Ta Đã Trở Về


Người đăng: nuchun

Lâm Dương tỉnh dậy phát hiện hắn đang nằm trong một căn phòng bệnh trắng toát.
Hắn đưa tay gỡ ống thở oxy trên mặt, vén tay rút mũi kim truyền dịch ở tay rồi
ngồi dậy bắt đầu đánh giá căn phòng.

Tại sao ta lại ở đây?

Lâm Dương tự hỏi. À phải rồi. Lâm Dương nhớ tới cảnh hắn sắp chết cháy. Có lẽ
ai đó tới kịp cứu hắn một mạng.

"Nếu biết đó là ai, ta nhất định phải cảm ơn mới được" Lâm Dương thì thào.

Lâm Dương xuống giường bước nhanh ra trước tấm gương treo gần đó.

Lòng hắn thấp thỏm. Thật may mắn khi Lâm Dương còn sống nhưng khuôn mặt của
hắn thì khó nói. Lỡ chẳng may bị hủy dung thì sao. Đối với người cực kì chú
trọng bề ngoài như Lâm Dương, chỉ nghĩ đến việc sau này phải sống với gương
mặt cháy xém đã đủ rùng mình. Như thế hắn thà chết còn hơn, dù sao, tại thế
giới trọng sinh này Lâm Dương chẳng còn gì tiếc nuối.

Rất may ý định tự sát của Lâm Dương không thành hiện thực. Nhìn gương mặt phản
chiếu trong gương, Lâm Dương thở phào. Trong gương khuôn mặt hắn khá trắng
trẻo và non nớt không có gì biến dạng.

Khoan đã! Trắng trẻo??? Non nớt???

Phải biết rằng năm nay Lâm Dương đã 30 tuổi rồi. Làm sao có thể trông trắng
trẻo, non nớt.

Ồ! Lâm Dương lắc lắc chân trái. Rõ ràng cái chân này đã bị mảng trần nhà sụp
xuống đè lên, giờ lại bình thường như không có gì.

Chuyện này là sao?

Cạch! Cánh cửa phòng bật mở đánh gãy suy tư của Lâm Dương.

Lâm Dương xoay người nhìn người phụ nữ trung niên vừa bước vào. Lập tức hắn
như chết đứng không tin nhìn chằm chằm bà ta.

Người phụ nữ mở cửa bước vào, bản năng nhìn về chiếc giường và khi thấy nó
trống trơn, trên mặt bà tỏ ra hốt hoảng. Rồi bà phát hiện có người đang đứng
gần đó. Người phụ nữ nhìn Lâm Dương, ngay sau đó cũng giống hắn, đứng đơ ra
như tượng, thậm chí bình nước trên tay cũng rơi xuống đất.

"Cái bà này, đi đứng kiểu gì mà để bình nước..." Phía sau bà, một người đàn
ông trung niên lên tiếng càu nhàu, sau đó chưa nói hết câu cũng gia nhập
"tượng".

"Ba! Mẹ!" Lâm Dương nghẹn ngào.

"Lâm Dương!"

Người phụ nữ sực tỉnh lại chạy nhanh đến ôm chầm lấy Lâm Dương. Lâm Dương vòng
tay ôm lấy bà.

Lâm Dương thực sự kích động. Hai người hắn ngỡ không bao giờ gặp lại đang đứng
trước mặt.

"Khóc lóc cái gì. Có phải sinh ly tử biệt gì đâu" Ông Lâm, ba hắn, nghiêm nghị
quát, nhưng ai nhìn cũng thấy khóe mắt ông có chút ướt ướt.

Bà Lâm biết tính chồng mình cũng không để ý lôi kéo Lâm Dương lại bên giường.

"Con không sao chứ? Cơ thể có thấy khó chịu gì không?" Bà Lâm ân cân hỏi.

"Con không sao"

Trong lòng Lâm Dương cảm thấy ấm áp. Đây không phải chính là điều hắn mơ ước
suốt 10 năm qua sao.

"Không sao là tốt rồi." Bà Lâm thở phào nhẹ nhõm. Rồi bà quay ra nhìn chồng.

"Ông còn đứng đó làm gì. Không biết người hôn mê mới tỉnh lại rất khát nước
sao."

Ông Lâm nhìn vợ không nói gì, đi qua cầm bình nước trên mặt đất rồi lủi thủi
ra ngoài.

Lâm Dương nhìn theo khẽ cười. Ba hắn vẫn sợ vợ như thế. Đó không phải nhu
nhược, chỉ đơn giản là ông quá yêu vợ mình.

"Mẹ, sao con lại ở đây?"

Lâm Dương hỏi. Đây cũng là điều hắn thắc mắc nãy giờ.

"Con không nhớ?" Bà Lâm ngạc nhiên.

Lâm Dương lắc đầu.

Bà Lâm cũng không để ý, nghĩ Lâm Dương vừa tỉnh lại, không nhớ là bình thường.
Bà bắt đầu kể.

Câu chuyện bắt đầu khi Lâm Dương lên năm đầu đại học. Giữa học kì 1, nhà
trường có tổ chức chương trình sinh viên tình nguyện giúp đỡ dân miền núi. Lâm
Dương đăng kí tham gia. Ngày đầu tiên mọi thứ đều bình thường, nhưng sang ngày
hôm sau, trời bất ngờ tối sầm lại. Một cơn bão bất ngờ ập đến, mưa to không
dứt gây ra lũ quét. Vì cứu một nữ sinh, Lâm Dương bị lũ cuốn trôi.

Nghe tới đây, Lâm Dương bừng tỉnh. Khi nữ sinh kia bị lũ cuốn đi, Lâm Dương
gần đó nên lao nhanh ra kéo vào bờ. Sự việc có lẽ kết thúc ở đó, tuy nhiên
giữa lúc Lâm Dương tưởng đã an toàn, chẳng biết vật gì bỗng từ trên trời rơi
xuống đập trúng đầu làm hắn ngất xỉu ngã xuống dòng nước. Chờ Lâm Dương tỉnh
dậy lại phát hiện mình đã trọng sinh đến một thế giới khác.

"Mọi người thấy con bị lũ cuốn nên nhanh chóng tản ra khắp nơi tìm kiếm, sau
đó phát hiện ra con hôn mê trôi dạt vào bờ cách đó khá xa liền đưa vào bệnh
viện. Con hôn mê từ đó đến giờ." Bà Lâm nhớ tới tình cảnh khi đó tay chân như
muốn rụng rời.

"Con hôn mê bao lâu rồi?"

"Một năm."

Cái gì? Không đúng! Sao mới 1 năm?

Lâm Dương sống ở thế giới kia 10 năm nhưng ở thế giới này mới chỉ hôn mê 1
năm. Cái nghịch lý thời gian quái quỷ gì vậy.

Đột nhiên, Lâm Dương nhìn về phía chân trái. Không lẽ...

Lâm Dương thầm mặc niệm gọi ra hệ thống. Qua vài phút không có hiện tượng gì.
Lâm Dương thở dài. Hóa ra tất cả những gì xảy ra ở thế giới kia suốt 10 năm
chỉ là một giấc mộng của 1 năm hôn mê.

"Đinh! Hệ thống nạp năng lượng hoàn tất. Triệt hồi chức năng ngăn cách tín
hiệu bên ngoài."

Mẹ nó! Lâm Dương giật mình nhảy dựng lên.

"Sao vậy?" Bà Lâm nhìn hắn nghi hoặc.

"Không có gì đâu" Lâm Dương cười cười.

Vậy là không phải mộng. Có thể hệ thống sẽ giải đáp được nghi hoặc trong lòng
Lâm Dương nhưng giờ hắn không vội.

"Mẹ, con muốn về nhà" Lâm Dương nói.

"Không được!" Bà Lâm phản đối. Con bà vừa hôn mê tỉnh lại, sao bà có thể yên
tâm cho nó xuất viện.

"Mẹ, con thật sự không sao" Như để chứng minh, Lâm Dương xuống giường nhún
nhẩy vài cái, sau đó tung chân đá mấy phát.

"Thôi được rồi. Để tí hỏi mẹ hỏi ba xem sao" Bà Lâm thấy vậy chút thỏa hiệp.

Chốc lát, ông Lâm trở về với bình nước trên tay. Nghe hai mẹ con nói chuyện,
ông gật đầu đồng ý. Tiền viện phí không hề rẻ, với lại Lâm Dương cũng đã tỉnh,
không cần thiết ở lại.

Nói là làm, ba người thu xếp đồ đạc rồi làm thủ tục xuất viện. Tất nhiên trước
đó Lâm Dương vẫn phải có vài xét nghiệm kiểm tra sức khỏe. Đến lúc này bà Lâm
mới hoàn toàn yên tâm.

Vừa về đến nhà, Lâm Dương lao nhanh vào phòng mình.

"Ha ha ha! Hỡi thế giới thân yêu của ta! Ta đã trở về."

Nhìn cảnh vật quen thuộc trong phòng, Lâm Dương kích động cười lớn.


Trọng Sinh Hoàn Mỹ Minh Tinh Hệ Thống - Chương #2