«mirage Sphere»


Người đăng: Youmusensei

Tầng một của «Lữ quán chong chóng» là một quán ăn rất lớn. Youmu kiếm cho
Silica một chỗ ngồi rồi đi đến quầy thu ngân, nơi một NPC đang chờ đợi.Sau khi
hoàn tất các thủ tục, anh nhấp vào menu trên quầy và nhanh chóng quay trở lại.

Ngay khi Youmu ngồi xuống ở phía đối diện, Silica bắt đầu xin lỗi vì làm cho
anh phải trải qua một tình huống khó xử vì cô. Nhưng cậu giơ tay lên, ngăn lời
cô ấy lại và sau đó mỉm cười.

"Ta cứ ăn trước đã."

Ngay lúc đó, người phục vụ mang ra hai chiếc cốc còn đang bốc hơi nghi ngút.
Hai chiếc cốc ở trước mặt họ chứa đầy một thứ chất lỏng màu đỏ, và chúng bốc
lên một hương thơm bí ẩn.

"Vì sự thành lập của party của chúng ta."

Họ cụng cốc sau lời tuyên bố của Youmu. Sau đó, Silica nhấp một ngụm chất lỏng
nóng hổi ấy.

"…Ngon quá…"

Mùi thơm và vị chua ngọt này giống với những loại rượu vang mà cha cô từng cho
cô uống thử rất lâu trước kia. Nhưng Silica đã uống thử tất cả các loại đồ
uống ở đây, ấy vậy cô không hề nhớ là mình đã từng thử loại nào như thế này
cả.

"Ừm, đây là gì vậy …?"

Youmu mỉm cười, rồi trả lời:

"Ta có thể mang theo thức uống đóng chai đến nhà hàng của NPC mà. Đây là một
item tên là «Ruby Ichor». Nếu em uống một tách, nó sẽ làm tăng chỉ số nhanh
nhẹn của em thêm một điểm."

"Nó, nó thật là quý giá…!"

"Ừ thì, cứ ủ trong túi đồ của tôi thì rượu cũng chẳng ngon lên được, với lại
tôi cũng không quen biết nhiều người cho lắm nên chẳng mấy khi có dịp được lấy
nó ra uống…"

Youmu nhún vai một cách ngớ ngẩn. Silica cười khúc khích rồi nhấp thêm ngụm
nữa. Thứ mùi vị có chút quen thuộc ấy từ từ làm trái tim cô, vốn đã chai cứng
sau những chuyện đáng buồn xảy ra ngày hôm nay, dần ấm áp trở lại.

Sau khi uống cạn cốc, Silica vẫn ôm nó vào ngực mình như thể muốn níu kéo hơi
ấm của nó. Sau đó, cô nhìn xuống chiếc bàn và lặng lẽ nói:

"…Tại sao…họ lại nói những điều hẹp hòi như vậy…"

Khuôn mặt của Youmu trở nên nghiêm túc. Cậu đặt chiếc cốc xuống và mở miệng
nói.

"Có phải SAO là MMORPG đầu tiên mà em chơi không?"

"Vâng, đây là trò đầu tiên em chơi."

"Phải rồi– Trong bất kỳ trò chơi trực tuyến nào cũng có rất nhiều người chơi
thay đổi tính cách khi họ đeo mặt nạ của nhân vật lên. Có những người trở nên
tốt bụng hơn, nhưng cũng như những kẻ khác trở nên xấu xa đi… Trước đây, họ
gọi đó là nhập vai, nhưng tôi nghĩ rằng ở trong SAO điều này khác hẳn."

Cái nhìn của Youmu trở nên sắc bén.

"Mặc dù chúng ta đang trong một tình huống khó khăn như thế này… Ừm, việc tất
cả mọi người chơi cung chung sức để phá đảo trò chơi là bất khả thi. Nhưng có
quá nhiều kẻ thích ngắm nhìn người khác phải chịu đau đớn, ăn cắp item và thậm
chí là giết hại những người khác."

Youmu nhìn thẳng vào Silica. Dường như có một nỗi buồn sâu thẳm đằng sau sự
tức giận và lạnh lùng của cậu.

"Tôi nghĩ rằng những kẻ phạm tội ác ở đây cũng là bọn rác rưởi trong thế giới
thực."

Youmu gần như nói lên điều gi đó. Nhưng sau đó cậu nhận thấy rằng Silica đang
hơi co mình lại, do đó, cậu mỉm cười và xin lỗi:

"Xin lỗi… Tôi thậm chí còn không có tư cách nói về những người khác. Tôi hầu
như chẳng bao giờ giúp đỡ ai cả. Và tôi thậm chí – còn khiến cho những người
bạn của mình phải chết…"

"Onii–chan…"

Silica nhận ra rằng Youmu, chàng kiếm sĩ mặc đồ đen kiếm trắng đội đấu bồng
đang ngồi trước mặt cô mang một vết thương rất sâu bên trong tâm hồn. Cô muốn
an ủi cậu, nhưng lại hận rằng từ ngữ vẫn chưa đủ để chuyển tải hết những gì cô
muốn nói. Thay vào đó, cô vô thức đưa cả hai tay lên nắm lấy bàn tay đang nắm
chặt trên bàn của cậu.( TG : Diễn nhập vai vs ; Youmu : Kệ ta)

"Onii–chan là một người tốt. Anh đã cứu em mà."

Lúc đầu, Youmu rất ngạc nhiên và cố gắng rụt tay lại, nhưng rồi cậu suy nghĩ
gi đó, nên cậu nhanh chóng thả lỏng. Một nụ cười nhẹ nhàng xuất hiện trên môi
anh.

"…Có vẻ như cuối cùng tôi mới là người được an ủi. Cảm ơn, Silica."

Ngay sau đó, Silica cảm thấy một cảm giác đau đớn, như thể trái tim cô đang bị
siết lại. Không hiểu sao, tim cô lại đập nhanh hơn bình thường. Gương mặt cô
ấy bắt đầu nóng ran.

Cô ấy nhanh chóng rụt tay về và đặt tay lên ngực mình. Nhưng cơn đau vẫn không
dừng lại.

"Em đang làm gì thế…?"

Khi Youmu rướn người về phía trước, đồng thời trong lòng cười lạnh, Silica lắc
đầu quầy quậy và cố gắng mỉm cười.

"Không, không có gì đâu! A, em đói quá!"

Sau khi họ xong ăn bánh mì và món hầm, cùng với vài bánh pho mát để tráng
miệng, thì đã quá 8 giờ. Họ quyết định sẽ nghỉ sớm để chuẩn bị cho chuyến đi
lên tầng 47 vào ngày mai. Cả hai cùng đi lên tầng hai, nơi có vô số căn phòng
đối diện nhau ở hai bên hành lang rộng rãi.

Phòng mà Youmu thuê, trùng hợp thay, lại ở ngay bên cạnh phòng của Silica. Cả
hai cười và chúc nhau ngủ ngon.

Vừa bước chân vào phòng thì Youmu khuôn mặt trở lại lạnh lùng như xưa, cậu
cởi ra đấu bồng rồi ngồi lên giường suy nghĩ một lúc thì nghe tiếng gõ cữa.
Cậu mới đi ra mở cửa đồng thời khuôn mặt lạnh lùng của cậu chuyển thành mỉm
cười.

"Hử? Có chuyện gì vậy?"

"À thì—"

Silica chợt nhận ra rằng cô chưa chuẩn bị một lý do hợp lý nào để đến đây và
bắt đầu bối rối. Nếu lấy lý do kiểu như”Em chỉ muốn nói chuyện thôi” thì quá
trẻ con.

"Vâng, cái đó… À, em muốn biết thêm về tầng 47!"

May mắn thay, Youmu không nghi ngờ gì cả và gật đầu, nhưng trong lòng thì lại
mỉm cười.

"Được rồi. Chúng ta có nên đi xuống tầng không?"

"Không, ừm…nếu được, em muốn nói chuyện trong phòng của onii–chan…"

Cô trả lời mà không suy nghĩ gì mấy, và sau đó nhanh chóng nói thêm vào:


  • Bởi–bởi vì, chúng ta không nên để cho người khác nghe thấy những thông tin
    quý giá này!

"Ừm … Ờ… Em nói đúng. Nhưng …"

Youmu gãi đầu, hơi tỏ vẻ không thoải mái, rồi …

"Ừ, chắc là sẽ không sao đâu."

Cậu lẩm bẩm, sau đó mở cửa hẳn ra và lùi lại vài bước.

Tất nhiên, phòng Youmu cũng giống như phòng của Silica: một chiếc giường ở bên
trái, cộng với một bàn trà và một cái ghế ở xa hơn một chút. Đó là tất cả đồ
đạc trong phòng.

Youmu mời cô ngồi vào ghế trước khi ngồi lên giường và mở cửa sổ. Anh nhanh
chóng thao tác và lấy ra một chiếc hộp nhỏ.

Chiếc hộp được đặt trên bàn, nó có chứa một quả bóng pha lê nhỏ bên trong. Nó
sáng lên dưới ánh sáng của chiếc đèn lồng.

"Đẹp quá … nó là gì vậy?"

"Đây là một item tên là «Mirage Sphere»."

Khi Youmu nhấp vào hình cầu, một cửa sổ menu xuất hiện. Cậu thao tác một cách
nhanh chóng rồi nhấn nút OK.

Ngay sau khi Youmu thu tay về, khối cầu bắt đầu phát ra một thứ ánh sáng màu
xanh, và một ảnh ba chiều hình cầu rộng lớn xuất hiện. Dường như hình ảnh đó
là toàn bộ một tầng trong Aincrad. Nó cho thấy những ngôi làng, thậm chí là
tất cả cây cối một cách vô cùng chi tiết, khác xa so với những tấm bản đồ đơn
giản được cung cấp trên menu hệ thống.

"Uoaa …!"

Silica nhìn chằm chằm vào”tấm” bản đồ bán trong suốt. Cứ như thể nếu cô tiếp
tục nhìn như vậy vào nó có khi còn thấy cả những bóng người đi lại cũng nên.

"Đây là khu vực dân cư, và nơi này là Đồi kí ức. Em phải đi qua con đường này
… và có một số quái vật mạnh ở quanh đây …"

Youmu vừa liên tục chỉ vào các vị trí trên bản đồ vừa giải thích về địa hình
của tầng 47. Chỉ cần nghe giọng nói đầy bình tĩnh của cậu mà Silica đã cảm
thấy ấm áp rồi.

"Và nếu em đi qua cây cầu này, em có thể nhìn thấy ngọn đ…"

Đột nhiên Youmu ngừng nói.

"…?"

"Suỵt …"

Khi ngẩng đầu lên, cô thấy khuôn mặt của Youmu lạnh lùng lại, cậu đặt một ngón
tay lên môi, rồi nhìn đăm đăm về phía cửa với một ánh mắt sắc bén.

Youmu nhanh chóng hành động. cậu ta nhảy ra khỏi giường với tốc độ chớp nhoáng
và mở tung cánh cửa.

"Ai đấy…!?"

Silica có thể nghe thấy tiếng bước chân của ai đó. Cô chạy đến và nhìn ra
ngoài từ phía dưới Youmu. Cô thấy một bóng người đang chạy xuống cầu thang.

"Nó–nó là gì là vậy?"

"…Tôi nghĩ rằng người đó nghe trộm chúng ta."

"Cái gì…? Nhưng nếu bị ngăn bởi một bức tường thì làm sao nghe lén được?"

"Điều đó là khả thi nếu kỹ năng nghe trộm của em đủ cao. Mặc dù…không có…nhiều
người luyện tập kỹ năng này …"

Youmu đóng cửa và bước vào phòng. Cậu trở lại vị trí cũ trên chiếc giường,
khuôn mặt đầy đăm chiêu cùng lạnh lùng. Silica ngồi xuống bên cạnh và đưa hai
tay lên ôm lấy người. Đầu óc cô ngập tràn một cảm giác sợ hãi không thể giải
thích được.

"Tại sao lại có người nghe trộm chúng ta chứ…?"

"Chúng ta sẽ sớm tìm ra lý do thôi, chắc vậy. Tôi cần gửi một tin nhắn, vậy
nên em có thể chờ một chút chứ?"

Youmu mỉm cười trước khi cất viên pha lê bản đồ đi và mở một cửa sổ. Cậu nhẹ
nhàng lướt các đầu ngón tay trên bàn phím lập thể.

Silica nằm cuộn tròn trên giường. Một kỉ niệm xưa ở thế giới thực chợt trở lại
với cô. Cha cô là một phóng viên. Ông luôn luôn ngồi trước một cái máy tính
cũ, gõ gõ gì đó một cách đầy nghiêm túc. Silica rất thích ngắm cha mình từ
đằng sau khi ông làm việc.

Cô không còn cảm thấy sợ nữa. Khi ngắm nhìn nghiêng khuôn mặt của Youmu từ
phía sau( Vì Youmu đi vào phòng thì đã cởi ra đấu bồng), cô cảm thấy như thể
mình lại được bao bọc trong sự ấm áp mà cô đã quên quá lâu rồi. Trước khi kịp
nhận ra, đôi mắt của cô đã nhắm lại tự bao giờ.


Tống Mạn Chi Huyễn Tưởng Youmu - Chương #17