Thiên Tài Và Phế Vật


Người đăng: QuytSweet

Thanh kiếm này hắn biết, là thanh đoản kiếm tùy thân của Luân Vũ Bá Sơn, mang
tên Lôi Phạt, thật sự là một thanh bảo kiếm chém sắt như chém bùn, cực kỳ sắt
bén.

Không chút do dự, Luân Vũ Vũ liền tung người phóng lên đài, trong mắt hắn,
thanh đoản kiếm này đã xác định thuộc về hắn rồi

-Ta chấp nhận khiêu chiến.

Lời nói vừa ra lại như một cái công tắc làm rung động khán đài, tiếng la hét
mang theo sự phấn khích trải dài khắp nơi

-Luân Vũ Vũ thiếu gia đã chấp nhận lời thách đấu rồi kìa.

-Đập chết tên phế vật đấy đi, Vũ Vũ ca số một

-Giết hắn, nghiền nát tôn nghiêm của hắn, nghiền nát sự ngông cuồng của hắn, cho tên phế vật ấy biết vị trí của hắn, Vũ Vũ ca tất thắng

-Luân Vũ Vũ! Luân Vũ Vũ! Luân Vũ Vũ!

Chìm trong tiếng hò reo và ca ngợi, Luân Vũ Vũ đưa ánh mắt cao ngạo nhìn Luân
Vũ Tuyệt, cười lạnh

-Thế nào, có phải cảm giác giống như cả thế giới đang chống lại mày không hả? Trong mắt bọn họ, mày là phế vật còn tao là Vua!

Tiếng ‘vua’ vừa cất lên, không khí xung quanh Luân Vũ Vũ ba động mãnh liệt.
Rồi ‘gào’ một tiếng rống giận, hư ảnh một con cự long mà đen xuất hiện sau
lưng hắn, cả lôi đài nháy mắt tràng ngập áp lực

-Long Hồn của tao là Hư Vô Ám Long, là một trong những Long Hồn nằm trăm danh sách tối cường. Mày thì có cái khỉ gì? Không gì cả, cả đời mày sẽ không bao giờ có thể chiến thắng được tao, đừng có nằm mơ giữa ban ngày.

Áp lực do Long Hồn tỏa ra nhất thời khiên cơ thể Luân Vũ Tuyệt khó chịu, bất
quá nhiêu đây còn chưa đủ để khiến hắn lùi bức, so với long hồn khủng bố của
Vu lão, long hồn của Luân Vũ Vũ chưa là cái cóc khô gì đâu.

-Có năm mơ hay không thì phải thử mới biết, Hư Vô Ám Long cũng chỉ thường thôi!

Vừa nói, Luân Vũ Tuyệt bắt đầu lao lên, trên tay nắm lấy đoản kiếm Lôi Phạt
chém tới. Đối đầu với một chiến sư Không Linh Cảnh, hắn có ngu mới chiến đấu
công bằng.

Thấy Luân Vũ Tuyệt cắm đầu lao lên như một thằng ngu, Luân Vũ Vũ khinh bỉ một
tiếng, tinh khí trong cơ thể ầm ầm chuyển động, rót hết vào bên trong long hồn

-Phế vật sẽ mãi mãi là phế vật, tao sẽ cho mày biết, sức mạnh thật sự của Không Linh Cảnh là như thế nào

Long Hồn vũ kỹ-Không Gian Chấn Động

Dưới cái chỉ tay của Luân Vũ Vũ, hư ảnh Hư Vô Ám Long sau lưng hắn hướng về
phía Luân Vũ Tuyệt gầm vang một tiếng to lớn. Ngay tức thì, không gián trước
mắt Luân Vũ Vũ tựa như thực chất, hay đúng ra là giống như một loại chất lỏng
sền xệch xếp thành một hàng mười mấy vòng tròn nối tiếp nhau phóng về phía
Luân Vũ Tuyệt.

Trên khán đài phía đông, nhìn thấy Luân Vũ Vũ thi triển long hồn vũ kỹ, Tứ
trưởng lão thầm chặc lưỡi một cái, phi thường hâm mộ

-Không Gian Chấn Động, bẻ gãy không gian là một khả năng đáng sợ a. Không ngờ tiểu Vũ tuổi nhỏ như thế đã có thể lĩnh ngộ nguyên lý cao siêu này, thật sự không hổ danh là thiên tài.

Đại trưởng lão cũng gật gù tỏ vẻ đồng ý

-Không sai, tiểu Vũ tuổi còn nhỏ nhưng lĩnh ngộ cao siêu, chả bù với thằng cháu không nên thân của ta.

Đương kim tộc trưởng Luân Vũ Yên Kinh, tâm trạng lúc này đang cực kỳ tự hào về
con trai nhưng vẫn cố nén lại, cười nói

-Đại trưởng lão không cần như thế, trận chiến vừa rồi cũng không phải hoàn toàn là lỗi của Vũ Văn. Trong chúng ta, ai có thể nghĩ được, một đứa phế vật như Luân Vũ Tuyệt lại bất ngờ trở nên mạnh mẽ như thế chứ.

-Đúng thế, Yên Kinh nói không sai. Theo như ta thấy, thằng nhóc con này trong thời gian ngắn lại có thể tăng cường sức mạnh nhanh đến như thế, đa phần là sử dụng ‘chất kích thích’ rồi. Sử dụng mấy thứ nguy hiểm này, thì cho dù hắn không phải là phế vật thì sau này cũng thật sự biến thành phế vật a.

Tam trưởng lão lắc đầu thở dài, theo như ông thấy, Luân Vũ Tuyệt thật sự đã
tuyệt vọng đến cùng cực mới lựa chọn sử dụng loại thuốc này.

Nên biết chất kích thích có thể tăng cường sức mạnh thể chất trong thời gian
ngắn, nhưng nó không phải là thuốc mà là độc dược. Và đương nhiên độc dược thì
phải có độc, những kẻ sau khi sử dụng loại chất kích thích này, sức mạnh sẽ
được đề thăng gấp hai, gấp ba lần, nhưng ngay sau đó sẽ bị liệt toàn thân, hơn
nữa là không có cách nào khôi phục. Từ đó có thể thấy, chất kích thích nguy
hiểm đến thế nào.

Tứ trưởng lão nghe thế liền cười lạnh

-Ta thấy hắn đây là muốn tỏa sáng lần cuối rồi tắt liệm đây mà. Dù sao hắn mà bị khai trừ khỏi Luân Vũ thế gia, chắc có lẽ không sống sót qua nổi một tuần đâu, thế giới bên ngoài đâu có giống thế giới trong gia tộc.

-Bất quá, dùng chất kích thích thì đã sao chứ, đối mặt với loại long hồn vũ kỹ uy lực như Không Gian Chân Động, có sống sót hay không còn là điều khó nói

Trở lại trận chiến

Cảm nhận mùi vị nguy hiểm trong từng đợt chấn động không gian đang kéo đến,
tinh thần Luân Vũ Tuyệt liền kéo căng, con mắt trái nháy mắt biến hành màu
vàng kích hoạt Thông Tuệ Kim Nhãn, đồng Hải Hổ Lực Kình mang theo tinh khí ào
ạt truyền vào hai cánh tay, liên tiếp đấm ra mười hai cú đấm vàng nhạt.

Kim Cang Phá Bích

-Thật là ngu ngốc, lại dám ngạnh kháng trực diện với Không Gian Chấn Động, tìm chết

Nhìn hành động của Luân Vũ Tuyệt, Luân Vũ Vũ ôm tay cười lạnh. Những gợn sóng
chấn động này thật ra chính là sự gấp khúc của không gian, thứ sức mạnh này
gần như có thể hủy hoại mọi thứ chứ đừng nói chi là thân thể con người. Dùng
nắm tay da thịt để ngạnh kháng, thuần túy là tự sát.

Bầm Bầm Bầm

Thế nhưng mà, từng quyền tưởng chừng như đơn giản đó, ấy vậy mà từng cái một
phá hủy sóng chấn động do Luân Vũ Vũ tạo ra, đến cái nào liền hủy diệt cái đó,
không có ngoại lệ.

Mười hai quyền ảnh, mười hai sóng chấn động, tất cả đều biến mất, để lại trong
không trung, một mãnh tỉnh mịch không nói thành lời.

Luân Vũ Vũ dụi dụi mắt mình, không thể tin chuyện vừa xảy ra trước mắt, Không
Gian Chấn Động của hắn, vậy mà cứ thế bị quyền của Luân Vũ Tuyệt phá nát, cái
quái gì vậy?

Trên đài cao, Luân Vũ Yên Kinh cùng ba vị trưởng lão lúc này đã kinh ngạc đến
trợn mắt há hốc mồm không nói thành lời. Nếu trận chiến chớp nhoáng giữa Luân
Vũ Tuyệt cùng Luân Vũ Văn làm cho bọn họ không tài nào giải thích được thì lúc
này đây, bọn họ thật sự là ‘xa mạc lời’ luôn á.

Ở phía khán đài, toàn bộ tộc nhân Luân Vũ thế gia đều người nhìn ta, ta nhìn
người, hoàn toàn không thể lí giải được chuyện gì đang xảy ra, thật sự là quá
‘ảo’ đi.

Tất nhiên Luân Vũ Tuyệt sẽ không rãnh rỗi đến nổi đi giải thích cho bọn họ
chuyện gì đã xảy ra. Sau khi phá hủy hết toàn bộ người hai sóng chấn động, tốc
độ của Luân Vũ Tuyệt một lần nữa tăng lên, khoản cách năm sáu mét một cái nháy
mắt liền lướt qua.

Luân Vũ Tuyệt tiếp cận Luân Vũ Vũ, một quyền mang theo ánh sáng vàng nhạt nhắm
vị trí xéo phía trên lỗ rốn mà đánh tới. Đây là nơi hội tụ nhiều tinh khí nhất
bên trong sơ đồ kinh mạch của Luân Vũ Vũ, nếu có thể công phá vị trí này, tinh
khí cả người Luân Vũ Vũ nhất định sẽ tán loạn.

Tuy nhiên Luân Vũ Vũ cũng đâu phải loại gà mờ như Luân Vũ Văn, thấy Luân Vũ
Tuyệt đánh vào chỗ hiểm của mình, hắn liền nhanh chóng thụt lùi cơ thể ra sau,
chân phải đá mạnh vào cổ tay Luân Vũ Tuyệt.

Luân Vũ Vũ kịp thời tránh thoát, Luân Vũ Tuyệt liền biết bản thân đã đánh mất
lợi thế cho nên không ham đuổi theo, tay trái xoay thanh đoản kiếm sắt nhọn
chém xuống cái chân đang đá lên của Luân Vũ Vũ, khiến cho Luân Vũ Vũ bắt buộc
phải rút chân lại. Thanh đoản kiếm này sắt bén như thế nào, Luân Vũ Vũ biết
rõ, nếu thật sự để nó chém trúng, đó không còn là nhát chém thông thường mà
thật sự là cụt luôn cái chân đó.

Nắm lấy thời cơ đó, Luân Vũ Tuyệt đem tay trái cầm dao theo đà chống xuống đất
làm cột trụ, cơ thể cong một vòng trên không trung vung chân làm một cú vô lê
tuyệt đẹp, đá cái ‘bốp’ vào mặt Luân Vũ Vũ, khiến cho hắn choán ván mà ngã ầm
xuống đất.

Một lần nữa chiến được ưu thế, Luân Vũ Tuyệt không dám phung phí thêm nữa, Hải
Hổ Kình Lực ngay tức thời bạo nổ tinh khí toàn thân, cung cấp cho cơ bắp một
sức mạnh cực đại, không chút nương từ vung chân đá mạnh hết sức vào Luân Vũ Vũ
đang nằm dưới đất.

Lại ‘bốp’ một tiếng, Luân Vũ Vũ bị đá trượt dài trên lôi đài đến bảy tám mét,
phần bụng đau đớn đến không thể thở nổi, há miệng phun ra một ngụm máu đỏ tươi
lên mặt sàn. Bất quá cú đá này cũng đã đưa hắn từ trạng thái choán váng quay
về hiện thực.

Ánh mắt mở lớn nhìn Luân Vũ Tuyệt một lần nữa toàn lực đá tới, Luân Vũ Vũ ngay
lập tức điên cuồng trút tinh khí vào trong Long Hồn

Long Hồn vũ kỹ-Không Gian Chấn Động

Ầm ầm ầm.

Không Gian Chấn Động lại một lần nữa được sử dụng, có điều lần này không phải
dùng để tấn công mà là để phòng thủ. Chỉ thấy khoản không gian hình cầu có
đường kính hai mét bao bọc Luân Vũ Vũ ầm ầm chấn động như một thứ cất lỏng
xềnh xệch.

Mà một cước uy lực của Luân Vũ Tuyệt đá vào vòng chấn động này ngay tức thì bị
dội ngược trở lại, khiến hắn bị phản ‘dame’ văng ra xa bốn năm mét, đập lưng
xuống mặt lôi đài đau ‘điếng’. Đồng thời cái chân phải vừa đá vào cái vòng
chấn động kia cũng đã bầm tím một mảng lớn như bị chùy sắt nện vào, nhất thời
đau đớn khôn tả.

Mặc dù cuộc giao phong của hai người chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, nhưng bấy
nhiêu thôi cũng kéo khán đài ngập chìm trong hàng dài cảm xúc, lúc phấn khích,
khi kích động, cực kỳ choán ngợp. Đây có lẽ là cuộc chiến gay cấn và hội hộp
nhất diễn ra trong lịch sử đại hội gia tộc, cuộc chiến của một thiên tài đỉnh
cao và một tên phế vật nằm dưới đáy vực. Họ thực sự háo hức muốn biết, đến rốt
cuộc kẻ nào sẽ dành chiến thắng.

Thiên chi kiêu tử bằng vào sức mạnh tuyệt đối bảo vệ ngôi vị của mình hay là
quái vật đến từ dưới đáy xã hội!

Đánh bay Luân Vũ Tuyệt, vòng không gian chấn động cũng biến mất, Luân Vũ Vũ ho
khục khục ôm lồng ngực gãy hai cái xương sườn đứng dậy, ánh mắt càng lúc càng
âm độc. Hôm nay có thể nói là lần chật vật nhất trong cuộc đời của hắn, cũng
là lần đầu tiên hắn mang bộ dạng nhếch nhát nhất xuất hiện trước mặt mọi
người, hắn không thể nào chấp nhận điều đó, hắn là ‘vua của thế hệ trẻ’, hắn
là chiến thần bất bại, không một ai được vượt qua hắn, không một ai.

Luân Vũ Vũ đưa tay lau máu khóe miệng, cười đến điên cuồng

-Hay, khá lắm, mày là đứa đầu tiên khiến cho tao chật vật như vầy trong cái thành Minh Châu này đó. Tuy không biết vì sao mày có thể quỷ dị phá đi Không Gian Chấn Động của tao, nhưng đừng lầm tưởng, chiến thắng cuối cùng rồi cũng sẽ về tao. Một phế vật như mày thì nên nằm yên tại vị trí được dành cho mày!!!!

Luân Vũ Đoạn Thạch thức thứ nhất, Bạch Vũ Luân

Luân Vũ Vũ cười lớn, hai cánh tay giang rộng, nháy mắt ngưng tụ ra hai cái
lưỡi cửa màu trắng sữa đường kính đến 40cm, không một chút do dự thẳng tay ném
đi.

Hai Bạch Vũ Luân phóng vút lên không trung, xoay tròn một cái rồi từ trên cao,
lấy một đường cong hoàn mĩ, một trái, một phải lao thẳng xuống Luân Vũ Tuyệt
bên dưới, hai mặt giáp công.

Bị bao vây bởi hai Bạch Vũ Luân sắc bén, đầu óc Luân Vũ Tuyệt trở nên ngưng
trọng

-Thông Tuệ Kim Nhãn chỉ có thể duy trì thêm 30 giây nữa mà thôi, nếu trong khoản thời gian này mà mình không thể hạ gục Luân Vũ Vũ, vậy xem như mọi thứ sẽ chấm hết.

-Không thể phí thời gian phá hủy hai cái Bạch Vũ Luân này được. Sư tổ đã từng nói, vũ kỹ do chiến sư thi triển, dù là vũ kỹ bình thường hay long hồn vũ kỹ thì đều phải dựa vào tinh khí của chiến sư để điều khiển đồng thời có liên kết chặc chẽ với chiến sư đó. Như vậy chỉ cần mình hạ gục Luân Vũ Vũ, hai cái Bạch Vũ Luân này cũng sẽ biến mất theo.

Xác định được mục tiêu, Luân Vũ Tuyệt bỏ mặt hai Bạch Vũ Luân rè rè phóng đến
mình, cơ bắp hai chân căng cứng, đạp mạnh một cái lao thẳng vào Luân Vũ Vũ
đang được bảo vệ bên trong vòng chấn động không gian.

Tốc độ của Luân Vũ Tuyệt với cơ bắp được cường hóa tất nhiên là nhanh, nhưng
tốc độ bay của hai cái Bạch Vũ Luân sắc bén kia còn nhanh hơn. Trong khí Luân
Vũ Tuyệt mới di chuyển được hai phần ba quảng đường, hai cái Bạch Vũ Luân đã
cùng lúc chém xuống người hắn, tình cảnh thập phần nguy hiểm.

Còn 25 giây.

------------Hết------------


Trứng Rồng - Chương #21