Người đăng: tamca_113
ANNI DƯƠNG·12 THÁNG 9 2016
Minh minh như nguyệt, hà thời khả chuyết ?
Vậy là cũng đã một ngàn năm trôi qua kể từ sau cuộc chiến giữa Quỷ Lệ và
Quỷ Vương Tông Chủ trên đỉnh Thanh Vân Sơn Thông Thiên Phong. Tam giới lại
được hưởng những tháng ngày yên bình. Những tưởng sau khi Ma Giáo lụi
tàn, thiên hạ từ nay sẽ chấm dứt được mối hiểm nguy lớn nhất. Nhưng
không ai hay biết rằng còn có một mầm đại họa khác đang ngầm trỗi
dậy...
Chương I: Dị biến phát sinh
Trải qua một ngàn năm, thiên hạ chính đạo ngày nay lại trở nên cực
thịnh, sau đại chiến hôn ám thiên địa năm đó phe chính đạo đã nhiều
lần cải chính, bồi dưỡng nhân tài và không ngừng chiêu nạp nhân sĩ.
Không kể đến tam thiên niên cự phái trụ cột chính đạo gồm Thanh Vân
Môn, Thiên Âm Tự và Phần Hương Cốc. Trong vòng ba trăm năm trở lại
xuất hiện thêm vô số các môn phái tuy quy mô không lớn nhưng nhìn chung
cũng đã góp phần cho nhân khí chính đạo trở nên mạnh mẽ. Quả nhiên
đối với việc tu chân luyện đạo mưu cầu trường sinh chưa bao giờ có
dấu hiệu suy giảm.
Nhìn vào bối cảnh hiện tại người ta lại sinh lòng lo lắng liệu quá
khứ đáng sợ có lặp lại một lần nữa, liệu Ma Giáo có lại quật
khởi lần nữa ngay khi nhân khí chính đạo đang cực thịnh? Có hay không
một trường đại nạn hủy diệt lần thứ hai? Nghĩ tới sự việc năm đó
khiến ai nấy đều lắc đầu ngán ngẩm, bất quá cũng không thể làm gì
khác, chỉ biết thầm mong các cự phái chánh đạo sẽ nhìn vào dân
chúng mà ra tay.
Thiên hạ khi nhắc về trận chiến năm đó vẫn thường nói đến sự việc
một nam tử đã sử dụng Tru Tiên cổ kiếm đánh bại Quỷ Vương một cách
oai phong lẫm liệt, không ngừng bàn luận nhận xét, cứ như bản thân
tại một ngàn năm trước đã trực tiếp chứng kiến cuộc chiến. Câu
chuyện cứ truyền miệng cho tới ngày nay vẫn thu hút được vô số sự
quan tâm của toàn bộ dân chúng.
Cách Thiên Âm Tự hai ngàn dặm về phía tây bắc có một ngọn núi hình
dáng kì lạ trông giống như một con kì lân đang ngẩng đầu vấn thiên.
Xung quanh ngọn núi là bạt ngàn thanh trúc, loại trúc này không
giống với hắc tiết trúc hay lệ trúc nơi Đại Trúc Phong và Tiểu
Trúc Phong trên núi Thanh Vân, tất cả đều cao năm trượng, điều đặc
biệt là nó chỉ có hai đốt cách xa nhau. Đốt dưới có màu trắng
đục, đốt tít bên trên lại có màu vàng kì lạ, tách biệt với màu
xanh của cây. Nếu khéo léo nhìn từ một góc có thể thấy các đốt
trúc nối nhau tạo thành một đường thẳng phân cách trên dưới đồng
đều, đồng thời phảng phất nâng giữ linh khí trời đất, quả thực kì
diệu.
Trên sườn núi có một hang động cao một trượng rộng mười thước, nhìn
từ xa đúng vào vị trí mắt kì lân, ánh tịch dương còn đọng lại trên
đó quả nhiên có phần huyền ảo. Trong động lúc này có hai người đang
xếp bằng tập trung tư tưởng, dường như đang cố gắng điều gì đó. Bên
ngoài tinh không vốn im ắng đột nhiên rung động dữ dội, sự rung động này tuy
chỉ diễn ra gói gọn trong khoảng bằng một lòng bàn tay nhưng nếu như có ai
nhìn thấy đều cảm nhận được sự không tầm thường. Không gian trong lòng bàn tay
đó dường như đang bị vặn xoắn, vặn vẹo dữ dội…
“Tiểu Phàm, chàng đã như vậy một ngàn năm rồi, có lẽ chúng ta đã làm sai.”
Giọng nói của người con gái dường như có nét thành thục làm không gian tĩnh
lặng trong động thất từ từ tan biến.
“Ta biết chúng ta đã tốn một ngàn năm tâm lực nghiên cứu thấu triệt thiên thư
nhưng lại vô lực trong việc cứu sống Dao nhi. Người trong thiên hạ ai cũng
mong được như chúng ta nhưng có ai hiểu được tâm cảnh của ta lúc này.”
Thì ra họ chính là Quỷ Lệ và Lục Tuyết Kỳ. Sau thảm họa diệt giới, cũng
chính là trận chiến đẫm máu một ngàn năm trước, hai người đã cùng mang
Bích Dao đến bản nguyên không gian.
Nguyên lai bản nguyên không gian không phải là một địa danh cụ thể trong tru
tiên giới mà là một không gian độc lập do Quỷ Lệ khi tu luyện thiên thư mà ngộ
ra được. Đây là một loại pháp lực mà có lẽ ngay cả các cao thủ thời đó như Thú
thần, Quỷ Vương Tông chủ cũng khó mà tưởng tượng ra. Nói ngắn gọn bản nguyên
không gian giống như mầm sống được nuôi dưỡng bởi lực lượng của chủ nhân (Quỷ
Lệ). Người đã tổn hao rất nhiều tâm sức để tạo ra không gian này nhằm tránh
mọi điều ngoài ý muốn xảy đến.
Đáng lý ra một ngàn năm theo lẽ thường Bản nguyên không gian sẽ có những biến
hóa rõ rệt hơn chứ không chỉ đơn thuần là một không gian vô định như thế này.
Nhưng từ năm trăm năm trước không hiểu sao tâm pháp thiên thư đột nhiên đình
chỉ, gần như không có tiến triển gì. Điều này cũng ảnh hưởng tới việc Quỷ lệ
muốn cứu sống Bích Dao.
Hiện nay linh hồn Bich Dao đang được giữ bên trong chiếc chuông nhỏ trên người
nàng. Bình thường trong bản nguyên không gian, với pháp lực hiện nay của Quỷ
lệ, y có thể tác động lên mọi vật hữu hình hay vô hình, nhưng khi tâm ý chỉ
mới tiến nhập gần vào Bích dao thì y vô cùng kinh sợ khi nhận thấy, nếu tiếp
tục tiến thêm nữa thì lại khiến cho linh hồn Bich Dao hoàn toàn tan biến. Đây
thực là nan đề khó nhất, là cửa ải mà y phải vượt qua.
Đang miên man với suy tưởng đột nhiên bản nguyên không gian rung động dữ dội,
dường như có một luồng năng lượng thần bí đã xung đột với lực lượng của hắn.
Điều này là điều Quỷ lệ không ngờ đến. Tâm pháp thiên thư vô cùng kì bí vừa
chánh vừa tà, hiện tại chưa dám nói là mình đã luyện đến tột đỉnh nhưng với
pháp lực bây giờ e là trong khắp tam giới không ai dám tiếp một bổng của
chàng. Bản nguyên không gian lại là pháp lực tối cao, là một thành trì vô cùng
vững chắc nhưng vừa rồi không hiểu sao lại xảy ra chuyện này?
Trong sát na Quỷ lệ phảng phất cảm nhận được một luồng sức mạnh, tuy hiện nay
luồng sức mạnh đó còn mờ nhạt nhưng lại làm chàng e dè.
Suy nghĩ một hồi, Quỷ lệ quay sang Lục Tuyết Kỳ “Nàng ở lại chăm sóc Dao nhi,
ta phải ra ngoài một chuyến. Lần đi này hung hay cát chưa rõ nhưng có thể sẽ
giúp ta điều gì đó.”
Lục Tuyết Kỳ lặng lẽ nhìn hắn, trong đôi mắt ẩn ước như muốn nói
điều gì. Sự băng sương không giấu nổi một nét ôn nhu ẩn hiện “Chàng
nhớ cẩn thận, tuy ta không rõ chuyện gì nhưng bản nguyên không gian xảy ra kì
biến như vậy chắc chắn là thiên địa có dị biến.” Nàng nhìn hắn, lại từ
từ nói tiếp “Nếu thật như vậy chàng phải mau quay về, với năng lực của
chúng ta lại có bản nguyên lực, tự tin có thể chống lại được.”
Quỷ lệ lặng nhìn Lục Tuyết Kỳ, người con gái đã chịu khổ cùng mình suốt một
ngàn năm gian truân. Đôi mắt đau khổ ánh lên sự dịu dàng “Chỉ e lần này sự
việc vượt quá khả năng của chúng ta. Nhưng dù thế nào ta sẽ về với hai người”
Vừa nói xong thân ảnh Quỷ lệ từ từ tan biến.
Trong động thất chỉ còn lại Lục Tuyết Kỳ cùng Bích Dao đang vô thức
nằm trên bàn ngọc. Nàng chầm chậm bước tới cửa sơn động, bên ngoài
ánh dương quang cuối cùng cũng đã tắt. Nơi xa xăm thần bí dường như
có tiếng gào thét của ác ma đang trỗi dậy.