Phế Vật Lên Sàn


Người đăng: QuytSweet

Trong tiếng tiếng hét của hàng trăm người, Luân Vũ Vũ bình tĩnh trở lại vi trí
bên cạnh Luân Vũ Văn, ánh mắt lạnh lẽo khẻ đảo qua quảng trường

-Vũ Văn, thằng phế vật kia đâu? Nó không đến à?

Luân Vũ Văn lắc đầu, ánh mắt tràng ngập sự khinh bỉ

-Em không thấy, có lẽ thằng phế vật đó sợ chúng ta trả thù mà trốn mất tăm rồi. Thật ra là kể từ hôm hắn trốn theo lão bất từ của Đại Đường Viện thì đã biến mất rồi, không thấy xuất hiện nữa.

Luân Vũ Vũ cười lạnh

-Phế vật đúng là phế vật, nó tưởng cứ trốn đi là thoát chắc, hôm nay chò dù nó có đến hay không thì kết quả cũng sẽ bị khai trừ khỏi gia tộc. Hắc, đến lúc đó, cho dù chúng ta giết nó thì bà chị nhiều chuyện của ta cũng không thể nói gì rồi.

-Đúng vậy a, nó nhất định phải vĩnh viễn biến mất

Luân Vu Văn cười ác độc

……………..

Theo thời gian dần trôi, kỳ kiểm trả cứ thế tiếp tục với nhiều gương mặt tỏa
sáng thiên phú cao cường, chỉ có điều không người nào có thể sánh với thành
tính kinh diễm của Luân Vũ Vũ.

Và cái gì đến nó cũng đến

-Luân Vũ Tuyệt, tới phiên ngươi…

Không có tiếng đáp lời

Luân Vũ Lam cất cao giọng lần nữa

-Luân Vũ Tuyệt, có đây không?

Lại một sự tĩnh lặng

Cả bốn khán đài nhất thời vang lên tiếng xì xầm, song hành cùng hai thiên tài
Luân Vũ Bạch Tuyết và Luân Vũ Vũ, thì Luân Vũ Tuyệt cũng là một cái dang xưng
phi thường nổi tiếng bên trong Luân Vũ thế gia, chỉ có điều cái danh này thật
sự là thúi hoắt.

-Luân Vũ Tuyệt không đến sao? Nếu ta nhớ không lầm thì đây đã là kỳ kiểm tra thứ ba của hắn rồi đó, nếu không qua nữa kết cục chính là bị khai trừ a.

-Thằng phế vật đó, có đến hay không cũng như vậy thôi, dù sao cũng bị khai trừ. Nếu la ta, ta cũng sẽ không đến, đến đây cho mất mặt thêm sao?

-Phế vật thì làm gì có da mặt hay sao mà sợ mất. Nếu mà nó có da mặt thì đã tự tử từ lâu rồi, làm sao còn sống đến hôm nay. Hắc, ta thì ta lại chờ mong hắn thật sự đến đấy, cảnh tượng hắn kiểm tra chắc chắn là rất cực phẩm. Nói cho cùng, từ lúc lập tộc đến bây giờ, còn chưa kẻ nào bị khai trừ như hắn đâu nha.

-Nói ra thì cũng tội cho Nhị trưởng lão, ông ta hùng mạnh như thế nhưng lại sinh ra một tiểu phế vật. Nếu như không có Luân Vũ Tuyệt trên đời này, thì người ngồi trên ngôi vị tộc trưởng vẫn sẽ là Nhị trưởng lão. Nói gì thì nói, sức mạnh của Nhị trưởng lão vẫn là bỏ xa đương kim tộc trưởng hiện nay.

-Ngươi bé cái môm thôi, chuyện này không được nói lung tung đâu, nếu để lọt vào tai thân tín của tộc trưởng, cuộc sống sau này của chúng ta cũng sẽ không yên ổn đâu.

Trong lúc hầu như tất cả mọi người đang chê cười, phỉ bán Luân Vũ Tuyệt thì ở
một góc khán đài phía bắc, vị trí tương đối gần quản trưởng, một ánh mắt lo
lắng ngó nghiên xung quạnh.

-Tiểu Tuyệt, em làm ơn hãy xuất hiện đi. Đây là cơ hội cuối cùng của em rồi đó, nhất định phải nắm chắc lấy nó.

Bạch Tuyết nhìn ngắm khắp nơi rồi lại nhìn quảng trường bên dưới, đôi mắt xinh
đẹp hiện rõ một tầng lo lắng cùng bất an, thầm cầu nguyện trong lòng.

Sau khi biết Luân Vũ Tuyệt có thể tu luyện, hơn nữa còn được chính Vu lão tự
mình chỉ dạy, cô đã không còn bận tâm về việc Luân Vũ Tuyệt sẽ bị khai trừ
khỏi gia tộc nữa, tuy nhiên nếu Luân Vũ Tuyệt không thể đến kịp lễ kiểm tra,
vậy thì cho dù hắn có đột phát Không Linh Cảnh cũng không thể thay đổi được
gì.

Còn bên tại khán đài phía đông, nơi hội đồng trưởng lão và tộc trưởng đang
quang khán, ngoài ánh mắt đạm mạc ra thì chỉ còn sự khinh thường và ghét bỏ.
Đối với một tên phế vật, bọn họ không muốn lãng phí một chút lời nói nào cả.
Bởi thảo luận về một phế vật, điều này hoàn toàn là vô nghĩa.

Trên quảng trường, Luân Vũ Lam đã có chút mất kiên nhẫn, hét lớn

-Luân Vũ Tuyệt có mặt ở đây không, nếu không có vậy ta sẽ gạch tên ngươi ra khỏi danh sách.

Thật ra, từ trong suy nghĩ, Luân Vũ Lam không vì Luân Vũ Tuyệt là phế vật mà
khinh thường hắn. Theo như hắn thấy, chuyện không thể tu luyện đâu phải là bản
thân Luân Vũ Tuyệt muốn thế, chỉ là trời cao vô tình, khiến cho một sinh linh
nhỏ bé phải sống trong đau khổ.

Luân Vũ Lam thật sự từ sâu trong thâm, đồng cảm với hoàn cảnh của Luân Vũ
Tuyệt. Có điều, sự đồng cảm này sau những sự im lặng hiện nay mà đang dần dần
mất đi. Cho dù là phế vật thì cũng phải có tôn nghiêm của phế vật, không thể
vì trốn tránh sự thật mà bỏ qua kiểm tra được. Hắn không thể dành sự tôn trọng
cho một kẻ không biết tôn trọng chính mình.

Lại một sự im lặng, chỉ có tiếng rì rầm bàn tán là vẫn tiếp diễm.

Luân Vũ Lam quét mắt một hồi vẫn không thấy Luân Vũ Tuyệt đâu, tâm tình thật
sự phi thường bất mãn, cây viết trên tay liền hạ xuống xẹt ngang một đường.

-Luân Vũ Tuyệt có mặt!

Đột nhiên một tiếng hét trong vắt vang vọng không trung, chỉ thấy từ xa xa tại
lối vào đại quảng trường, một cái bóng đen nho nhỏ điên cuồng chạy đến, không
ai khác chính là Luân Vũ Tuyệt.

-Hử, Luân Vũ Tuyệt rốt cuộc cũng quyết định tham gia kiểm tra?

-Một sự lựa chọn ngu ngốc, đây không phải là tự hành hạ mình thì là cái gì? Thật là mất mặt.

-Ha ha, ta lại rất đón chờ nó đấy, biết đâu bất ngờ thì sao?

Trên khán đài phía đông, ngay khi trông thấy Luân Vũ Tuyệt xuất hiện, Bạch
Tuyết liền đứng thẳng dậy, đôi mắt xinh đẹp không nhịn được mà lấp lánh lệ
quang, quả nặng treo trong lòng cô cuối cùng cũng được kéo xuống.

Luân Vũ Văn thì ngược lại, thấy Luân Vũ Tuyệt xuất hiện, tâm tình nhanh chóng
lên cao, cực độ vui sướng

-Ha ha, phế vật rốt cuộc cũng đến, có trò hay để xem rồi.

Luân Vũ Vũ ôm tay cười lạnh

-Lát nữa sẽ có trận lôi đài, nó giao cho ngươi xử lý đấy, làm cho gọn gàn vào. Nếu lỡ tay đánh chết cũng không sao, dù gì quyền cước cũng không có mắt.

-Vũ ca yên tâm, ta mấy hôm trước vừa đột phá Tu Thể Cảnh tầng 6 xong, thằng phế vật kia đã không còn gì đáng ngại rồi, đại ca muốn ta bẻ gãy tứ chi hay hủy hoại gân cốt đây. Còn cái mạng của nó, ha ha, để sau lễ Thành Nhân hôm nay rồi tính, dù sao chúng ta cũng không thể giết nó trước đông người như vậy được.

Luân Vũ Vũ nghe vậy liền lạnh lùng phun ra hai chữ

-Tùy tiện.

………………

Trong tiếng xì xầm bàn tán của trăm người, Luân Vũ Tuyệt đã đến trước tấm kính
Thiên Nhãn, hắn nhìn Luân Vũ Lam khẻ cuối đầu

-Vũ Lam đại ca, xin lỗi vì sự chậm trể của ta, không biết ta còn quyền tham gia kiểm tra hay không?

Luân Vũ Lam nhìn cái tên đã gần như bị gạch hết, khẻ gập cuốn sổ lại, mỉm cười
với Luân Vũ Tuyệt

-Không sao, em có thể đến được là tốt rồi, bắt đầu kiểm tra đi

-Cảm ơn Vũ Lam ca.

Cảm nhận hàng trăm ánh mắt xem thường và khinh bỉ cùng lúc chiếu vào mình,
Luân Vũ Tuyệt hít sâu một hơi, khống chế con tim đang đập nhanh như trống cởi,
đặt tay lên tấm kính

‘Tinh’ ngay lập tức, một hàng dài chữ ánh sáng hiện lên trên tấm kính

‘Trứng Rồng: không có. Tu vi Tu Thể Cảnh tầng 6. Thiên phú hạ đẳng. Đặc biệt,
bị khuyết tật đan điền’

Hầu như đều đã biết trước được kết quả hiển nhiên này, nhưng Luân Vũ Lam vẫn
không nhịn được mà than thở trong lòng, sau khi tính toán một chút liền nói to

-Luân Vũ Tuyệt, không có trứng rồng. Tu vi Tụ Thể Cảnh tầng 6, so với kết quả năm trước tăng lên 3 tiểu cấp bậc. Thiên phú tu luyện hạ đẳng, xác nhận không thông qua.

-Đồng thời bởi vì đây là lần thứ ba Luân Vũ Tuyệt được nhận xét không thông qua, cho nên theo như tộc quy. Ta xác nhận, Luân Vũ Tuyệt bị loại bỏ vĩnh viễn khỏi kỳ kiểm tra này.

Dứt lời, Luân Vũ Lam lại nhìn Luân Vũ Tuyệt ánh mắt đang mở lớn nhìn vào kết
quả trên tấm kính như bị sốc nặng, cũng không biết nói gì, chỉ có thể thờ dài
ngao ngán. Hắn nói loại bỏ vĩnh viễn khỏi kỳ kiểm tra cũng đồng nghĩa với khai
trừ khỏi gia tộc, chuyện này chỉ là vấn đề sớm muộn khi tộc trưởng đưa ra
quyết định mà thôi.

-Ta nói rồi mà, bất ngờ cái khỉ mốc, cuối cùng cũng không phải là bị khai trừ hay sao?

-Mẹ nó, mày đừng có to mồm nữa, thử nhìn tu vi của nó xem sao. Không phải mới năm trước còn là Tu Thể Cảnh tầng 3 hay sao, sao bây giờ đã là tầng 6 rồi. Một năm tăng đến ba tiểu cấp độ, cái tốc độ này gần như có thể so sánh với Bạch Tuyết tiểu thư rồi.

-Cho má, cái gì mà so với Bạch Tuyết tiểu thư, rõ ràng tốc độ tu luyện của Luân Vũ Tuyệt còn nhanh hơn nữa là, đây chính là thể loại biến thái trong truyền thuyết đó.

-Truyền thuyết cái con khỉ khô, cho dù hiện nay thằng phế vật này có là Tu Thể Cảnh tầng 7 đi chăng nữa, nhưng mà không hấp thụ được Trừng Rồng thì cả đời này, nó cũng đừng mơ đột phá Không Linh Cảnh.

-Đúng vậy a. Định mệnh cả đời của nó, có lẽ chỉ có thể làm một tên phế vật mà thôi.

Trên đại quảng trường, các cuộc bàn luận của đám thiếu niên cũng không khác
mấy, đều là vì cấp độ tu vi gia tăng bất thường của Luân Vũ Tuyệt mà xôn xao.

-Vũ ca, không ngờ chỉ một tháng không gặp, tu vi của nó lại tiếp tục tăng thêm một tiểu cấp độ, đạt đến Tu Thể Cảnh tầng 6 rồi.

Luân Vũ Văn nét mặt hơi nghiêm trọng nói. Nếu là trước kia hắn còn tự tin
nghiền ép Luân Vũ Tuyệt, nhưng mà lúc này, sự tự tin đó đã biến mất không còn
tăm hơi. Một tháng trước, cả hắn và Luân Vũ Tuyệt đều là Tu Thể Cảnh tầng 5,
kết quả là hắn suýt chút nữa đã thảm bại. Một tháng sau, cả lại lại đều là Tu
Thể Cảnh tầng 6, có phải hắn sẽ lại bị Luân Vũ Tuyệt đánh bại lần nữa hay
không? Bị một phế vật đánh bại trước cả gia tộc như vậy, mặt mũi của hắn xem
như là mất hết.

Nhìn nét đắng đo pha chút hoảng sợ ẩn hiện trên gương mặt Luân Vũ Văn, Luân Vũ
Vũ chửi thầm một tiếng phế vật, lạnh giọng nói

-Ngươi sợ nó sao? Một phế vật không thể hấp thụ trứng rồng?

-Đương nhiên là không, làm sao có thể chứ?

Luân Vũ Văn ngay lập tức trái với lòng mình lên tiếng phản bác. Cho dù hắn
thật sự sợ hãi cũng không thể nói ra đường đường chính chính được.

Bất quá cho dù Luân Vũ Văn giã dối như thế nào cũng không trốn khỏi ánh mắt
của Luân Vũ Vũ, bất quá hắn chỉ cười lạnh mà thôi, không có ý định bới móc.

Cách đó không xa, Luân Vũ Tuyệt hai mắt trợn tròn nhìn tấm kính Thiên Nhãn
không chút phản ứng thật ra không phải vì hắn bị sốc mà là do hắn quá ngạc
nhiên mà thôi.

-Tấm kinh Thiên Nhãn này, vậy mà không thể nhìn ra được ta đã hấp thụ một quả trứng rồng rồi đặt tại trái tim. Lẽ nào là do thứ năng lượng thần bí kia táy máy tay chân, chắc chắn là như vậy rồi.

-Nhưng mà nếu mà như vậy, mình bắt buộc phải bị trúc xuất khỏi gia tộc sao? Như thế sẽ phải đánh mất rất nhiều tài nguyên quí giá.

-Tuy nhiên, nếu mình một mực khăn khăn bản thân đã hấp thụ trứng rồng rồi, đồng thời cất tại vị trí trái tim thì bọn họ có tin mình hay không? Hay là đem mình phanh thây ra để kiểm tra, dù sao thì việc cất giữ trứng rồng tại vị trí trái tim mà một việc chưa từng có tiền lệ trong lịch sử a.

Trong khi Luân Vũ Tuyệt còn đang đắng đo suy nghĩ thì Luân Vũ Yên Kinh ngồi
trên khán đài phía đông bất ngờ quát lớn, âm thanh rung động trời quang

-Luân Vũ Tuyệt, đây đã là lần thứ ba ngươi kiểm tra không hấp thụ được trứng rồng rồi. Ngươi có chấp nhận thông tin kiểm tra này hay không?

Luân Vũ Tuyệt bị tiếng gọi làm cho giật mình, ngước mắt nhìn về phía khán đài
nơi xa, thầm đưa ra quyết định

-Thưa tộc trưởng, ta không có.

Luân Vũ Yên Kinh nghe vậy, nét mặt vừa nghiêm nghị lại vừa đau xót, hùng hồn
nói

-Tốt, nếu ngươi đã không còn điều gì dị nghị, vậy theo tộc quy của Luân Vũ thế gia, ta xin tuyên bố….

-Khoan đã.

Bổng nhiên một tiếng la vang dội cắt đứt lời nói của Luân Vũ Yên Kinh, dám cắt
lời của tộc trưởng, kẻ này đây là đang muốn chết sao? Nhất thời hàng trăm ánh
mắt chuyển về phía kẻ mới hét lên, kể cả Luân Vũ Yên Kinh cũng vậy.

Kẻ vừa lên tiếng không ai khác chính là Luân Vũ Văn

Luân Vũ Yên Kinh nhíu mi, sự tức giận dần dân cao trong đáy mắt, quát lạnh

-Luân Vũ Văn, đừng tưởng ông ngoại của ngươi là Đại trưởng lão mà dám nói gì thì nói. Nếu không cho ta một lời giải thích hợp lý thì đừng mong trông thấy ánh sáng ngày mai.

------------Hết-----------


Trứng Rồng - Chương #19