Kẻ Địch Không Đơn Giản, Luân Vũ Văn Trả Thù


Người đăng: QuytSweet

Thời gian năm ngày im ắng cứ thế trôi qua, Luân Vũ Tuyệt hoàn toàn mặc kệ tất
cả mọi việc diễn ra bên ngoài, dốc tất cả tâm trí cùng sức lực vào công cuộc
lớn mạnh bản thân.

Quy trình rất đơn giản, tối tập trung tu luyện tích trữ đầy đủ tinh khí, sáng
sớm bắt đầu tịnh hóa một viên Tôi Thể Ngọc Đan để sử dụng rèn luyện thân thể,
số thời gian và tinh khí tích trữ còn sót lại đều đầu tư vào học tập Kim Cang
Phá Bích.

Kim Cang Phá Bích là vũ kỹ lai tạp giữa ngoại công và nội tu, tuy nhiên không
hoàn toàn đặc biệt ở phương diện nào, có chi cũng chỉ mang đến thuộc tính công
phá kinh mạch mà thôi. Tuy nhiên muốn luyện thành thuộc tính công phá kinh
mạch, bước đầu tiên là phải biết cách vận khí trong chiến đấu cái đã. Đó chính
là lý do vì sao Luân Vũ Tuyệt lấy thêm cuốn Hải Hổ Kình Lực kèm theo.

Hải Hổ Kình Lực là một loại vũ kỹ trung đẳng về phương diện điều tiết tinh khí
chảy xuôi trong cơ thể khi chiến đấu, giúp cho người tu luyện trong khoản thời
gian ngắn bộc phát ra sức mạnh đáng gờm, bởi vậy trong tên gọi mới có hai chữ
Kình Lực. Chỉ có điều Hải Hổ Kình Lực chỉ là một loại vũ kỹ phụ trợ, bản thân
một mình nó không thể mang đến sức mạnh công kích to lớn mà bắt buộc phải kết
hợp với một loại vũ kỹ công kích khác.

Học Hải Hổ Kình Lực được chia là hai giai đoạn chính, thứ nhất là khả năng
điều tiết tinh khí, thứ hai là bộc phát tinh khí. Trải qua năm ngày tập trung
nghiên cứu, Luân Vũ Tuyệt cũng đã có thể nắm được một chút khả năng điều tiết
tinh khí vận chuyển trơn tru trong lúc tập luyện, tuy khi tấn công mãnh liệt
sẽ phá sinh hiện tượng rối loạn nhưng cũng xem như là bước qua cánh cửa nhập
môn, kỹ năng điều tiết từ đây cho đến khi thành thạo chỉ còn là vấn đề thời
gian.

Trong sân nhỏ trước phòng, Luân Vũ Tuyệt mặc bộ đồ chiến đấu giản dị trên
người, hai chân giang ra, trọng tâm hạ thấp, hai tay lật ngửa hướng lên trơi,
hơi thở vô cùng đều đặng, mà theo từng hơi thở nhịp nhàn, ta có thể ẩn ẩn nhìn
thấy từng tia tinh khí mỏng manh trôi dọc dưới làn da trên hai cánh tay hắn.
Trước mặt hắn là một thân cây gỗ nhỏ được gọt đẽo hai đầu thành một hình trụ
đứng.

Đột nhiên, Luân Vũ Tuyệt hây một tiếng, hai tay đập mạnh xuống cây cột hình
trụ.

Bụp một âm thanh nhỏ, cây cột hình trụ bay thẳng ra sau năm sáu mét đập mạnh
vào hàng rào bao quanh căn phòng, bên trên cây gỗ, tại vị trí Luân Vũ Tuyệt
đánh vào hiện rõ một dấu ấn bàn tay lõm vào nửa phân.

-Phù, cuối cùng cũng đã có thể phát được kình lực rồi, mặc dù chỉ là bước nhập môn nhưng uy lực không phải là đơn giản. Tiếp đến sẽ là giai đoạn khó hơn, đưa Hải Hổ Kình Lực vào trong Kim Cang Phá Bích.

Nói rồi, Luân Vũ Tuyệt dần nhắm mắt lại, tập trung tâm thần dựa theo những gì
đã học được trong vài ngày qua, dẫn dắt tinh lực từ vị trí trái tim phân tán
hết ra toàn thân, mỗi chỗ một ít, phân bố cực kỳ đồng đều.

Chuẩn bị xong, Luân Vũ Tuyệt bổng nhiên từ trạng thái tĩnh chuyển thành động,
nương theo 24 thức Hổ Báo Quyền Trảo cơ bản mà diễn luyện, đánh đấm điên
cuồng. Mỗi một động tác tuy rằng không biết đánh có đúng hay không nhưng vẫn
vô cùng dứt khoát, đánh ra hàng loạt âm thanh phần phật không ngừng, nhìn vào
thật sự rất ‘lực’.

Đang đánh tới thức 22-Đạp Sơn Phi Không, Luân Vũ Tuyệt đột nhiên không chút
nhịp điệu đánh mạnh một quyền vào trong không trung.

Kim Cang Phá Bích

Chỉ thấy trên quyền của Luân Vũ Tuyệt đột nhiên sáng lên ánh sáng màu vàng
nhạt, tiếp đến trong không trung vô định không có bất cứ vật gì vậy mà vang
lên một tiếng nổ nho nhỏ ‘bạch’.

-Mặc dù chỉ là sơ đẳng vũ kỹ nhưng tu luyện Kim Cang Phá Bích lại khó hơn mình tưởng tượng rất nhiều. Thứ ánh sáng màu vàng nhạt leo lắt kia, không sai chính là quyền kình của Kim Cang Phá Bích, bất quá vẫn chỉ là hình dạng ban đầu, muốn luyện ra thuộc tính công phá kinh mạch, mình thật sự còn một quảng đường dài phải đi a.

-Không sao, người ta thường nói, có công mài sắt, có ngày nên kim, mình phải tiếp tục cố gắng.

Nghĩ vậy, Luân Vũ Tuyệt lại bắt đầu cắm mặt vào quá trình tu luyện không ngừng
nghỉ, một ngày 24h không hề có một chút thời gian nghỉ ngơi.

………………

Đến ngày thứ mười lăm sau sự kiện đánh lộn ở cửa hàng đan dược Thanh San, cửa
viện luôn luôn đóng kín của Luân Vũ Tuyệt bị người khác một cước đá bay

-Thằng chó phế vật rụt đầu đâu rồi, mau phắn ra đây cho tao, hôm nay bổn thiếu gia không trả mối thù năm xưa, nguyện không làm người.

Kẻ đạp cửa không ai khác chính là Luân Vũ Văn, kẻ từng bị Luân Vũ Tuyệt hành
hạ một trận hơn nữa tháng trước. Thật ra là vết thương của Luân Vũ Văn không
phải là loại ghê gớm gì, nếu điều trị theo phương thức thông thường thì vài
tuần sẽ khỏi, còn nếu sử dụng đan dược thì chưa đến vài ngày liền khôi phục
rồi. Một kẻ mang danh thiên tài, lại là cháu ngoại của Đại trưởng lão sẽ thiếu
đan dược sao, đương nhiên là không.

Luân Vũ Văn đến tận hôm nay mới đến tận cửa báo thù là bởi vì hắn không muốn
bị xấu mặt lần thứ hai. Hắn tuy rằng ngông cuồng thành tính nhưng đầu óc cũng
không có ngu, mặc dù hôm đó hắn bị đánh thừa sống thiếu chết là bởi vì bị Luân
Vũ Tuyệt bất ngờ đánh lén, nhưng bản thân hắn cũng biết rõ sức lực của Luân Vũ
Tuyệt đã không còn như xưa, ít nhất lúc này đã có thể sánh ngang với hắn. Luân
Vũ Văn có thể chắc chắn trăm phần trăm về điều này, bởi lúc bị Luân Vũ Tuyệt
ngồi lên người, hắn không có bất cứ cánh nào để trở ngươi dậy.

Từ đó có thể xem ra, không biết vì sao nhưng Luân Vũ Tuyệt thật sự đã chạm đến
tu vi Tu Thể Cảnh tầng 4, tầng 5. Trả thù là phải có nhưng nhất quyết không
được lỗ mãn.

Khoản thời gian sau khi bình phục, hắn đều bỏ ra chút ít tiền để cho đám hạ
nhân theo dõi Luân Vũ Tuyệt, thông báo nhất cữ nhất động của Luân Vũ Tuyệt về
lại cho hắn. Hắn muốn tìm hiểu thật kỹ, có phải hay không, Luân Vũ Tuyệt đã
không còn là một phế vật.

Tuy nhiên, tất cả thông tin Luân Vũ Văn nhận lại được chỉ là, Luân Vũ Tuyệt cả
ngày trốn trong phòng, Luân Vũ Tuyệt múa may quay cuồng, Luân Vũ Tuyệt sợ chết
không dám ra, Luân Vũ Tuyệt tập luyện vũ kỹ không khác nào đập ruồi.

Với những thông tin thu thập được này, Luân Vũ Văn liền rút ra kết luận, mặc
dù không biết vì sao tu vi của Luân Vũ Tuyệt đạt đến Tu Thể Cảnh tầng 4, tầng
5 nhưng bản chất hèn nhát của Luân Vũ Tuyệt là hoàn toàn không đổi, cả ngày
chỉ biết trốn trong nhà sợ hắn tới báo thù.

Luân Vũ Văn đứng giữa sân, nhìn cửa phòng đóng chặt lần nữa hét lớn

-Phế vật, mau ra đây chịu chết, đừng tưởng mày cứ núp trong phòng là có thể trốn được kiếp này, tao cho mày mười giây để tự bước ra nhận lấy cơn giận của tao, nếu không thì cho dù có bị gia tộc sử tội, tao cũng phải giết mày. 1, 2, 3…

-Mẹ nó, mới sáng sớm la lối om xòm cái gì? Bị điên à!

Cửa phòng đóng kín mở tung ra, Luân Vũ Tuyệt một bộ dạng ngái ngủ ngáp dài
chửi tới.

Nhìn thấy bộ dạng ti bỉ của Luân Vũ Tuyệt, máu trong cơ thể Luân Vũ Văn sôi
lên ùng ụt, cơn giận ập tới chiếm mất lý trí, không nói một lới liền vung nắm
đấm xông lên

-Điên cm mày à.

Luân Vũ Tuyệt đang vỗ miệng ngái ngủ, thấy Luân Vũ Văn đột ngột tấn công cũng
không hề bất ngờ, thân thể nhanh chóng tránh qua một bên, vung quyền đáp trả

-Vũ Văn, mấy hôm trước ăn đòn còn thiếu à, hôm nay lại muốn ăn bù cho đủ hay sao? Nếu mày có muốn lắm thì chỉ cần đến gặp tao, dập đầu ba cái ngửa tay ra xin là được, cần gì phải xồn xồn như thế này.

-Câm Mồm

Luân Vũ Văn tức giận hét lớn, tinh khí dồn vào nắm đấm gạt quyền của Luân Vũ
Tuyệt qua một bên đồng thời tay biến thành hổ tráo khóa chặt cổ tay của Luân
Vũ Tuyệt, chân phải cong lại hướng bụng Luân Vũ Tuyệt, lên gối thật mạnh.

Từ những động tác nước chảy mây trôi phi thường trơn tru này có thể thấy,
trình độ cận thân quyền cước của Luân Vũ Văn hơn Luân Vũ Tuyệt rất nhiều.

Có điều đó là trước kia, hiện tai, tuy rằng không thể nói có thể sánh ngang
với Luân Vũ Văn nhưng Luân Vũ Tuyệt tuyệt nhiên không còn bị động như trước,
ngay lúc bị khóa lấy cổ tay, hắn ngay lập tức vận dụng Hải Hổ Kình Lực tập
trung tinh khí tại vị trí này, bộc phá ra một trọng kình chấn động không nhỏ
đẩy hổ trảo của Luân Vũ Văn ra xa, đồng thời nghiên người qua một bên tránh
khỏi chiêu lên gối âm hiểm, cánh tay còn lại nắm lại thành quyền, từ trên cao
giáng thẳng xuống, trên đầu nắm tay, ánh vàng tỏa sáng huyền ảo vô cùng.

Kim Cang Phá Bích.

Bùm một tiếng, Luân Vũ Văn lập tức bị kim quyền của Luân Vũ Tuyệt đánh lui về
sau năm sáu bước, ánh mắt mở lớn không thể tin nổi.

Cảm nhận từng cơn đau nhứt âm ỷ nơi bả vai, Luân Vũ Văn mới biết bản thân vậy
mà thật sự bị một phế vật như Luân Vũ Tuyệt đánh lui, nét mặt cao ngạo dần trở
nên nghiêm trọng.

-Xem ra, Luân Vũ Tuyệt đã không còn là Luân Vũ Tuyệt ngày xưa nữa rồi, bất quá bấy nhiêu vẫn là chưa đủ để chiến thắng ta.

Thầm nghĩ trong lòng, nét mặt Luân Vũ Văn khôi phục dáng vẻ bình thường, tuy
rằng không còn nét cao ngạo nhưng lại tràng đầy tự tin. Hắn nói

-Khá lắm, tao thật sự không thể ngờ, một phế vật như mày lại có ngày trở mình được đấy!

Nhìn thấy biểu tình nghiêm túc của Luân Vũ Văn, Luân Vũ Tuyệt thầm biết yếu tố
bất ngờ cùng với hành động khiêu khích của hắn đã không còn tác dụng đối với
Luân Vũ Văn, chỉ tiếc một điều rằng, một quyền Kim Cang Phá Bích vừa rồi của
hắn hỏa hầu còn chưa cao, kình lực phát ra tương đối yếu ớt, nếu không thì
Luân Vũ Văn cũng không thể thoải mái nói chuyện như thế này được.

Luân Vũ Tuyệt dẹp bỏ thái độ thèm đánh của mình, cơ thể từ từ đứng thẳng dậy,
dáng đứng cao ngất mà thong dong nhìn Luân Vũ Văn, cười nói

-Không có ai hèn mãi mãi, may mắn chỉ đến với người biết cố gắng, không phải sao?

( Đoạn này Luân Vũ Tuyệt đích thị là đang chém gió thành bão nha, may mắn của
hắn chính là từ trên trời rớt xuống a! )

Luân Vũ Văn nghe vậy thì cười khẩy, tinh khí dần dần lưu chuyển mạnh mẽ bên
trong thân thể

-May mắn mỉm cười với mày thì đã sao, may mắn cũng không thể giúp mày thắng tao, quá khứ cũng không, hiện tại cũng không mà tương lai lại càng không. Cái ánh sáng màu vàng trên tay mày lúc nãy, nếu tao đoán không sai thì chính là một loại vũ kỹ đi. Bất quá chỉ là vũ lỹ mặt hàng vỉa hè mà thôi, để tao cho mày thấy, thế nào mới là uy lực của vũ kỹ thật sự.

Vũ Luân Đoạn Thạch thức thứ nhất-Bạch Vũ Luân

Dứt lời, cánh tay trái của Luân Vũ Văn xòe ra, trên lòng bàn tay, tinh khí như
những sợi tơ nhện màu trắng hư ảo nhanh chóng tuông ra rồi đan lại với nhau
với tốc độ không tưởng, nháy mắt biến thành một chiếc đĩa răng cưa màu trắng
to bằng bánh xe, đường kính khoản 30cm.

Bạch Vũ Luân vừa thành hình liền xoay tròn với tốc độ nhanh dần, cuối cùng
biên thành một lưỡi cưa sắt bén liên tục vang lên từng tiếng xè xè ghê rợn.

Nhìn Bạch Vũ Luân xuất hiện, tâm thần Luân Vũ Tuyệt ngay lập tức chấn động,
trái tim trong tích tắc đập cực nhanh.

Bạch Vũ Luân trong Vũ Luân Đoạn Thạch hắn biết, hơn nữa còn biết rất rõ, bởi
vì Vũ Luân Đoạn Thạch là Vũ Kỹ uy lực nhất của Luân Vũ thế gia, chính nhờ có
loại vũ kỹ này mà Luân Vũ thế gia mới đánh ra được gian sơn vững chắc ở thành
Minh Châu như hiện nay. Tuy chưa từng nhìn thấy phong thái mạnh mẽ của Vũ Luân
Đoạn Thạch nhưng nghe đâu, khi luyện Vũ Luân Đoạn Thạch đến thức cuối cùng-Kim
Tinh Vũ Luân thì liền có thể một tay cắt đôi tường thành ra làm hai, cực kỳ bá
đạo.

Nay, mặc dù xuất hiện trước mắt Luân Vũ Tuyệt không phải là Kim Tinh Vũ Luân
trong truyền thuyết nhưng dù sao cũng là thức đầu tiên trong Vũ Luân Đoạn
Thạch-Bạch Vũ Luân, hắn không cảm thấy rung động không được.

Cũng ngay tại thời điểm này, một ý niệm nhỏ bé bổng nhiên bùng cháy trong lòng
hắn, ý niệm gần như đã bị hắn chôn vùi mãi mãi, ý niệm về sự sợ hãi và bất
lực.

Nó la lớn ‘chạy ngay, chạy mau thôi, nếu chống lại nó, mình sẽ chết mất, chỉ
có bỏ chạy mới có thể toàn mạng’.

---------------Hết--------------


Trứng Rồng - Chương #12