Người đăng: QuytSweet
Đại trưởng lão ngồi bên cạnh không bởi vì Luân Vũ Văn là cháu ngoại của mình
mà bênh vực, ngược lại, ông ta tức giận đến dựng đứng cả râu lên, chỉ thẳng
vào Luân Vũ Văn chửi lớn
-Vu Văn, thường ngày ta dạy ngươi thế nào hả, mau xin lỗi tộc trưởng ngay lập tức.
Đại trưởng lão nói vậy, mặt ngoài chính là đang giáo huấn Luân Vũ Văn, nhưng
thật ra bên trong, mọi người tại khán đài phía đông đều biết, ông ta đây là
đang nói đỡ cho hắn, đồng thời cũng cho Luân Vũ Yên Kinh một nấc thang để
xuống. Dù sao đây cũng là nghi lễ quan trọng nhất trong năm của Luân Vũ thế
gia, trước hàng trăm tộc nhân lại dám cắt lời tộc trưởng, tội này so với hình
phạt trục xuất của Luân Vũ Tuyệt còn nặng hơn rất nhiều lần.
Luân Vũ Văn bên dưới nhất thời hét lớn chính là làm theo chỉ đạo của Luân Vũ
Vũ nha, hắn thật sự không biết được, chỉ một hành động nhỏ này thôi đã cho hắn
dạo chơi quỷ môn quan một lần đâu.
Luân Vũ Văn chắp hai tay, phi thường cung kính hướng hội đồng trưởng lão cùng
Luân Vũ Yên Kinh cất lời
-Vũ Văn thành kính xin lỗi tộc trưởng, Vũ Văn có điều muốn nói
Luân Vũ Kiên Kinh nét mặt tuy còn tức giận nhưng vẫn khoát tay
-Ngươi nói đi.
Được cho phép, Luân Vũ Văn khẻ liếc qua Luân Vũ Vũ bên cạnh, thấy hắn gật đầu
mới hít sâu một hơi nói lớn
-Kinh thưa tộc trưởng và ba vị trưởng lão, sự việc con bị Luân Vũ Tuyệt hành hung tại cửa hàng đan dược Thanh San hai tháng trước, chắc có lẽ mọi người đều biết rõ rồi chứ?
-Việc này, chúng ta đều đã biết, ngươi nói tiếp đi.
-Dạ vân. Chính bởi vì việc này mà con luôn luôn ôm cục hận trong lòng, mặc cho hôm đó thất bại trước một phế vật như Luân Vũ Tuyệt là do nó chơi trò âm hiểm đánh lén, tuy nhiên chuyện này đối với con là một vết nhơ không thể nào xóa bỏ. Hôm nay, con bạo gan xin tộc trưởng và ba vị trưởng lão cho con quyết đấu với Luân Vũ Tuyệt một lần nữa để trả mối hận này, trước khi hắn bị khai trừ khỏi Luân Vũ thế gia.
Luân Vũ Yên Kinh nhất thời khó hiểu
-Ngươi nói thế, vậy thì tại sao không đợi hắn bị khai trừ rồi ra tay, sao lại chỉ bởi một lý do cỏn con này mà dám cắt lời ta, làm tổn hại uy nghiêm của gia tộc. Ngươi có biết hành động vừa rồi của ngươi có thể xếp vào tội chết hay không?
Nghe vậy, Luân Vũ Văn lạnh rung cả người, không tự chủ được mà nuốt một ngụm
nước bọt, bản thân hắn cũng thật không ngờ, chỉ hét lớn một tiếng thôi mà đã
ảnh hưởng đến tính mạng rồi.
Thấy Luân Vũ Văn chỉ vài câu nói đã bị dọa sợ đến chết đứng, Luân Vũ Vũ hừ
lạnh một tiếng, thầm vận tinh khí bắn vào người Luân Vũ Văn đề tỉnh hắn, khẻ
nói
-Đừng có sợ, không phải ông ngoại mày còn đứng ở đây hay sao, không chết được đâu, cứ theo như kế hoạch mà làm.
Được Luân Vũ Vũ trấn an, Luân Vũ Văn hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, khí
phách nói to
-Kẻ con muốn quyết đấu là Luân Vũ Tuyệt của Luân Vũ thế gia, chứ không phải một tên phế vật đầu đường xó chợ. Mong tộc trưởng thành toàn.
Câu nói vừa vang lên, nhất thời cả quảng trường một mảnh xôn xao, người nào
người nấy, ít nhiều đều bị hào khí của Luân Vũ Văn ảnh hưởng
Ở trên đài cao, Luân Vũ Yên Kinh nhất thời bị câu nói của Luân Vũ Văn làm cho
bật cười ha hả, ông ta nói lớn
-Hay cho một câu, kẻ ta muốn quyết đấu là Luân Vũ Tuyệt của Luân Vũ thế gia, chứ không phải một tên phế vật đầu đường xó chợ. Tốt, rất tốt, sẽ như ngươi ước nguyện, người đâu, dẹp Thiên Nhãn, mở lôi đài.
Luân Vũ Yên Kinh đã nói như thế, Luân Vũ Tuyệt chỉ có thể chấp nhận trận đấu
này. Bất quá, một tháng trước, Luân Vũ Văn đã là bại tướng dưới tay hắn, vậy
một tháng sau lại càng không thể trở mình, xem như là làm nóng người trước
trận quyết đấu với Luân Vũ Vũ đi.
……………..
Dưới mệnh lệnh của Luân Vũ Yên Kinh, một lôi đài hoành tránh ngay lập tức được
dựng lên chính giữa quảng trường, thay thế cho lôi đài hư hỏng do những trận
đấu lúc trước.
Lúc này, bên trên lôi đai có hai người thiếu niên, kẻ khoát trên người võ phục
màu xám là Luân Vũ Văn, người mặc võ phục màu đen là Luân Vũ Tuyệt. Cả hai đều
cùng có tu vi Tu Thể Cảnh tầng 6.
Cùng với hai người Luân Vũ Tuyệt, bên trên lôi đài còn có thêm một người đan
ông đứng tuổi, kẻ này là Luân Vũ Vân-chấp sự võ đường, ông ta sẽ làm trọng tài
cho trận đấu này.
Luân Vũ Vân nhìn hai thiếu niên tràng đầy hỏa tính trước mặt cất lời
-Cả hai nghe rõ đây. Bởi vì Luân Vũ Tuyệt còn chưa bị khai trừ khỏi gia tộc nên trận đấu này được xem như là một trận đấu của thế hệ trẻ. Cho nên tất nhiên sẽ dựa theo quy định của tộc quy mà tiến hành, trận chiến sẽ kết thúc khi một trong hai người mất sức chiến đấu hoặc chịu thua. Và nhớ kỹ, không được đánh tàn phế hoặc giết chết đối thủ, đến điểm là dừng, nghe rõ chưa.
-Dạ rõ!
Cả hai cùng đồng thanh.
-Tốt, ta tuyên bố, trận đấu bắt đầu.
Luân Vũ Vân vừa dứt lời, Luân Vũ Văn liền là người ra tay trước tiên, hắn
phóng lên như một con liệp báo, nhanh chóng áp sát Luân Vũ Tuyệt, hai bàn tay
gập lại thành hổ trảo điên cuồng đánh tới.
-Phế vật, mối thù khi xưa, hôm nay bổn thiếu gia sẽ trả đủ.
-Hừ, mạnh miệng, một kẻ bại tướng dưới tay tao đến tận hai lần, không có tư cách để nói những lời này.
Luân Vũ Tuyệt hừ lạnh, đối với thế công điên cuồng của Luân Vũ Văn không có
nửa điểm sợ xệch, ngược lại hai tay cũng biến thành hổ trảo, lấy quyền trả
quyền. Hắn nghiên người né tránh một trảo của Luân Vũ Văn, chân phải tựa như
cây cọc sắc ép tới, cơ bắp cả người căng cứng như đá đập thẳng bả vai vào ngực
Luân Vũ Văn, khiến cho hắn ngay lập tức mất trọng tâm mà bậc ngửa ra sau.
Chớp lấy thời cơ, Luân Vũ Tuyệt vươn hổ trảo ra như một chiếc kiềm sắc bắt lấy
cổ tay của Luân Vũ Văn, xoay mạnh một cái.
‘Crắc’ một tiếng lanh lảnh vang lên, cổ tay Luân Vũ Văn ngay tức khắc bị Luân
Vũ Tuyệt bẻ gãy.
ÁAAAAAAAAAAAAAAAA! Tiếng kêu đau đớn làm người khác lạnh người
Không dừng lại ở đó, chân trái từ phía sau với sức lực cực mạnh hút thẳng về
phía trước, đập mạnh vào bụng Luân Vũ Văn cái ‘bịch’ khiến cho nội tạng bên
trong một trận chấn động thấu tim. Đồng thời cánh tay còn lại của Luân Vũ
Tuyệt cũng phóng đến bóp mạnh vào bả vai Luân Vũ Văn, kết hợp với hổ trảo tại
cổ tay trước đó, xoay mạnh một cái
Lại một tiếng ‘crắc’ giòn tan vang lên, cánh tay Luân Vũ Văn đã hoàn toàn bị
Luân Vũ Tuyệt bẻ gãy, cả cơ thể vì quá đau đớn mà gục ngã xuống đất, không
biết bất tỉnh từ lúc nào.
Trận chiến này, từ khí bắt đầu đến kết thúc, thời gian chưa đến 30 giây, cực
kỳ mau lẹ.
Cả khán đài ngay tức khắc nổi lên sóng thần, ba đào mãnh liệt
-Cái quái gì thế, tôi vừa nhìn thấy cái quái gì thế này, ai giải thích hộ tôi với a
-Cái *, cái đéo gì thế, Luân Vũ Tuyệt thế mà chỉ nháy mắt đã đánh gục Luân Vũ Văn, kẻ được mệnh danh là thiên tài thế hệ trẻ. Bị một phế vật hạ đo ván trong một nốt nhạc, thiên tài cái rắm chó á.
-Thật không thể tin được, thật không thể tin được, thật tuyệt vời, các ngươi thấy không, đây là cái ‘biết đâu bất ngờ’ của ta đấy. Giờ thì sao nào, bất con em nó ngờ chưa. Đậu *, ta đúng là thánh đoán mà.
-Một phế vật hạ gục một thiên tài trong nháy mắt, cái này nếu là đánh lén thì may ra, nhưng đây là chiến đấu trực diện nha, làm sao có thể chứ, cho dù Luân Vũ Văn có sơ xuất cũng không thể thua nhanh đến vậy được.
-Qúa hư cấu, quá mức hư cấu!
Còn trên khán đài phía đông, hội đồng trưởng lão và Luân Vũ Yên Kinh nhất thời
lâm vào ngốc trệ, ai cũng không thể tin nổi vào mắt mình, nhất là Đại trưởng
lão. Ông ta cho dù có nghĩ nát óc cũng không thể nào lý giải được hiện tượng
kỳ bí này a, người cháu mà ông ta luôn luôn đắc ý cứ thế mà bị một phế vật mà
‘ai ai cũng công nhận’ đánh bại trong nháy mắt. Vậy cháu ông ta so với phế vật
là thứ gì đây?
Tất cả mọi người đâu hiểu được, trận thắng chớp nhoáng này của Luân Vũ Tuyệt
đều hoàn toàn phụ thuộc vào hai yếu tố duy nhất, đó là sự chính xác và sức
mạnh tuyệt đối. Trải qua hơn một tháng huấn huyện cực hạn với Vu lão, tuy rằng
Luân Vũ Tuyệt không cách nào đột phá đến Không Linh Cảnh nhưng cơ sở của hắn
đã được đóng xuống vô cùng vững chắc.
Hiện nay, chò dù không sử dụng đến Thông Tuệ Kim Nhãn, khi so đấu với đám gà
mờ như Luân Vũ Văn, Luân Vũ Tuyệt vẫn có thể dự đoán động tác và tấn công
chính xác, đó là lý do vì sao Luân Vũ Văn đánh trật mà hắn lại đánh trúng.
Cùng với đó, một yếu tố nữa quyết định trận chiến là sức mạnh, trải qua quá
trình rèn luyện gần như sống trong địa ngục hơn một tháng qua, cơ bắp của Luân
Vũ Tuyệt đã phát triển đến một trình độ mà hắn trước kia không thể nào tưởng
tượng được, kết hợp với Hải Hổ Kình Lực, sức mạnh bộc phá của Luân Vũ Tuyệt
hiện nay đã có thể sánh ngang với chiến sư Không Linh Cảnh, đó cũng là lý do
vì sao, hắn chỉ cần lắc nhẹ tay hai cái đã có thể bẻ gãy tay của Luân Vũ Văn,
hút đầu gối một cái đã khiến cho Luân Vũ Văn đau đớn đến ngất lịm.
Luân Vũ Tuyệt, ánh mắt lạnh tanh không chút đồng tình nhìn Luân Vũ Văn nằm bẹp
dưới đất không khác nào con chó chết, cảm nhận sức mạnh bạo tạc chảy xuôi
trong cơ thể, hắn hừ lạnh một tiếng
-Phế vật.
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Luân Vũ Tuyệt đã có thể chính miệng gọi người
khác là phế vật, hơn nữa kẻ này lại còn là một thiên tài được công nhận. Đây
cũng chính là cột mốc đánh giấu thời điểm Luân Vũ Tuyệt phá bỏ danh hiệu phế
vật bao lâu nay của mình, tiến bước đầu tiên trên con đường truy cầu cực hạn.
Có được bước đẩy, Luân Vũ Tuyệt bất ngờ chỉ thẳng ngón tay vào Luân Vũ Vũ, hét
lớn
-Luân Vũ Vũ, mày có dám đến chiến với tao một trận.
Bùm một cái, cả quảng trường chưa hết con sóng này đã kéo đến con sóng khác
-Ta vừa nghe cái gì đây, Luân Vũ Tuyệt lại đi thách đấu với thiên chi kiêu tử Luân Vũ thế gia- Luân Vũ Vũ
-Thằng này bị nước vô đầu rồi chắc, nó nghĩ chỉ cần nháy mắt đánh bại Luân Vũ Văn là có đủ sức để khiêu khích Luân Vũ Vũ hay sao. Thằng này điên rồi, đó là một chiến sư Không Linh Cảnh đó, hơn nữa còn là chiến sư hệ Không Gian. Cái này thuần túy là đi tìm chết.
-Ai biết được, có lẽ, hắn sẽ một lần nữa cho chúng ta bất ngờ
Luân Vũ Vũ đứng dưới lôi đài nhìn lên Luân Vũ Tuyệt, ánh mắt thoán ngạc nhiên
nhưng sau đó liền biến thành xem thường, cười lạnh
-Một phế vật như mày mà cũng muốn khiêu chiến với tao, nực cười.
Luân Vũ Tuyệt ánh mắt tràn đầy ác liệt, quát lớn
-Nực cười cái con *. Không phải mày rất muốn lấy mạng của tao sao, vậy thì lên đây, trận chiến hôm nay sẽ là một trận tử chiến. Nếu mày thắng thì tính mạng của tao, mày muốn làm gì thì làm, nhưng nếu tao thắng, mày phải trả Luyện Băng Thạch lại cho tao.
-Ha ha ha
Nghe vậy, Luân Vũ Vũ đột nhiên cười lớn, tựa như đây là việc buồn cười nhất
trên đời mà hắn từng nghe nói
-Đừng chọc tao cười, bộ mạng của mày đáng giá lắm hay sao mà đòi đổi lấy Luyện Băng Thạch? Cho dù có đem phế vật như mày xẻ thịt đem bán thì nhiều lắm cũng chỉ được 5 đồng vàng mà thôi, đừng có tưởng đánh thắng được Luân Vũ Văn thì sẽ nâng giá trị của mày lên.
-Có thể hiện nay mày đánh gục được Vũ Văn nhưng sau này, sẽ không bao giờ có chuyện đó nữa đâu, một kẻ không nuốt được trứng rồng thì sẽ vĩnh viễn chỉ là phế vật. Mà phế vật thì không có quyền thách đấu với tao, nghe thủng cái lổ tai chưa. HẢ!
-Đừng nhiều lời, nói cho cùng chỉ là không đủ lợi lộc để cho mày ra tay mà thôi. Vậy thì cái mạng tao cộng thêm cái này nữa thì thế nào.
Luân Vũ Tuyệt quát lớn, đồng thời lấy thanh đoản kiếm mà cha hắn để lại ra,
không chút do dự rút kiếm ra khỏi vỏ.
Nhất thời một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trên lôi đài.
Ngay tại thời khắc Luân Vũ Tuyệt rút kiếm khỏi vỏ, đồng tử Luân Vũ Vũ liền co
rụt lại, ánh mắt nhìn chằm chằm lưỡi kiếm sáng bóng tràng ngập tham lam.
-------------Hết-------------