Rosalia


Người đăng: Youmusensei

Khu vực dân cư của tầng 35 khiến mọi người có cảm giác nó giống như một trang
trại với những ngôi nhà màu trắng với mái đỏ. Ngôi làng cũng không rộng lớn
lắm, nhưng hiện giờ đây là nơi mà những người chơi cấp trung bình thường phiêu
lưu, do đó có khá nhiều người còn đang đi lại quanh đây.

Nơi ở của Silica nằm trong làng Friben ở tầng 8, nhưng vì cô không tự mua cho
mình một căn nhà riêng, nên việc tá túc tại quán trọ ngẫu nhiên trong một ngôi
làng nào đó cũng chẳng khác nhau là bao. Điều quan trọng nhất là đồ ăn được
phục vụ có mùi vị như thế nào mà thôi. Silica rất thích bánh pho mát do các
đầu bếp NPC ở đây thực hiện, vì vậy cô đã ở đây suốt hai tuần kể từ khi bắt
đầu chuyến phiêu lưu vào Rừng lạc lối.

Khi Silica dẫn Youmu,cậu lạnh lùng ngắm xung quanh như chả có gi để vào mắt
cậu, đi vào, một vài người chơi biết mặt cô bắt đầu trò chuyện với cô. Họ cố
gắng mời Silica gia nhập party của mình sau khi nghe tin đồn rằng cô đã rời
khỏi party cũ.

"Ừm, dù sao thì…cảm ơn vì lời mời, nhưng…"

Cô cúi đầu lịch sự từ chối những lời đề nghị để không làm cho họ buồn. Sau đó,
cô liếc nhìn Youmu đang đứng bên cạnh, và tiếp tục:

"…Tôi sẽ đi cùng với người này một thời gian…"

Cái gì? Không đùa chứ!? Những người xung quanh Silica nói với giọng đầy tiếc
nuối và nhìn chằm chằm vào đấu bồng Youmu một cách nghi ngờ.

Silica đã từng thấy qua một chút kỹ năng và khuôn mặt của Youmu, nhưng giờ nếu
nhìn vào kiếm sĩ mặc đấu bồng đang đứng đó, thì cô rất muốn cười, vì dọc đường
cô có hỏi cậu tại sao mặt đấu bồng, cậu chỉ nói sợ vây quanh và phiền phức.

Youmu không mang bất kỳ trang bị đắt tiền nào trên người, hơn nữa anh cũng
không mặc áo giáp mà chỉ có một chiếc áo khoác dài cũ sờn bên ngoài chiếc áo
sơ mi và trong đấu bồng. Tất cả những gì anh có là một thanh đơn thủ kiếm màu
trắng, anh ta thậm chí còn không có cả một tấm khiên.

"Này, cậu kia–"

Một người chơi cao lớn dùng song thủ kiếm, cũng là người đã bỏ nhiều công sức
nhất để mời Silica tham gia, tiến về phía Youmu. Anh ta bắt đầu mở miệng nói
trong khi nhìn xuống cậu:

"Cậu là một người mới, nhưng cậu vẫn không được phép chen ngang. Chúng tôi đã
để mắt đến Silica cũng khá lâu rồi đó."

"Tôi cũng không biết nữa và không cần biêt. Mọi chuyện như thế nào thì không
quan tâm đến các người"

Youmu lạnh lùng quét xung quanh. những người bị quét chân bắt đầu run run.

"Ít ra như thế chứ." Silica nghĩ, tỏ vẻ hơi hài lòng, và sau đó cô nói với
người dùng song thủ kiếm kia:

"Ừm, thực ra việc này là do tôi đề nghị. Tôi rất xin lỗi!"

Silica cúi người lần cuối trước khi cô kéo đuôi đấu bồng Youmu và bỏ đi.

"Lần sau, tôi sẽ gửi tin nhắn cho anh ~~."

Silica rảo bước, cố gắng thoát ra khỏi đám đông lố nhố chưa chịu từ bỏ ý định
chèo kéo càng nhanh càng tốt. Cô đi thẳng từ cổng quảng trường đến khu phố
chính.

Chỉ đến khi những người chơi khác đã khuất khỏi tầm mắt họ, Silica mới thở dài
và ngước nhìn Youmu.

"…Em, em xin lỗi. Vì đã bắt anh phải trải qua tất cả những rắc rối này."

"Không có gi đâu."

Youmu trả lời, khẽ nở một nụ cười như thể chẳng thấy phiền lòng một chút nào.

"Silica–san cũng khá nổi tiếng nhỉ?."

"Cứ gọi em là Silica thôi… Thực ra cũng không phải vì em nổi tiếng đâu, họ chỉ
cố gắng kéo em vào trong party dưới dạng nhân vật biểu trưng gì đó thôi, thật
đấy. Nhưng… Thế mà em cứ nghĩ rằng mình rất đặc biệt…và cứ cố thoát ra khỏi
khu rừng một mình…và rốt cuộc…"

Nước mắt cô bắt đầu trào ra một cách vô thức khi nghĩ về Pina.

"Ổn rồi mà, ổn rồi mà."

Youmu dỗ bằng một giọng nhẹ nhàng, sờ đầu cô.

"Chúng ta chắc chắn sẽ mang Pina trở lại, do đó đừng quá lo lắng."

Silica lau nước mắt và mỉm cười với Youmu. Thật kỳ lạ, cô có cảm giác rằng
mình có thể tin tưởng vào những lời người này nói.

Cuối cùng, họ cũng nhìn thấy một tòa nhà hai tầng ở bên phải. Đó là quán trọ
mà Silica thường lui tới: «Lữ quán chong chóng». Đến đây rồi, Silica mới nhớ
ra rằng cô đã dẫn Youmu tới đây mà không nói gì cả.


  • À, nhà của anh ở đâu, Nguyệt Thần onii-chan?

" Ờ, ở tầng 22… Nhưng giờ này đi xuống dưới đấy cũng khá phiền phức, thế nên
có lẽ đêm nay tôi sẽ ở lại đây. À còn nữa đừng gọi anh bằng Nguyệt Kiếm onii-
chan, cứ gọi anh là Nguyệt hoặc onii-chan là được."

" A, hay lắm!"

Không rõ vì lí do gì mà Silica tỏ ra rất vui mừng và vỗ hai bàn tay vào nhau.

"Bánh pho mát ở đây ngon lắm đấy."

Ngay khi cô kéo đấu bồng Youmu và chuẩn bị dẫn cậu vào trong quán trọ, thì có
bốn người bước ra từ cửa hàng ở bên cạnh. Họ là những thành viên của party mà
hai tuần qua cô đã đi săn quái cùng. Những người chơi nam đi đầu không thấy
Silica và vẫn đi về phía quảng trường, nhưng người chơi nữ đi cuối bỗng quay
lại và Silica theo phản xạ cũng nhìn về phía cô ta.

" …!"

Đó là gương mặt mà cô không muốn nhìn thấy nhất vào lúc này. Người kia chính
là nữ thương thủ đã gây ra cuộc cãi vã làm cho Silica bỏ party. Cô định sẽ cứ
cúi gằm mặt mà đi vào trong quán trọ thôi, nhưng…

"Ồ, không phải đây là Silica sao?"

Cô gái cầm giáo gọi, vì vậy Silica không còn lựa chọn nào khác ngoài việc dừng
lại.

" …Vâng."

"Ồ ~, vậy ra rốt cục cô cũng thoát ra được khỏi khu rừng. Thật là may quá."

Thương thủ Rosalia, người có mái tóc màu đỏ thẫm cuốn thành nhiều lọn, vừa nói
vừa nhếch mép cười.

"Nhưng cô đến muộn mất rồi. Chúng tôi vừa mới chia xong các item."

"Tôi đã bảo là tôi không cần chúng cơ mà! –Tôi đang bận, tạm biệt!"

Silica cố gắng kết thúc cuộc trò chuyện càng sớm càng tốt, nhưng dường như kẻ
kia chưa chịu để cho cô yên.

"Ồ? Vậy điều gì đã xảy ra với con thằn lằn đó?"

Silica cắn môi. Linh thú không thể để được vào trong thùng đồ, hoặc gửi cho
người khác trông hộ được. Nói cách khác, chỉ có một lý do giải thích tại sao
nó không có ở đây. Rosalia ắt hẳn cũng đã đoán ra, nhưng cô vẫn nói tiếp,
miệng khẽ cười.

"Ồ, hay là…?"

"Cậu ấy đã chết… Nhưng!"

Silica trừng mắt nhìn vào nữ thương thủ.

"Tôi nhất định sẽ hồi sinh Pina!"

Rosalia, nãy giờ vẫn mỉm cười với vẻ thỏa mãn, chợt mở to mắt sau khi nghe
Silica nói.Thậm chí cô ta còn thấp giọng huýt sáo.

"Hử, vậy ra cô sắp đi đến «Đồi kí ức»? Nhưng liệu cô có vượt qua được nơi đó
với level hiện tại không?"

"Có chứ."

Youmu tuyên bố trước khi Silica kịp trả lời. Anh kéo Silica ra đằng sau mình
như thể để bảo vệ cô.

"Dù sao thì dungeon đó cũng không khó lắm."

Rosalia trừng mắt nhìn khắp đấu bồng Youmu rồi bắt đầu chế giễu:

"Cậu là ai, cậu cũng là một trong số những người đã “đổ” vì cô ta à? Trông cậu
mặc đấu bồng cũng không mạnh mẽ là bao, nhỉ?"

Silica bắt đầu run lên vì giận dữ. Cô cúi gằm mặt trong khi cố gắng ngăn những
giọt nước mắt tuôn rơi.

"Chúng ta đi thôi, không cần phải nói nhìu với người sắp chết"

Youmu đặt tay lên vai cô, và rồi Silica bắt đầu bước về phía quán trọ.

"Vậy, chúc hai người may mắn."

Dù giọng cười của Rosalia vang lên phía sau. Nhưng Silica không hề quay đầu
nhìn lại, vì cô nghe được vài từ từ Youmu trong miệng nói ra ' Với người sắp
chết', cô không hiểu nhưng cũng không đi hỏi.


Tống Mạn Chi Huyễn Tưởng Youmu - Chương #16