Sự Thật


Người đăng: Youmusensei

Cuộc giao tranh kéo dài hơn một giờ.

Trận chiến tưởng như dài vô tận này cuối cùng cũng kết thúc. Khi thân hình
khổng lồ của con boss vỡ thành vô vàn mảnh nhỏ, chẳng ai còn đủ sức để ăn mừng
nữa. Tất cả mọi người, hoặc ngồi gục trên mặt sàn đá, hoặc nằm hẳn xuống và
thở từng hơi đứt quãng.

K – Kết thúc rồi sao …?

Ừ—kết thúc rồi—

Sau khi chúng tôi trao đổi những suy nghĩ này, dường như «mối liên kết» giữa
Asuna và Youmu cũng bị cắt đứt. Một Sự hơi mệt mỏi bỗng tràn ngập cơ thể của
cậu, khiến cậu ngồi gục xuống sàn nhà. Asuna và cậu ngồi áp lưng vào nhau,
trong lòng cảm thấy có lẽ phải một lúc lâu sau hai đứa mới có thể hồi phục
được.

Cả hai chúng tôi đều còn sống, nhưng cho dù vậy, Youmu vẫn không tài nào thấy
vui mừng được. Vì mình còn quá yếu, yếu đến nổi không đánh bay cái lưỡi cưa
của boss, dù sao cậu cũng hơn lv90, mà cũng không đẩy ra được, mà còn sự trợ
giúp của người khác. Sau khi ba người đầu tiên
sắp mất mạng lúc mới bắt đầu trận chiến, những âm thanh ghê rợn báo hiệu tử
vong tiếp tục vang lên đều đặn và cậu đã phải dằn lòng vì sức mạnh của mình.

"Bao nhiêu người—đã chết …?"

Klein nói chuyện với Kirito, người đang ngồi bên trái của Kirito, hỏi với
giọng khàn đặc. Nằm thẳng cẳng bên cạnh Klein là Agil, lúc này cũng đang nhìn
về phía Kirito. Còn Kirito thì quay lại nhìn Youmu.

Youmu vẫy tay phải, mở bản đồ và đếm số chấm xanh lá cây, rồi so sánh nó với
số lượng người lúc đầu.

"—Chín người đã hi sinh."

Youmu thì chỉ lắc đầu, nghĩ ngơi không nói gi. Chỉ có kirito, người vừa hỏi,
cũng hơi không thể nào tin nổi con số này.

Họ đều là những chiến binh level cao, dày dặn kinh nghiệm và từng tham gia vô
số trận đánh. Cho dù không thể chạy trốn hoặc chữa thương ngay lập tức, nếu
chúng tôi chiến đấu theo phương pháp ưu tiên đặt sự an toàn của mọi người lên
hàng đầu thì hẳn sẽ có thể tránh được việc có quá nhiều thương vong – chúng
tôi từng nghĩ vậy, nhưng–

"…Không thể nào…"

Giọng nói của Agil như lạc hẳn đi, chẳng hề có sự vui vẻ như bình thường . Một
bầu không khí u ám bao trùm lên những người may mắn sống sót.

Chúng tôi mới chỉ đi được có ba phần tư quãng đường, nghĩa là còn 25 tầng chưa
được khai phá. Mặc dù vẫn còn hơn sáu nghìn người chơi còn sống, nhưng chỉ có
vài trăm trong số đó là vẫn còn nghiêm túc về việc phá đảo trò chơi. Nếu tầng
nào phía trên cũng có nhiều người chết như tầng này, thì rất có thể rằng – sẽ
chỉ còn một người chơi duy nhất sống sót để đối mặt với boss cuối cùng.

Nếu chuyện đó xảy ra, thì hẳn người cuối cùng sống sót sẽ là “ mình vàngười
đó”…

Youmu nhìn về phía xa. Giữa những bóng người đang nằm hoặc ngồi la liệt, chỉ
có duy nhất một người, mặc bộ đồ đỏ trắng, còn đang đứng thẳng. Đó là
Heathcliff.

Anh ta cũng bị thương, đó là điều hiển nhiên. Nhìn vào thanh HP của Heathcliff
thì hẳn anh ta đã phải nhận khá nhiều sát thương. Từ đầu đến cuối trận,
Heathcliff đã một mình chặn một lưỡi hái xương lại, điều mà Asuna và Youmu
phải hợp lực mới làm được. Cho dù lượng HP còn lại có cao thế nào đi chăng
nữa, thì cũng chẳng lạ gì nếu anh ta gục ngã vì kiệt sức.

Nhưng con người bình tĩnh ấy không thể hiện bất cứ nét mệt mỏi nào dù là nhỏ
nhất. Một con người kiên cường đến mức khó tin. Cứ như thể anh ta là một cỗ
máy chiến đấu…

Vì hơi quá mệt mỏi nên đầu óc Youmu dần cảm thấy hơi mơ hồ, đến độ cậu chẳng
buồn chuyển ánh nhìn của mình sang chỗ khác, và cứ nhìn chằm chằm vào khuôn
mặt của Heathcliff. Những nét biểu cảm trên gương mặt của con người huyền
thoại dần hiện lên. Anh ta lặng lẽ nhìn các thành viên HKS cùng những người
chơi khác đang thở hổn hển. Đôi mắt ấm áp và đầy lòng thương xót—như thể—

Như thể anh ta đang nhìn một bầy chuột bạch chơi trong một chiếc lồng không
lối thoát. Không hổ là người sáng lập ra game này. Youmu nhìn xung quanh mọi
người rồi nhặt thanh kiếm lên và đi lại đằng sau Heathcliff, trước sự nghi ngờ
và đầy ngạc nhiên của mọi người. Cậu cầm thanh kiếm của mình đem nâng qua đầu
của mình và chặt xuống, khi thanh kiếm cách Heathcliff vài cm thì một bảng màu
tím xuất hiện trước cây kiếm của cậu, làm mọi người không biết chuyện gi sảy
ra thì một thanh âm lạnh lùng vang lên bên cạnh Heathcliff:

"Kayaba Akihiko à, ngươi đúng là một người đáng kính đấy"

Trong khi mọi người không biết gì thì người đứng trước mặt Youmu, Heathcliff,
không phải nói là Kayaba Akihiko quay lại nhìm cậu và lên tiếng:

"Thần-kun, cậu làm sao biết ta là Kayaba Akihiko"

"Rất đơn giản, lúc tôi gặp ông ở quán trọ, còn được ông mời vào HKS, thì tôi
đã nghi ngờ ông rồi, rồi hôm may ông đi đánh boss mà cản một lưỡi hái mà tôi
với Asuna mới cảng được. Mà ông đang cản lại lưỡi hái thì tôi cũng quan sát
máu của ông, nhưng nó lại không hề rớt xuống mức đỏ, nên tôi biết ông có sữ
dụng hệ thống bất tử. Ông hiểu rồi chứ"

Kayaba Akihiko trầm ngâm một lúc rồi nói:

"Đúng vậy, tôi là Kayaba Akihiko, vậy cậu muốn sao"

Trong khi tất cả mọi người giựt mình khi nghe câu trả lời, thì Youmu đi cách
Kayaba Akihiko vài mét và giơ kiếm lên trả lời rất dứt khoát:

"Chúng ta đánh một trận, ai thua người đó sẽ chết, với lại ông chính là boss
tầng 100 mà, giết ông xong, có thể trò chơi này sẽ kết thúc"

"Ừm, vậy được thôi"

"Trước tiên ông tắt bất tử đi đã"

Trong khi chờ đợi Kayaba Akihiko tắt bất tử, thì Youmu quay đầu lại và quét
mọi người, rồi dừng lại Asuna nói:

"Asuna, nếu hai chúng ta có thể ra ngoài được thì cô phải bao tôi hai bữa cơm
đó"

"Thần"

Rồi Youmu quay đầu lại nhìn Kayaba Akihiko tay thì lật ra ba tên trong danh
sách bạn bè, rồi gữi một tin nhắn 'Ra ngoài đời thật tới nhà anh', rồi cậu gữi
địa chỉ cho ba người. Tắt danh sách bạn bè rồi nhìn Kayaba Akihiko nói:

"Chúng ta bắt đầu"


Tống Mạn Chi Huyễn Tưởng Youmu - Chương #46