Chiến Rết


Người đăng: Youmusensei

Heathcliff nói một cách nhẹ nhàng. Sau đó anh ta tự tin bước tới trước cánh
cửa và đặt tay lên đó. Điều này càng làm cho mọi người thêm căng thẳng.

Youmu không quan tâm xung quanh chỉ nhìn chầm chầm vào cánh cữa boss.

Trong khi họ đáp lại một cách tếu táo thì cánh cửa bắt đầu mở, một thứ âm
thanh nặng nề vang lên. Mọi người đều đã cầm lăm lăm vũ khí của trên tay, vì
vậy Youmu cũng rút thanh kiếm của mình ra khỏi bao. Cậu liếc nhìn Asuna, lúc
này cũng đã rút thanh liễu kiếm ra, và gật đầu với nàng.

Cuối cùng, Heathcliff rút thanh kiếm của mình từ cái khiên ra. Sau đó, anh ta
giơ tay lên trời và hét to

“—Trận chiến bắt đầu!”

Thế rồi anh ta đi qua cánh cửa mở rộng và bước vào trong phòng, những người
còn lại theo sát ngay phía sau.

Căn phòng được thiết kế giống như một mái vòm khổng lồ. Có vẻ nó rộng ngang
ngửa đấu trường nơi tôi và Heathcliff từng đấu với nhau. Các bức tường tăm tối
vươn cao lên không trung và uốn cong lại phía trên đầu chúng tôi. Ngay sau khi
người thứ 32 bước vào phòng và đội hình được lập, cánh cửa ra vào phía sau
chúng tôi đóng sầm lại. Từ giờ nó không thể mở ra trừ khi chúng tôi xóa sổ con
boss hoặc nó xóa sổ chúng tôi.

Toàn bộ nhóm im lặng một lúc lâu. Mặc dù chúng tôi tiếp tục tìm kiếm trên sàn
nhà xung quanh, con boss vẫn chưa xuất hiện. Cứ mỗi giây trôi qua, chúng tôi
lại càng thấy thêm căng thẳng.

“Này ---”

Ngay khi có người nào đó không thể chịu đựng sự im lặng căng thẳng nữa...

“Ở phía trên!”

Asuna hét lên bên cạnh Youmu. cậu ngẩng đầu lên trên nhìn.

Nó ở đó – phía trên trần của mái vòm.

Con boss trông cực kì to và dài.

Một con rết?

Suy nghĩ đó lóe lên trong đầu Youmu, ngay khi cậu nhìn thấy nó. Con boss dài
khoảng mười mét. Tuy nhiên, cơ thể được chia thành nhiều phần làm tôi liên
tưởng đến xương sống của người hơn là côn trùng. Những cái xương chân sắc nhọn
nhô ra từ mỗi khớp nối. Nhìn dọc xuống phần thân, kích cỡ cơ thể nó tăng dần
cho đến khi một hộp sọ ghê gớm đập vào mắt tôi. Đó không phải là xương sọ của
người. Ở phía cuối cái hộp sọ trơn láng, có hai cặp hốc mắt nằm hướng về phía
trên, bên trong chúng là những ngọn lửa màu xanh cháy âm ỉ. Bộ hàm nhô ra bên
ngoài với một hàng răng sắc nhọn, trong khi hai cánh tay khổng lồ gắn vào hai
bên của hộp sọ trông như hai chiếc lưỡi hái.

Tôi nhìn chằm chằm vào nó, đồng thời tên của con quái vật xuất hiện cùng với
một con trỏ màu vàng: «Skullreaper» – Bộ xương thợ săn-sát thủ.

Trong khi mọi người còn đang bị sốc khi nhìn thấy con rết xương bò dọc theo
trần nhà, nó đột nhiên dang rộng chân và bổ nhào về phía chúng tôi.

“Đừng có đứng đó! Tỏa ra!”

Giọng nói sắc bén của Heathcliff phá tan bầu không khí tê cứng đang bao trùm
mọi người. Những người chơi khác cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại và bắt đầu
di chuyển. Chúng tôi vội vã tránh ra khỏi khu vực nơi con rết sắp hạ xuống.

Nhưng ba người ở ngay dưới chỗ con rết xương đâm xuống lại hơi chậm chạp. Họ
chỉ đơn giản đứng trơ ra đó và nhìn lên như thể không biết nên chạy về hướng
nào.

“Hướng này!”

Youmu vội hét lên. Ba người họ bắt đầu chạy về phía cậu—

Nhưng đúng lúc đó, con rết hạ xuống phía sau họ và làm sàn nhà rung chuyển dữ
dội. Kết quả là cả ba mất thăng bằng. Ngay lúc đó, con rết vung cánh tay phải
– một lưỡi hái xương dài cỡ bằng một người bình thường – và chém thẳng về phía
họ.

Ba người họ đêu bị dính nhát chém vào lưng và văng lên cùng một lúc. HP của họ
giảm một cách nhanh chóng trong khi bị đánh bay đi – tụt xuống mức vàng rồi
tới mức nguy hiểm màu đỏ

“—!”

Và cuối cùng thanh HP của họ đều tụt về mức 0, và ba cơ thể vẫn còn ở trên
không trung vỡ thành vô số đa giác nhỏ văng tung tóe. Tiếng hiệu ứng âm thanh
báo hiệu tử vong vang lên.

“—!”

Asuna, Kirito, vốn đang đứng bên cạnh Youmu, nín thở trước cảnh tượng này. Cậu
có thể cảm thấy được toàn thân hai người bọn họ căng cứng lại vì sốc.

Chỉ một đòn – và họ đã thiệt mạng?!

Trong hệ thống của SAO, vốn chú trọng tới cả level và kỹ năng, khi người chơi
lên level thì HP tối đa của họ cũng sẽ tăng, do đó khi level càng cao thì ta
sẽ càng khó chết hơn, điều này hoàn toàn không liên quan gì tới kĩ năng chiến
đấu cả. Những người chơi đang có mặt tại đây đều có level khá cao, thế nên cho
dù phải đối mặt với con boss, tất cả mọi người hẳn vẫn có thể chịu đựng được
ít nhất một combo ngắn – chúng tôi nghĩ vậy. Vậy mà chỉ trong một đòn–

“Chuyện này... không thể nào....”

Asuna lẩm bẩm một cách gượng gạo.

"Không có chuyện gi là không thể"

Một thanh âm vang lên bên cạnh cô, cô nhìn lại thì thấy Youmu đang nhìn mình
mỉm cười. Đúng lúc này, một tiềng gầm lên cắt đứt hai người nói chuyện, hia
người quay lại chỉ thấy con boss lao đến một nhóm người chơi khác.

“Aaaa!”

Những người chơi ở hướng đó hét lên trong hoảng loạn. Lưỡi hái xương lại vung
lên. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc này, một bóng người nhảy vào ngay bên dưới
lưỡi hái. Đó là Heathcliff. Anh ta giơ cái khiên lớn của mình lên và chặn đòn
đánh lại, tiếng va chạm chói tai vang lên, cùng với đó là những tia lửa văng
tung tóe.

Nhưng con boss có tới hai lưỡi hái. Trong khi cánh tay trái của nó vẫn tiếp
tục tấn công Heathcliff, nó giơ lưỡi hái bên phải lên và vung xuống nhóm người
chơi đang đứng đờ người ra.

"Được rồi, ba chúng ta như lúc trước, hai người hổ trợ giúp những người còn
lại thoát khỏi hy sinh, còn tôi tới giúp giết boss"

Asuna và Kirito gật đầu, Asuna nói:

"Cẩn thận"

Youmu chạy tới, lao đi như bay và thu hẹp khoảng cách, rồi đưa người tới chắn
ngay phía trước lưỡi hái. Sau đó, cậu giơ lên thanh kiếm đỡ đòn tấn công của
con boss.

Xung lực từ va chạm lan đi khắp người Youmu. Nhưng lưỡi hái chỉ hơi dừng lại.
Sau khi để lại những tia lửa văng tứ tung, nó tiếp tục đẩy lui thanh kiếm của
cậu và lao về phía người cậu.

Cũng mạnh đấy!

Đúng lúc này, một thanh kiếm khác lao tới, để lại phía sau nó một vệt sáng
trắng và đánh vào lưỡi hái. Âm thanh va chạm vang lên. Tận dụng lúc lưỡi hái
suy yếu, Youmu lập tức dùng hết sức đẩy tới và cuối cùng cũng đánh lùi được
nó. Asuna liếc nhìn tôi và nói.

“Nếu cả hai ta đánh nó cùng một lúc, chúng ta có thể chặn được đòn tấn công
của nó! Nếu là anh và em, thì điều đó là khả thi!”

"Vậy còn Kirito, cậu ta ở đâu"

"Cậu ấy đi giúp bọn người kia rồi"

“Được rồi, cứ làm vậy đi!”

Tôi gật đầu, không nói gi nữa.

Khi lưỡi hái chém ngang về phía chúng tôi một lần nữa, cả Asuna và Youmu lách
người về phía dưới bên phải để né đòn. Kiếm của chúng tôi đánh thẳng vào lưỡi
hái cùng một lúc, và lần này nó đã bị đánh bật lại.

Youmu hét lên một cách lạnh lùng:

“Chúng tôi sẽ ngăn chặn các lưỡi hái! Mọi người tấn công vào hai bên nó!”

Giọng nói của Youmu dường như đã giúp tất cả mọi người thoát khỏi loại bùa
phép nào đó. Mọi người hét lên,giơ cao vũ khí của mình và xông vào con rết
xương. Một vài đòn đánh chém sâu vào cơ thể con boss và cuối cùng, HP của nó
đã giảm đi một chút.

Nhưng ngay sau đó, Youmu nghe thấy tiếng la hét của một vài người. Sau khi đẩy
lui cái lưỡi hái lại, cậu đánh liều nhìn về phía phát ra tiếng hét và thấy một
vài người mém bị đánh gục bởi khúc xương dài hình ngọn giáo ở cuối đuôi của
con rết.

“Hừ ...!”

Youmu mặt lạnh lùng nhìn lại con boss. Cậu thì không cần phải giúp đỡ họ, vì
có kirito ở ngoài, cho dù đi giúp cũng được, nhưng cậu dù gi cũng là một sát
thủ chưa bao giờ đi cứu bắt cứ ai trừ khi là một nữ hài. Cậu và Asuna, cũng
như Heathcliff đang một mình chống đỡ lưỡi hái phía bên trái của con rết, đều
đang bị hai lưỡi hái giữ chân.

“Thần...!”

Nghe thấy tiếng Asuna gọi, Youmu nhìn sang phía bên đó:

"Không! Nếu chúng ta phân tâm, chúng ta sẽ bị dính đòn!"

"Ừ, anh nói đúng ... Nó lại đến kìa!"

"Dùng đón chém hất lên từ bên trái để đỡ!"

Chúng tôi trao đổi với nhau chỉ bằng ánh mắt và chặn lưỡi hái bằng những động
tác đồng bộ tới mức hoàn hảo.

Chúng tôi buộc phải bỏ ngoài tai những tiếng gào thét vang lên liên tục và tập
trung vào việc chặn những cú đánh mạnh mẽ của con boss. Điều đáng kinh ngạc
là, chúng tôi không cần nói chuyện hay thậm chí liếc nhìn nhau. Cứ như thể
chúng tôi kết nối trực tiếp với nhau vậy. Làm Youmu cũng hơi ngạc nhiên, nhưng
cũng bình tĩnh lại dù sao cũng biết trước chuyện và đang trong trận chiến. Kẻ
thù tấn công quá nhanh, thậm chí không cho chúng tôi thời gian để nghỉ, nhưng
chúng tôi vẫn có thể đẩy lùi hết lần này tới lần khác bằng cách sử dụng cùng
một loại kiếm kỹ vào cùng một thời điểm – chính xác tới tuyệt đối.

Ngay lúc này đây – khi Youmu dùng hết sức mình để chiến đấu giành giật mạng
sống, cậu được trải nghiệm một cảm giác mà cậu chưa từng có trước đây. Đó là
một cảm giác hoàn toàn siêu thực – như thể Asuna và cậu đã hợp nhất thành một
người và cùng vung một thanh kiếm. HP của chúng tôi vẫn tiếp tục giảm chút ít
do dư chấn từ những đòn đánh bị chúng tôi chặn, nhưng chúng tôi đã đã chẳng
còn quan tâm tới việc đó nữa rồi.


Tống Mạn Chi Huyễn Tưởng Youmu - Chương #45