này được người chiếu cố, tuy rằng chịu nhiều khổ cực nhưng cũng là quảng thời gian hạnh phút nhất của con từ khi sinh ra. Vu Tuyệt sẽ không bao giờ quên được đại ân đại đức của người, mong người nhận của con ba lạy.
Dứt lời, còn không đợi Vu lão kịp đáp, Luân Vũ Tuyệt đã khụy gối xuống đất,
liên tiếp dập đầu ba cái vô cùng thành kính. Đối với hắn, Vu lão tuyệt đối là
người thầy đầu tiên trong cuộc đời này, dù rằng thời gian bên cạnh nhau chỉ có
chưa đầy hai tháng nhưng như vậy cũng đã đủ khắc sâu trong tâm trí hắn, hình
ảnh một lão già với nụ cười hiền hậu, luôn luôn quát mắng, răn dạy hắn, một
hình ảnh không bao giờ có thể phai mờ.
Đối với hành động bất chợt này của Luân Vũ Tuyệt, Vu lão cũng không ngăn cản,
ngược lại là một bộ dạng hưởng thụ và yên tâm.
Yên tâm là bởi vì, hiện nay lão đã có thể chắc chắn, Luân Vũ Tuyệt thật sự là
một người trọng tình trọng nghĩa, nhận được một thì cho đi mười. Với một người
như thế, thì cho dù hắn có là đại ma đầu, kẻ hiếu sát trời sinh thì cũng chẳng
sao, bởi vì kẻ mà hắn giết đều là những kẻ xứng đáng để chết.
-Được rồi tiểu Tuyệt, thời gian con giành cho lão già như ta đủ rồi đấy, tiều tình nhân của con đến rồi kia, còn không mau ra tiếp nàng.
Vu lão cười hắc hắc mở ám rồi xoay người rời đi, để lại Luân Vũ Tuyệt một bộ
dạng vô cùng nghi hoặc trong phòng
-Tiểu tình nhân cái gì chứ? Mình khi nào đã có ‘gấu’ a?
Luân Vũ Tuyệt vừa cảm khái xong thì ‘cốc cốc cốc’, cánh cửa gỗ vang lên tiếng
gõ, sau đó là âm thanh mền diệu của một cô gái cất lên
-Vũ Tuyệt, em có trong đó không?
-Là chị Bạch Tuyết!
Chỉ cần tiếng nói vang lên, Luân Vũ Tuyệt ngay lập tức biết được tiểu tình
nhân trong lời nói của Vu lão là ai, ngay tức khắc, khuôn mặt non nớt của hắn
thoán hiện lên sắc đỏ, nhanh chóng đi ra mở cửa
-Chị Bạch Tuyết, ‘đêm khuya’ tới tìm em có chuyện gì không? (câu hỏi hay nhất trong ngày là đây chứ đâu)
Nhìn thấy khuôn mặt so với một tháng trước có phần ngâm đen hơn, khí khái mạnh
mẽ hơn, lại thoán liên tưởng lại hình ảnh Luân Vũ Tuyệt chiến thắng trên lôi
đài hồi chiều, Bạch Tuyết đột nhiên cảm thấy tim nhìn bổng chốc loạn nhịp,
không tự chủ được mà buộc miệng nói ra, hơn nữa lời nói còn phi thường mờ ám
-Chã nhẽ, chị đến tìm em còn phải hỏi lý do sao?
Âm thanh diệu ngọt vừa cất lên, trái tim chai sạn của Luân Vũ Tuyệt ngay lập
tức như bị nung chảy. Đây là lần đầu tiên Bạch Tuyết nói chuyện với hắn bằng
giọng điệu như thế này a, rốt cuộc là chị ấy muốn cái gì?
Luân Vũ Tuyệt cố găng cắn đầu lưỡi để cho đầu óc thanh tỉnh trở lại, nuốt một
ngụm nước bọt, tránh người qua một bên chừa một lối đi nho nỏ, khô khan nói
-Không…không cần lý do, chị Bạch Tuyết, mời…mời vào trong.
(Cô nam quả nữ ở chung một phòng, điều gì sẽ xảy ra đây?)
--------Hết-------