Trọng Sinh Lần Nữa


Người đăng: nuchun

"Cảnh báo! Cảnh báo! Kí chủ đang ở vào tình cảnh nguy hiểm cần lập tức rời
khỏi."

Một âm thanh máy móc đột nhiên vang lên trong đầu khiến Lâm Dương giật mình.
Cái âm thanh này đã theo Lâm Dương trọng sinh đến thế giới này 10 năm trước,
nhưng từ lâu Lâm Dương không còn để ý tới nó nữa. Nếu không phải bây giờ nghe
được Lâm Dương còn suýt chút nữa quên mất sự tồn tại của nó.

"Còn cần ngươi nói sao..."

Lâm Dương nắm chặt khăn ướt che mũi và miệng khó chịu lẩm bẩm.

Lâm Dương hơi ảo não. Hôm nay có chút mệt mỏi, Lâm Dương định ngủ một giấc cho
khỏe. Ai ngờ, tỉnh dậy đã thấy lửa cháy to, khói mịt mù. Lâm Dương định chạy
nhanh thoát ra ngoài nhưng quá muộn, lửa cháy lan ra quá nhanh. Lâm Dương chỉ
kịp vồ lấy cái khăn mặt che mũi miệng ngăn cho khói không tràn vào phổi rồi
núp dưới gầm bàn, gọi điện chờ người tới cứu.

Hơn 10 phút trôi qua vẫn không thấy có động tĩnh gì từ bên ngoài mà lửa cháy
đã lan tới gần, Lâm Dương quyết định chui ra khỏi gầm bàn. Chờ người cứu không
bằng chính mình. Lâm Dương cố đưa đôi mắt cay xè vì khói nhìn xung quanh. Hắn
chẳng nhìn thấy gì khác ngoài một màu trắng xóa.

"Cảnh báo! Cảnh báo!..."

Thứ âm thanh chết tiệt lại vang lên. Lâm Dương làm ngơ. Đối với thứ vô dụng,
Lâm Dương không muốn tốn thời gian quan tâm. Tìm đường thoát khỏi căn nhà đang
cháy hừng hực mới là quan trọng nhất.

Lâm Dương thử dựa theo trí nhớ từng bước tìm tòi về cánh cửa.

"A!" Lâm Dương hét thảm một tiếng. Một mảng trần nhà bất ngờ đổ sụp xuống đè
lên chân trái của hắn. Lâm Dương ngã ra, chiếc khăn ướt cũng tuột tay văng ra
ngoài.

Khụ! Khụ!

Không có che chắn, khói bắt đầu từ miệng tràn vào phổi Lâm Dương. Lâm Dương
cảm thấy lồng ngực bắt đầu khó chịu. Hắn đưa tay cố với lấy cái khăn nhưng quá
xa.

Lâm Dương dùng hết sức cố đẩy mảng bê tông ra khỏi chân nhưng không được. Mảng
bê tông quá nặng.

Khụ! Khụ!

Lâm Dương lấy tay che miệng, có chút nguyền rủa người xây căn nhà này. Xây nhà
có tâm như thế làm gì. Nếu khi đó ăn bớt nguyên vật liệu xây dựng thì giờ hắn
đã thoát khỏi đống bê tông này từ lâu rồi.

Khụ! Khụ!

Lâm Dương dần hô hấp khó khăn. Hắn cũng từ bỏ việc cố đẩy mảng bê tông một
cách vô ích, để lại sức lực ít ra còn sống lâu thêm chút nữa.

Lâm Dương nằm vật ra sàn nhà, ngước nhìn bầu trời trong xanh qua lỗ hổng trần
nhà. Đây có lẽ là lần cuối cùng Lâm Dương nhìn thấy.

Lâm Dương có chút không cam tâm. Đôi mắt Lâm Dương nhòa đi, không phải vì
khói, hắn khóc. Sống cô đơn, lạc lõng ở một nơi xa lạ, Lâm Dương chưa giây
phút nào quên đi thế giới của hắn, quên đi ba mẹ hắn. Lâm Dương ước gì có thể
nhìn thấy khuôn mặt trìu mến từ mẹ, nghiêm nghị từ ba. Nhưng hắn biết, quá
khó. Hai thế giới sẽ mãi không có được điểm chung.

"Ta với thần chết chắc là anh em rồi" Nhìn ngọn lửa càng lúc càng bùng cháy rữ
rội, Lâm Dương tự giễu. Hắn sắp chết. Ở đời hỏi ai từng cảm nhận cái chết 2
lần như hắn.

Khụ!

Lâm Dương chẳng còn sức để ho. Hắn bắt đầu mê man, dần dần ngất lịm đi. Trong
đầu Lâm Dương, cái âm thanh kia lại vang lên, càng lúc càng dồn dập nhưng hắn
đã không còn biết được gì nữa.

"Cảnh báo! Kí chủ đang ở trong tình trạng vô cùng nguy hiểm"

"Hệ thống nhận thấy kí chủ không còn khả năng thoát ly nguy hiểm lại quyết
định sử dụng chung cực quyền hạn."

"Chương trình "Xuyên phá hư không" bắt đầu vận hành!"

"Đang xác định không gian xuyên qua!"

"Không gian mục tiêu xác định hoàn tất!"

"Mười giấy đếm ngược bắt đầu!
10!...9!...8!...7!...6!...5!...4!...3!...2!...1!... Khởi động!"

Bên ngoài nhìn vào chỉ thấy một đoàn năng lượng màu xanh từ đỉnh đầu Lâm Dương
toát ra ngày càng nhiều chậm rãi bao phủ lấy cơ thể Lâm Dương hình thành một
quả cầu thật to. Không gian ngay cạnh quả cầu xanh bỗng nhiên vặn vẹo rồi một
lỗ đen nhỏ hiện ra từ hư không, dần mở rộng hút trọn quả cầu năng lượng vào
trong, sau đó đóng lại, biến mất như chưa hề tồn tại.

Gần 1 tiếng đồng hồ sau ngọn lửa được dập tắt. Một đám người mặc đồ bảo hộ đạp
cửa xông vào.

"Chia nhau ra tìm kiếm!" Nhìn khung cảnh hoang tàn trước mắt, người đi đầu có
vẻ là đội trưởng chỉ thị. Hắn biết đã không hy vọng tìm thấy người sống sót.

Đám người phía sau lập tức tản ra. Chỉ mấy phút sau, họ quay lại với vẻ mặt
quái lạ. Không tìm thấy ai hết, không tìm thấy đấu vết gì.

"Đã kiểm tra kỹ chưa?" Đội trưởng hỏi. Đám người gật đầu.

"Thật không có?" Lại gật đầu.

"Lạ thật! Rõ ràng có người gọi điện cầu cứu mà."

"Tin tức mới nhất: Vào trưa nay, một ngôi nhà tại khu phố XXX bất ngờ bốc
cháy. Nhờ vào sự kịp thời của đội ngũ phòng cháy chữa cháy, ngọn lửa đã nhanh
chóng được dập tắt. Rất may không có thiệt hại đáng tiếc về người. Nguyên nhân
vụ cháy đang được cơ quan chức năng điều tra làm rõ."


Trọng Sinh Hoàn Mỹ Minh Tinh Hệ Thống - Chương #1