Kết Thúc Và Bắt Đầu


Người đăng: Ciel_Dark

Mỗ tác giả có vài việc cần lưu ý

Cùng với, cách xưng hô sẽ thay đổi liên tục tùy vào tình huống và ai đang trần
thuật lại (ví dụ như nếu mỗ tác giả đang trần thuật thì sẽ gọi Tử Hàn là y,
còn nếu Tử Hàn tự trần thuật sẽ xưng là ta hoặc bản giáo chủ sau khi trọng
sinh)

Vào truyện_

Tula viện

Nơi đào tạo những cỗ máy giết người thực thụ, những đứa trẻ không có gia đình
bị đem tới đây để đào tạo

Hiện tại, nơi đây đang tràn ngập huyết tinh của các thiếu niên, thiếu nữ. Cuộc
chiến giữa những người được đào tạo dường như không thể kết thúc, chỉ có 2 sự
lựa chọn: giết hoặc bị giết

Liên Y Hàn nắm chặt thanh chủy thủ đẫm máu trên tay, người không có chỗ nào là
không nhuốm máu. Đứng trên chồng chất huyết nhục mơ hồ xác chết, không phân
biệt được đâu là địch đâu là bằng hữu

Thẩn thờ nhìn về phía tấm kính thủy tinh trong suốt trên cao, vô thần ánh mắt
chỉ chứa duy nhất 1 cái nam nhân tuấn tú, từng cho y ấm áp

Liên Y Hàn từ nhỏ đã mồ côi, trong đêm tuyết lạnh giá người nam nhân đó đã
vươn tay ra, cho y sự ấm áp, thế nhưng thì ra đó chỉ là kế hoạch, sự ấm áp
mỏng manh mau chóng tan vỡ. Thì ra người đó chỉ muốn đào tạo y thành 1 cổ máy
giết người thực sự

Cố gắng vì người đó mà đạt được tuyệt thế võ công, vì người đó vào sinh ra tử
thế nhưng không thể nào có được trái tim người đó

Y không hận, không oán duy chỉ tuyệt vọng và chết lặng. Tâm đã vỡ, tình đã
chết, Liên Y Hàn ta từ nay sẽ không vì người nào mà giao tâm ra nữa, người
đáng tin tưởng chỉ có chính bản thân ta

Địch thủ 1 nhát đem tim Liên Y Hàn đâm xuyên qua, mắt y vẫn hướng về nơi đó.
Người đó đang cười, có lẽ từ lâu ta sớm đã nên rời đi

Trong đầu bỗng thoáng qua đoạn kí ức xinh đẹp về 1 loài hoa đỏ rực nhưng ưu
thương.

Người cùng ta đứng trước 1 cái a cửa hàng bán hoa. Người hỏi ta "Y Hàn, ngươi
thích loài hoa nào?"

"Bỉ Ngạn Hoa" ta mỉm cười nhàn nhạt

"Tại sao lại là loài hoa đó?" người đó cau mày

"Đến khi người thật sự hiểu ý nghĩa của loài hoa đó. Tất sẽ hiểu lời ta"

.......

Liên Y Hàn ngã xuống đất, mắt vẫn nhìn thẳng vào người đó. Nở 1 nụ cười đau
lòng

"Bỉ ngạn hoa a bỉ ngạn hoa....1 ngàn năm hoa nở...1 ngàn năm hoa tàn.....hoa
nở lá tàn, có lá hóa lụi. Đến khi nào mới được gặp nhau?" Liên Y Hàn dùng hơi
tàn nói trong sự nghi hoặc của những người sau tấm kính

"Bỉ ngạn hoa...loài hoa của ưu thương, mang theo tình yêu không hồi kết....dẫn
dắt linh hồn sa đoạ xuống tận dưới đáy cùng địa ngục...tình yêu này nếu là tội
lỗi....thì ta nguyện dâng lên tính mệnh này để rửa sạch tội lỗi đã gây
ra....ta từ nay, tuyệt không giao tâm ra nữa"

Liên Y Hàn chậm rãi nói, hơi sức cũng cạn kiệt. Mọi thứ trước mắt tối dần rồi
biến mất, 1 sinh mệnh nữa lại ra đi và đây cũng là 1 bắt đầu mới

Tại 1 ngôi nhà gỗ trong rừng

Liên Y Hàn đảo mắt nhìn khắp nơi, xung quanh là căn nhà gỗ nhỏ bình thường
cùng vài người thân vận y phục kì lạ, nhìn thật giống với quần áo thời xưa.
Trên cái giường trúc gần đó cũng có 1 cái nữ nhân người đầy mồ hôi nhìn ta

"Nhi...nhi tử của ta, ta muốn xem nhi tử của ta" nữ nhân yếu ớt nói

Bây giờ ta mới phát hiện bản thân đã bị thu nhỏ đi rất nhiều, hệt trẻ sơ sinh
nhưng thật chất đúng là vậy! ! Ta bị 1 nữ nhân khác trong có vẻ lớn tuổi hơn
đang bế ta đưa cho người kia

Ta tròn mắt nhìn nữ nhân trước mặt, người này hảo xinh đẹp nhưng sắc mặt lại
tái nhợt, có lẽ sẽ không cầm cự được bao lâu

"Nhi, nhi tử của ta" nữ nhân đó lệ nóng rơi đầy mặt ôm ta vào lòng, yết ớt nói
"Nhi tử của ta, ta có lẽ sẽ không chịu được bao lâu nữa! Ta sau này không thể
chăm sóc cho con, thực xin lỗi"

Nữ nhân này thực quật cường!

"Yên nhi, ta nhờ con chăm sóc nhi tử của ta" nữ nhân quay sang nói với 1 thiếu
nữ khác đang lệ nóng oanh tròng

"Nhớ hảo hảo bảo vệ nó, quyển bí tịch của gia tộc ta nằm ở ngăn tủ thứ 2, ở đó
có 1 chiếc vòng ngọc, phiền ngươi khi nhi tử ta lớn hơn hãy giao lại cho nó,
nó chính là tôn tử duy nhất của Liên gia tộc ta. Tuyệt đừng để nó gặp người
đó"

"Tiểu thư, người sẽ không sao mà. Đừng nói vậy mà, đừng bỏ Yên nhi cùng tiểu
thiếu gia lại" thiếu nữ Yên nhi ngồi xuống cạnh nữ nhân là nương ta gào khóc

"Không sao đâu Yên nhi, ta biết bản thân như thế nào mà, ta chỉ mong hài tử
của mình sẽ hảo hảo sống. Ngươi sẽ giúp ta đúng chứ?" nương ta yêu ớt nhưng ôn
nhu nói

"Hức...vâng....Yên nhi sẽ hảo hảo bảo vệ tiểu thiếu gia, có chết cũng không
từ" Yên nhi lau nước mắt, kiên định nói

"Vậy được rồi, nhi tử của ta. Ngươi là cốt nhục của Liên gia, ta đặt tên ngươi
là Liên Tử Hàn, hãy mạnh mẽ lên, không được mềm lòng"

Nga, gần giống tên ta! Liên Y Hàn nghĩ nghĩ, cảm thấy thật trùng hợp

Giao phó hết mọi thứ xong, nàng dường như đã đến cực hạn, hơi thở mong manh
kia cũng đã dừng

"Tiểu thư! Tiểu thư" Yên nhi cùng nữ nhân hơi già kia bắt đầu nháo lên, khóc
lóc thảm thương

Sinh mệnh quả mong manh, vài khắc trước còn ở ngay đó, thoáng cái đã thành xác
lạnh


Trọng Sinh Chi Phản Phái Luyến - Chương #1