Lo Lắng


Người đăng: Youmusensei

Đúng như dự đoán, chúng tôi đã tìm thấy NPC trưởng lão có bộ râu bạc phơ và
bắt đầu nói chuyện với ông ta. Câu chuyện ông ta kể tràn ngập đủ thứ chi tiết
linh tinh, bắt đầu từ thời thơ ấu dài đằng đẵng và chán ngắt, rồi tới những
năm thiếu niên, tiếp đó là những ngày tháng khó khăn khi đã trưởng thành, rồi
đột nhiên ông ta đề cập tới con rồng trắng ở dãy núi phía tây. Tới khi ông ta
nói xong thì ánh nắng màu cam của buổi chiều tà đã phủ xuống cả ngôi làng.

Rời khỏi ngôi nhà của trưởng lão, cả hai người chúng tôi gần như hết sạch tâm
trạng. Lớp tuyết che phủ những ngôi nhà bị ánh hoàng hôn nhuộm lên một màu
vàng cam. Cảnh tượng ấy đẹp đến độ khó có gì sánh nổi, ấy thế nhưng-

"…Tôi không ngờ là chỉ mỗi việc nhận quest thôi mà đã tốn thời gian đến vậy."

"Không thể tin nổi…mà, giờ sao đây? Ta có nên đợi đến ngày mai không?"

Liz quay đầu sang nhìn Youmu.

"Hừmmm…nhưng tôi nghe nói là con rồng đó là loại sống về đêm mà. Là ngọn núi
kia phải không nhỉ?"

Nhìn về phía Youmu chỉ, Liz thấy một đỉnh núi trắng nhô lên giữa trời. Tuy cô
nói vậy, thế nhưng do giới hạn về kiến trúc ở Aincrad nên độ cao tối đa của
mọi thứ ở đây chỉ 100 mét, do đó việc leo núi cũng chẳng khó khăn lắm.

"Được rồi, vậy ta đi thôi. Dù sao thì tôi cũng muôn sớm được xem bộ mặt khóc
mếu của anh."

"Chỉ cần cô đừng có sững sờ khi thấy kĩ năng dùng kiếm siêu phàm của tôi là
được."

Cả hai chúng tôi đều quay mặt đi, kêu lên một tiếng “hừ”. Nhưng theo một cách
nào đó thì, Liz nên nói sao nhỉ, dù cô vẫn cãi cọ với Youmu nhưng trái tim cô
lại có chút rung động—

Liz vội lắc lắc đầu để ép mình gạt đi những ý nghĩ ngốc nghếch ấy, và bắt đầu
nghiến răng nghiến lợi bước đi trên con đường đầy tuyết.

Mặc dù nhìn từ xa thì ngọn núi nơi con rồng trắng trú ngụ trông có vẻ dốc đức
đầy nguy hiểm, thế nhưng chúng tôi phát hiện ra là nó rất dễ leo.

Giờ nghĩ lại thì, rất nhiều nhóm tập hợp tạm thời cũng đã vượt qua được nơi
này mà không gặp rắc rối gì, nên hiển nhiên chẳng thể nào có chuyện nó lại quá
khó khăn được.

Mặc dù mặt trời đã lặn, do đó có ảnh hưởng tới sức mạnh của lũ quái vật xuất
hiện, nhưng loại quái vật mạnh nhất ở đây chỉ là bộ xương băng có tên «Frost
Bone». Hơn nữa, quái vật dạng xương khô không phải là đối thủ của cây chùy của
Liz. Cô chỉ đơn giản là cứ tiến tới và đánh văng chúng đi tạo nên những tiếng
răng rắc mà thôi.

Sau vài chục phút đi dọc theo con đường phủ đầy tuyết rồi rẽ về hướng những
vách băng nhô ra, chúng tôi đã tới được đỉnh núi.

Phần đáy của tầng trên ở rất gần chúng tôi. Những hàng cột pha lê gãy hiện lên
nổi bật giữa lớp tuyết dày. Ánh sáng màu tím của buổi hoàng hôn chiếu qua
chúng bị khúc xạ và tạo thành những dải màu bảy sắc cầu vồng, vẽ lên một khung
cảnh tưởng như chỉ có thể gặp trong mơ.

"Oaaa…"

Khi Liz không kiềm chế nổi reo lên và định chạy về hướng đó, thì Youmu nắm lấy
cổ áo của cô và ngăn lại.

"Này… Anh làm cái gì đấy hả?"

"Trước tiên hãy chuẩn bị sẵn sàng pha lê đi đã."

Trước vẻ mặt nghiêm túc hết sức của anh ta, Liz chỉ có thể ngoan ngoãn gật
đầu. Cô gọi ra mấy viên pha lê rồi đút chúng vào túi của chiếc tạp dề.

"Với lại từ đoạn này trở đi mọi việc sẽ nguy hiểm hơn, nên tốt nhất là cứ để
tôi đi một mình thôi. Một khi con rồng xuất hiện thì cô hãy trốn ra phía sau
mấy cây cột, và tuyệt đối không được đi ra nghe chưa?"

"…Tại sao chứ? Level của tôi cũng khá cao mà. Tôi cũng muốn giúp anh nữa~"

"Không!"

Đôi mắt đen láy của Youmu nhìn thẳng vào mắt Liz. Khi ánh mắt hai đứa chạm
nhau, cô hiểu ra rằng anh ta thực sự lo lắng cho sự an toàn của cô từ tận sâu
trong đáy lòng, nên cô đành thở hắt ra một hơi dài thượt và nhượng bộ. Cô
không nói lời nào mà chỉ gật đầu.

Youmu gật đầu, rồi cậu vỗ đầu Liz và nói:

"Được rồi, đi thôi nào."

Liz chỉ biết tiếp tục gật đầu.


Tống Mạn Chi Huyễn Tưởng Youmu - Chương #31