Luân Vũ Vũ Bá Đạo


Người đăng: QuytSweet

Ý niệm về sự sợ hãi và yếu đuối tựa như một ngọn lửa mãnh liệt, vừa bùng lê
liền lan rộng khắp toàn thân Luân Vũ Tuyệt, khiến cho tinh khí khắp người hắn
được điều tiết bởi Hải Hổ Kình Lực đột ngột rối loạn, mà Kim Cang Phá Bích
cũng theo đố tan biến.

Như nhìn rõ được sự sợ hãi quen thuộc hiện lên trong đôi mắt của Luân Vũ Tuyệt

-Sao, sợ rồi à, vậy thì mau chạy đi, chạy mau đi, cụp đuôi lại và chạy như một con chó, đó không phải là bản chất thật sự của mày sao? Phế Vật!

Ha ha ha

Luân Vũ Văn bật cười ha hả ném mạnh Bạch Vũ Luân trên tay đi.

-Phế vật, nếm thử uy lực Bạch Vũ Luân của tao xem. Mặc dù vũ kỹ này của tao luyện thành còn chưa bao lâu, uy lực không đáng nhắt đến, tuy nhiên đối với một tên phế vật như mày, tạo thật sự thắc mắc mày có chết hay không đấy, ha ha.

Bạch Vũ Luân vừa rời tay liền phong đi thật nhanh, lưỡi cưa xoay tròn trong
gió kéo theo từng âm thành xè xè ghê rợn, tựa như từng lời nói đòi mạng nơi
tận cùng thế giới, một nơi chỉ có đặt chân vào rồi vĩnh viễn biến mất.

Nhìn Bạch Vũ Luân càng lúc càng phóng to trước mắt, sự hoảng sợ càng tăng mạnh
trong lòng Luân Vũ Tuyệt

-Mình chết mất, sẽ chết mất, phải chạy đi thôi.

-Không, không kịp nữa rồi, quá muộn rồi.

Thế nhưng, không biết từ lúc nào, bên cạnh ý niệm ‘sợ hãi’ lại xuất hiện thêm
một ý niệm khác cùng lúc đấu tranh, ý niệm về ‘hi vọng’

-Không, minh không được chết, không có quyền chết, mình còn rất nhiều việc phải làm, mình phải nói cho cha biết, mình đã không còn là phế vật, mình phải chứng minh cho cha thấy, mọi điều cha nói đều đúng, mình lại càng không thể để cho mẹ trên trời cao thất vọng.

-Mình phải nói cho cả thiên hạ biết, ta - Luân Vũ Tuyệt, từ nay đã không còn là phế vật, ta sẽ là người đứng trên đỉnh cao của thế giới này, không ai khác, chính là ta.

-Bằng bất cứ giá nào, mình phải sống, hởi năng lượng thần bí, một lần nữa hãy ban cho ta sức mạnh của ngươi.

Thông Tuệ Kim Nhãn. (tên hắn mới đặt)

Dưới sự gào thét và thúc dục không ngừng của Luân Vũ Tuyệt, tinh khí cả người
hắn từ trạng thái bạo loạn ầm ầm chuyển động, mặc kệ Hải Hổ Kình Lực có hoạt
động hay không, trút tất cả những gì hắn có vào đôi tay và con mắt trái.

Ngay tại thời điểm đó, con mắt trái của Luân Vũ Tuyệt biến thành một con mắt
màu vàng với đồng tử hẹp dài, và cũng trong thời điểm đó, thế giới trong mắt
hắn chỉ còn duy nhất hai màu trắng đen, mà cơ thể Luân Vũ Văn cùng với Bạch Vũ
Luân đang ào ào bay đến lại giăng đầy đường đi kinh mạch màu xanh lam nhạt.

Trong mắt Luân Vũ Tuyệt, cả thế giới trong lúc nhất thời, chậm đi hàng chục
giây thời gian, mà thông qua đó, hắn có thể đoán rõ quỷ đạo bay của Bạch Vũ
Luân. Không hề do dự, Luân Vũ Tuyệt liền xuất chiêu

Kim Cang Phá Bích.

Nắm tay tỏa ra ánh sáng màu vàng nhạt dũng mãnh đấm ra, hoàn toàn một bộ dáng
không sợ chết đánh mạnh vào Bạch Vũ Luân.

Nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt Luân Vũ Văn mở lớn tràng đầy ý cười nồng
đậm.

-Đúng là phế vật, dám dùng cánh tay để cứng đối cứng với Vũ Luân Đoạn Thạch, ngu đến thế là cùng.

Thế nhưng, nét cười này không giữ được bao lâu, bởi vì chỉ nháy mắt thời gian,
Bạch Vũ Luân uy thế vô song lại đột nhiên tan thành mảnh vụn rồi biến mất
trong không trung, trong khi đó nắm đấm của Luân Vũ Tuyệt lại không chút hư
hại nào.

-Chuyện quái gì đang xảy ra đây, ta là đang bị hoa mắt chăng?

Chớp lấy thời cơ Luân Vũ Văn bị phân tâm, Luân Vũ Tuyệt liền búng người xông
thẳng lên, cánh tay còn lại tỏa ra ánh sáng vàng nhạt dũng mãnh đánh đến.

-Vũ Văn, coi chừng!

Bổng nhiên một tiếng hét vang lên từ không trung đánh thức Luân Vũ Văn khỏi
tâm thế sững sờ, theo bản năng mà che tay đón đỡ. Nhưng mà đã vậy thì làm sao,
khoản cách giữa ai bên lúc này đã cực ngắn, cộng với tốc độ bộc phát của Luân
Vũ Tuyệt cũng không phải nhỏ, Luân Vũ Văn hoàn toàn không có đường trốn thoát.

-Muộn rồi em yêu!

Luân Vũ Tuyệt cười gằn trong lòng. Mặc kệ là người nào đến cứu viện, với khoản
cách gần như thế này, Luân Vũ Văn chắc chắn không cách nào trốn thoát khỏi
lòng bàn tay hắn.

-Long Hồn Vũ Kỹ, Hoán Đổi.

Người ta thường nói, cuộc đời lắm chuyện bất ngờ, và đúng chính xác như vậy,
bên trong cuộc chiến quyết liệt này, bất ngờ lại một lần nữa xảy ra. Chỉ thấy
ngay tại thời khắc quyền đầu của Luân Vũ Tuyệt gần như đánh trúng Luân Vũ Văn
thì đột nhiên Luân Vũ Văn biến mất và thay vào đó là một thân ảnh mặt áo bào
đỏ phủ đường nét thêu tay màu đen vô cùng hoa lệ.

Kẻ vừa xuất hiện, khí thần sung mãn, uy thế ngập tràn, hắn chỉ đứng im thôi
cũng làm cho Luân Vũ Tuyệt một cảm giác đè nén khó tả, giống như là, giống như
là khí thế của chiến sư Không Linh Cảnh.

Khí thế bị chèn ép, cộng với khác biệt một cảnh giới quá lớn, khiến cho Kim
Cang Phá Bích của Luân Vũ Tuyệt đánh lên người kẻ này không khác gì đánh vào
một tấm thép cứng, không làm tổn lại được đối thủ, ngược lại còn đưa thân thể
vào hiểm cảnh.

Kẻ mới đến đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn xòe bàn tay ra rồi gập
lại thành trảo, từ trên cao chộp xuống đầu Luân Vũ Tuyệt, cái trảo này không
phải là hổ trảo là thật sự là long trảo thứ thiệt, Long Hồn của kẻ này đã thật
sự đản sinh, khí thể xuất chiêu phản phất có mùi vị của Long Khí.

Nằm trong hoàn cảnh éo le này, nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ không
đường nào tránh thoát một trảo này, tuy nhiên Luân Vũ Tuyệt lại có Thông Tuệ
Kim Nhản, qua đôi mắt thần bí, hắn có thể nhìn rõ lộ tuyến vận hành kinh mạch
của đối thủ, đồng thời ít nhiều làm cho thời gian trôi chậm đi chút ít.

Nhờ vào đó, Luân Vũ Tuyệt có thể đưa ra phán đoán chính xác, hắn uốn thân
người để cơ thể chà xát mặt đất né tránh long trảo, hai tay làm điểm tựa, song
cước cùng lúc đá mạnh lên thân thể kẻ mặc áo bào đỏ.

-Hừ, chút trò mọn. Phế vật vĩnh viễn chỉ là phế vật, còn dám loay hoay trước mặt ta.

Kẻ mặt áo đỏ cười lạnh, một trảo đánh xuống biến ảo thành chưởng giáng mạnh
xuống, mà tại trong lòng bàn tay, một cái Bạch Vũ Luân phá không bay ra. Cái
Bạch Vũ Luân này so với Bạch Vũ Luân mà Luân Vũ Văn thi triển ngưng thực hơn
rất nhiều lần, cùng với đó uy lực là không cần bàn cãi.

Trước hoàn cảnh bí thế này, Luân Vũ Tuyệt chỉ có thể từ bỏ việc phản công, hai
cước đá lên nháy mắt chuyển hướng đá xuống mặt đất, đẩy cơ thể thụt lùi ra xa,
đồng thời quyền ảnh manh theo ánh sáng màu vàng nhạt không chút do dự đánh ra

Kim Cang Phá Bích

Lại bụp một tiếng, hiện tượng quỷ dị lại một lần nữa hiển hiện, mặc dù Bạch Vũ
Luân của kẻ mới đến so với của Luân Vũ Văn không biết là cao thâm hơn bao
nhiêu lần, thế nhưng vẫn bị Luân Vũ Tuyệt một quyền đánh tan.

Kẻ mới đên ngay lập tức ngạc nhiên không kém

-Đúng là cũng có chút môn đạo, bất quá khoản cách giữa Không Linh Cảnh và Tu Thể Cảnh, không phải một chút tiểu xảo là có thể che lấp được. Chết đi.

Hắn cười lớn một tiếng, thân thể bổng nhiên phóng mạnh tới trước, tốc độ di
chuyển cực nhanh, nháy mắt đã tiếp cận được Luân Vũ Tuyệt, long trảo một lần
nữa chụp xuống đầu.

Thế nhưng dựa vào uy năng của Thông Tuệ Kim Nhãn, Luân Vũ Tuyệt lại một lần
nữa bằng vào phương thức thần kỳ tránh khỏi ma trảo này, tuy nhiên tránh được
30 nhưng không thoát nổi mùng 1, đón chờ hắn phía trước lại là một hắc cước
đen ngòm phang mạnh tới.

Cũng trong thời khắc tối trọng yếu này, thế giới trong mắt Luân Vũ Tuyệt đột
nhiên khôi phục lại dáng vẻ bình thường, Thông Tuệ Kim Nhãn tiêu biến, đồng
thời số lượng tinh khí tích trữ trong cơ thể về lại con số 0. Giới hạn một
phút thời gian đã điểm.

-Đệt mẹ, thôi xong!

Mất đi Thông Tuệ Kim Nhãn và tinh khí, Luân Vũ Tuyệt chỉ có thể đan chéo tay
đón đỡ hắc cước đá mạnh tới.

ẦM! Luân Vũ Tuyệt ngay lập tức bị đá bay cái vèo trên không trung rồi đập mạnh
vào hàng rào dây leo, kéo theo cả hàng rào đổ ầm xuống đất.

Trúng phải một đòn cực mạnh, cả cơ thể Luân Vũ Tuyệt đau đớn khôn tả, miệng
liên tục thổ huyết. Nếu là trước kia, một cước này đã có thể lấy mạng hắn,
nhưng may mắn, hắn giờ đây đã có tu vi Tu Thể tầng 5 mới có thể sống sót dưới
một cước này. Bất quá cho dù là vậy, Luân Vũ Tuyệt vẫn phải chịu nội thương vô
cùng nghiêm trọng, chỉ có điều ánh mắt vẫn giữ được sự tỉnh táo nhìn về phía
kẻ mới đến.

-Khụ, khụ. Ta cứ tưởng là thần thánh phương nào, thì ra lại là Luân Vũ Vũ công tử. Khụ, khụ, chúc mừng công tử đột phát Không Linh Cảnh a. Khụ, hơn nữa lại còn dùng sức mạnh đó đánh lén một phế vật như ta, không khâm phục không được.

Kẻ mới đến chính là Luân Vũ Vũ, em trai của Luân Vũ Bạch Tuyết, đồng thời cũng
là đại ca của Luân Vũ Văn, lần Luân Vũ Văn bị Luân Vũ Tuyệt đánh đến hôm mê
bất tĩnh lúc trước hắn cũng có biết, chỉ là lúc đó lại là thời khắc quan trọng
để hắn đột phá Không Linh Cảnh nên tạm thời bỏ qua, đợi cho đến khi đột phá
xong sẽ đến tìm Luân Vũ Tuyệt để tính sổ. Nào ngờ vừa đến nơi lại thấy cảnh
Luân Vũ Văn gầm như sắp một lần nữa bị Luân Vũ Tuyệt hạ gục. Nếu mà hắn không
nhanh tay lẹ mắt chặn lại, sợ rằng Luân Vũ Văn lại phải nằm trên giường thêm
vài tuần nữa đi.

Luân Vũ Vũ cười nhạt, ánh mắt khinh bỉ xen lẫn coi thường từ trên nhìn xuống
Luân Vũ Tuyệt

-Một phế vật như mày, đến cả tư cách khâm phục tao cũng không có, đừng có nói nhiều. Lần này tao đến đây là để giải quyết món nợ lần trước, hắc, không phải mày rất tự tin khi có thể tu luyện đến Tụ Thể cảnh tầng 5 sao, được thôi, ngay bây giờ tao sẽ phế bỏ toàn bộ xương cốt và gân mạch của mày, biến mày thành một phế nhân thật sự.

-Suy cho cùng giữa tao và mày, cao tầng của gia tộc sẽ không bao giờ trách tội tao vì hành động này đâu.

-Khụ, nếu mày thật sự phế tao, cha tao sẽ không tha cho mày, mặc kệ mày có Đại trưởng lão cùng tộc trưởng chống lưng, khụ khụ, ông ta cũng không thể bạo vệ mày được.

Luân Vũ Tuyệt cố nén đau nhứt, gằn giọng nói. Tâm trạng của hắn lúc này thật
sự là đang rất run sợ, sống với nhau bao nhiêu năm, hắn biết rõ tên Luân Vũ Vũ
trước mặt là người như thế nào, đã nói là phải làm, hơn nữa không bao giờ nói
dối.

Luân Vũ Vũ thật sự có ý, không, là thực sự muốn phế bỏ hắn ngay tại đây. Nếu
vậy thì cho dù hắn có năng lượng màu vàng hổ trợ, sợ rằng cả đời vẫn không thể
nào thoát khỏi hai chữ ‘phế vật’.

Bằng mọi giá, hắn phải làm cho Luân Vũ Văn từ bỏ cái suy nghĩ này.

-Cha mày sao, ha ha, nghe đâu ông ta đã đi làm một nhiệm vụ nguy hiểm nào đó rồi, không đến vài tháng nữa nắm chắc chắn sẽ không quai lại. Đó là còn chưa nói đến ông ta còn có thể quay lại hay không nha. Nghe nói đâu hành trình lần này là ba sống bảy chết đó nha.

Luân Vũ Văn bộ dạng không chút đắng đo cất lời, hai tháng nữa, sau lễ thành
nhân, hắn sẽ chính thức tiến vào học viện Long Thần, trở thành một thành viên
của nó. Đối mặt với loại học viện quái vật này, cho dù có là mười Luân Vũ Bá
Sơn cũng không có gan động vào.

-Còn bây giờ, thì mày chết đi.

Cười lớn một tiếng, Luân Vũ Văn liền xông lên, hai tay nắm lại thành đấm nhắm
vào tứ chi Luân Vũ Tuyệt mà đánh tới, tinh lực mang theo long khí trong cơ thể
tiết xuất ra ngoài tạo thành hư ảnh một con cự long mơ hồ, ẩn ẩn hiện hiện lơ
lững sau lưng hắn. Đây là biểu hiện của chiến sư bước vào Không Linh Cảnh,
Long Hồn thức tỉnh.

Mấy quyền này mà đánh xuống, tứ chi Luân Vũ Tuyệt sẽ ngay lập tức bị gãy nát
thành trăm mãnh vụn, cơ hội để khôi phục như xưa hoàn toàn bằng 0.

-Cha, con trai bất hiếu, xin lỗi!

Giờ phút này, ánh mắt Luân Vũ Tuyệt tràng ngập sự tuyệt vọng. Nhưng mà tuyệt
nhiên không hối hận, cuộc chiến này, trước sau gì cũng sẽ đến, không thể né
tránh càng không thể bỏ qua, suy cho cùng, hắn thất bại là vì hắn không đủ
mạnh, không đủ cường đại. Nếu lúc này hắn có tu vi như cha, hắn làm sao có thể
bị hai thằng nhóc con trước mắt dồn ép đến bước này, thật sự là không thể đổ
lỗi cho ai.

Hắn đâu ngờ được, sau khi đột phá Không Linh Cảnh, cái gan của Luân Vũ Vũ lại
phình to gấp mấy lần, thậm chí đến cả tộc quy cũng không thèm để mắt đến mà
quyết tâm phế bỏ hắn.

-Vũ Vũ, mau dừng tay!!!!!!!!!!!!

Một tiếng hét thanh thúy vang vọng trong không gian.

---------------Hết--------------


Trứng Rồng - Chương #13