Người đăng: Youmusensei
Thời gian thoán cái qua, Youmu ở tại SAO trong thời gian dĩ nhiên đã qua một
năm, ở một năm này ở trong, Aincrad công lược tiến độ dĩ nhiên đi tới năm mươi
bảy tầng!
op 30 tầng, tất cả đều là Youmu một người đánh giết qua cửa, mặt sau số tầng,
cũng đều là cậu cung cấp BOSS tọa độ, xuyên thấu qua Moonlit Black Cats, giao
cho những cái kia công lược tổ các người chơi công lược đi.
Một năm này, dù là Youmu, cũng cảm giác thấy hơi cả người mệt mỏi, vì lẽ đó
đang hoàn thành một người đánh giết ba mươi nơi thủ tầng BOSS nhiệm vụ sau,
cậu liền tận lực điều chỉnh tâm thái của chính mình, để cho mình tận lực ung
dung nghỉ ngơi một điểm.
Vẫn ở thông qua nhân viên quản lý tài khoản quan tâm Youmu Heathcliff, gần như
sắp bị cậu này siêu nhân giống như năng lực phản ứng trải qua mạnh mẽ lực
công kích kinh ngạc đến ngây người.
Cũng may là, Youmu ở qua cửa thứ ba mươi tầng sau, rốt cục đình chỉ loại kia
khủng bố cử động, cậu này thâm nhập đáy lòng mạnh mẽ, nhượng Heathcliff triệt
để nhớ kỹ hắn.
Mà ở này một năm này trong, Youmu cùng Moonlit Black Cats quan hệ càng ngày
càng tốt, ở đánh giết quái vật hoặc là BOSS tuôn ra đến những trang bị kia,
vật liệu, nguyên liệu nấu ăn, cậu trên căn bản cũng làm cho Moonlit Black Cats
tiến hành rồi xử lý, đương nhiên, cũng có một phần là Moonlit Black Cats tự
thân mua lại.
Tránh khỏi nguyên trứ trong như vậy thê thảm vận mệnh, hiện tại Moonlit Black
Cats, ở Keita dẫn dắt đi, trải qua mơ hồ có một đường công hội mô hình,
Moonlit Black Cats thành viên, cũng không ở hạn chế ở năm người.
Tầng 35
Trên một bải cỏ, có một thanh niên đội đấu bồng đang đứng, một nữ hài đang
ngồi và sát bên là một chiếc Long Vũ, người thanh niên này là nhân vật chính
của chúng ta tên Youmu (Nguyệt Kiếm), nữ hài kia tên Silica và chiếc lông vũ
gần sát cô là Pina mà cô đặt tên. Y như trong nguyên tác nhưng người cứu đổi
thành Youmu, Cậu nhìn nữ hài một lát, rồi tra thanh kiếm trắng vào vỏ, lên
tiếng nói:
"Xin lỗi. Tôi đã không thể cứu được bạn cô."
Sức lực của Silica như bay biến ngay khi cô nghe câu này. Cô không thể ngăn
nổi dòng nước mắt đang trào ra. Cô còn không buồn giữ chặt con dao đang trượt
khỏi bàn tay mình và rơi xuống đất. Khi nhìn thấy sợi lông vũ màu xanh trên
mặt đất, Silica quỳ gối trước nó.
Cơn giận dữ của Silica đã biến mất, và nỗi đau thương mất mát cuồn cuộn dâng
trào trong cô. Nỗi đau ấy biến thành nước mắt và không ngừng lăn dài trên má
cô.
Linh thú vốn không được lập trình để đỡ đòn cho chủ của nó. Pina lao mình hứng
trọn đòn tấn công ấy một cách tự nguyện – có thể gọi đó là kết quả của tình
yêu nó dành cho Silica, người nó đã ở bên cạnh suốt một năm trời.
Silica ôm chặt lấy mình và rên rỉ trong khi rơi nước mắt.
"Làm ơn…đừng bỏ chị lại một mình… Pina…"
Nhưng sợi lông vũ màu xanh vẫn chỉ nằm lặng im.
" …Tôi xin lỗi."
Youmu lại lên tiếng. Silica lắc đầu, cố gắng một cách tuyệt vọng để ngăn hai
hàng nước mắt đang chực tuôn ra.
"…Không… Em…thật là ngu ngốc… Cảm ơn anh…đã cứu em …"
Cô gắng gượng nói ra điều đó trong khi vẫn cố không rơi lệ.
Youmu chậm rãi tiến về phía Silica rồi ngồi trước mặt cô, sau đó hỏi một cách
dứt khoát.
" …Chiếc lông vũ đó, nó có tên riêng à?"
Ngạc nhiên bởi câu hỏi đầy bất ngờ đó, Silica ngẩng đầu lên. Cô lau nước mắt
và quay sang nhìn chiếc lông.
Giờ để ý lại, cô mới thấy lạ là tại sao chiếc lông vẫn còn ở đó. Tất cả mọi
sinh vật ở thế giới này, cho dù là quái vật hoặc con người, thường không để
lại gì sau khi chết, thậm chí là trang bị cá nhân. Silica do dự đặt tay lên bề
mặt của chiếc lông và dùng ngón trỏ phải nhấp vào nó. Một cửa sổ bán trong
suốt hiện lên, cho biết tên và khối lượng của nó.
«Trái tim của Pina»
Khi nhìn thấy nó, Silica dường như lại sắp khóc òa lên, nhưng Youmu kia đã kịp
ngăn cô lại.
"Đợi đã. Nếu item trái tim này vẫn còn sót lại, thì chúng ta vẫn có thể hồi
sinh nó."
"Sao cơ!?"
Silica lập tức ngẩng đầu lên. Cô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang cất giấu
trong đầu bồng của Youmu, miệng hơi há hốc.
"Điều này mới được phát hiện ra cách đây không lâu, do vậy vẫn còn rất nhiều
người chưa biết đến nó. Có một dungeon ở khu vực phía bắc tầng 47 có tên là
«Đồi kí ức». Nghe tên êm tai vậy thôi nhưng nơi đó có độ khó khá cao đấy…nhưng
người ta nói rằng loài hoa nở trên đỉnh đồi là một item hồi sinh linh th–”
"T-Thật chứ!?"
Silica đứng phắt dậy và hét lên trước khi Youmu kịp nói hết câu. Dường như nỗi
đau vốn đang tràn ngập trong lòng cô giờ đã được thế chỗ bằng sự hi vọng.
Nhưng–
"…Tầng 47 ư…"
Cô lẩm bẩm, đôi vai thõng xuống đầy ủ rũ. Nơi đó cách chỗ này – tức là tầng
35, những 12 tầng liền. Chắc chắn nơi đó không phải là khu vực an toàn cho cô.
Ngay khi cô ấy hướng ánh mắt chán nản nhìn xuống nền đất thì.
"Ừm."
Youmu trước mặt cô nói bằng một giọng dứt khoát.
"Tôi có thể lấy nó cho em nếu em đồng ý một điều kiện với tôi, nhưng họ nói
rằng loài hoa đó chỉ xuất hiện khi chủ nhân của con linh thú đã mất đến…"
Silica mỉm cười với người Youmu tốt bụng đến đáng ngạc nhiên ấy và đáp:
"Không… Em rất vui khi nghe được những thông tin mà anh vừa nói. Nếu em luyện
cấp chăm chỉ để tăng level của mình, nhất định một ngày nào đó em sẽ có thể…"
"Rất tiếc, em không thể làm như vậy được, vì người ta nói rằng chỉ có thể phục
sinh linh thú trong vòng bốn ngày kể từ khi nó chết. Sau bốn ngày, tên của
item sẽ thay đổi từ «Trái tim» thành «Tàn dư»…"
"Cái gì…!"
Silica không thể ngăn tiếng hét thoát ra từ cổ họng mình.
Level hiện tại của cô là 44. Nếu SAO là một trò RPG bình thường thì độ khó của
dungeon ở các tầng sẽ bằng với level của người chơi. Nhưng vì đây là một trò
chơi tử thần điên rồ, mức an toàn được đổi thành chênh lệch từ mười level trở
lên.
Nói cách khác, để có thể khám phá tầng 47, cô cần phải đạt đến level 55 là ít.
Nhưng dù nghĩ thế nào đi chăng nữa, Silica vẫn không thể tìm ra cách tăng thêm
hơn mười level chỉ trong ba ngày … không, hai ngày thôi, nếu tính cả việc vượt
dungeon. Bấy lâu nay cô vẫn cần mẫn miệt mài phiêu lưu, vậy mà cũng mới chỉ
đạt tới cấp độ này.
Silica cúi đầu xuống, tâm trí lại bị nhấn chìm bởi nỗi tuyệt vọng. Cô nhặt
chiếc lông của Pina lên khỏi mặt đất và dịu dàng ôm nó vào lòng. Những giọt
nước mắt của cô trào ra, như thể đang hận sự ngốc nghếch và bất lực của bản
thân.
Cô chợt để ý thấy Youmu từ từ đứng lên. Cô cho là cậu định rời đi, và nghĩ
rằng ít ra mình cũng nên nói lời tạm biệt, nhưng cô không còn sức để mở miệng
nữa.
Nhưng đột nhiên, một cửa sổ hệ thống bán trong suốt xuất hiện trước mặt cô. Đó
là một cửa sổ trao đổi. Khi ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy anh ta đang thao tác
trên một cửa sổ khác. Các món đồ bắt đầu xuất hiện trên cửa sổ, từng cái từng
cái một. «Silver Thread Armor», «Ivory Dagger»… Chúng đều là các trang bị mà
cô chưa từng nhìn thấy trước đây.
"Ơ…"
Khi cô mở lời một cách đầy do dự, thì Youmu giải thích một cách bình thản:
"Những thứ này chắc cũng có thể giúp vượt 5 hoặc 6 level. Nếu tôi đi với em
thì có lẽ mọi chuyện sẽ ổn thôi."
"Cái gì…?"
Silica đứng lên, miệng hơi há hốc. Cô không thể đoán được Youmu kia đang nghĩ
gì, vì vậy cô nhìn thẳng vào khuôn mặt giấu trong đấu bồng của cậu. Nhưng do
thiết lập hệ thống của SAO, nên tất cả những gì mà cô có thể thấy chỉ là thanh
HP, cô thậm chí còn không biết được tên hoặc level của anh ta.
Thật khó để biết được Youmu bao nhiêu tuổi. Trang bị và y phục của anh đều có
màu đen tuyền, chỉ có thanh kiếm là màu trắng. Vẻ uy áp và sự bình tĩnh tỏa ra
từ anh khiến cô có cảm giác anh lớn tuổi hơn cô nhiều, nhưng đôi mắt bị che
phủ bởi mái tóc dài lại rất có vẻ hồn nhiên, và những đường nét thanh tú trên
khuôn mặt khiến cho anh ta một dáng vẻ hơi nữ tính. Silica hỏi một cách dè
chừng:
"Tại sao…anh lại tốt với em như vậy…?"
Nói thật, đây là điều mà cô thận trọng hơn bất cứ điều gì khác.
Từ trước đến nay, một vài người chơi nam lớn tuổi hơn Silica từng cố tán tỉnh
cô, thậm chí cô còn từng nhận được một lời cầu hôn. Nhưng với Silica, một cô
bé mới chỉ có 13 tuổi, những trải nghiệm đó chẳng đem lại cho cô bất kì điều
gì khác ngoài sự sợ hãi. Trước đây, cô chưa từng nhận được một lời tỏ tình nào
trong thế giới thực cả.
Do vậy, Silica bắt đầu né tránh những người chơi nam có loại sở thích như thế.
Bên cạnh đó, «luôn luôn có một động cơ ẩn sau những lời đường mật» là một điều
mà ở Aincrad ai cũng biết.
Youmu suy nghĩ một lát, như thể đang cố tìm một câu trả lời cho phù hợp. Cậu
mở miệng định nói gì đó, nhưng sau đó lại thôi. Cuối cùng, cậu ngoảnh đi và
trả lời một cách lí trí:
"…Ừm, đây không phải là như trong manga đâu… Tôi sẽ nói cho em biết nếu em hứa
sẽ không cười."
"Được rồi."
"Được rồi… bởi em trông rất giống như em gái của tôi khi trước".
Trước câu trả lời y hệt như trong một bộ manga nào đó, Silica không khỏi bật
cười. Cô lấy tay che miệng, nhưng rốt cuộc vẫn cười khúc khích.
"Em, anh không nói giởn đâu…"
Youmu để đấu bồng xuống lộ ra một đầu tóc bạc ngang vai, nét mặt thì đầy vẻ
tổn thương, trong con mắt cũng có u sầu, vai thõng xuống như thể cậu đang hờn
dỗi. cô nhìn thấy hơi quen nhưng không nhớ ra là ai, nhưng điều đó càng làm
cho cô cười to hơn.
"Anh ta không phải là một kẻ xấu…"
Vừa cười, Silica vừa thầm quyết định sẽ tin tưởng vào lòng tốt của Youmu, bởi
cô nhìn cậu rất quen nhưng không nhớ ra là ai. Cô đã từng định chết một lần
rồi. Nếu là để cứu lấy Pina, thì chẳng có lý do gì cô lại ngần ngại cả.
Silica cúi đầu và nói:
"Em hy vọng chúng ta sẽ có thể hòa thuận với nhau. Anh đã cứu em, thậm chí còn
đề nghị làm những việc này vì em…"
Rồi cô nhìn chằm chằm vào cửa sổ trao đổi và đặt vào đó tất cả số coll cô có.
Trong cửa sổ, có hơn mười trang bị mà chàng trai kia đã đưa ra, và tất cả
chúng đều trông có vẻ là các item quý hiếm mà bạn không thể mua được từ cửa
hàng.
"Ừm… Chắc ngần này là quá ít, nhưng …"
"Không, em không cần phải trả tiền. Chúng đều là đồ thừa cả, và việc tôi đến
đây cũng chỉ là trùng hợp thôi…"
Trong khi vẫn nói về những thứ mà cô chẳng hiểu gì, Youmu nhấn nút OK mà không
nhận bất cứ khoản tiền nào.
"Cảm ơn anh. Thực sự đó… À, em là Silica."
Khi xưng tên của mình lên, cô đã hi vọng một chút rằng anh ấy sẽ ngạc nhiên
khi nghe thấy nó, nhưng có vẻ như Youmu chẳng biết gì về nó hoặc biết từ lâu.
Cảm thấy hơi nản trong giây lát, nhưng sau đó cô chợt nhớ ra rằng chính phần
con người này của cô đã khiến cô rơi vào cảnh hiện tại.
Youmu gật nhẹ đầu và đưa bàn tay phải ra:
"Tôi là Nguyệt Thần. Tôi cũng hy vọng chúng ta sẽ có thể trở thành bạn thân."
Và họ bắt tay nhau. Silica chợt nhớ ra điều gi thì miệng mở to hết cở lớn
tiếng nói:
"Anh, anh là Nguyện Thần 'Hắc y kiếm trắng', phải không"
Youmu gật đầu, đội lại đấu bồng, rồi lấy ra một tấm bản đồ của Rừng lạc lối
từ chiếc túi treo lủng lẳng ở thắt lưng không quản cô làm gi. cậu bắt đầu tìm
kiếm khu vực có thể chuyển họ đến cửa rừng và đi đến nơi đó. Trong khi theo
sát anh, Silica khẽ đặt chiếc lông của Pina lên đôi môi nhỏ nhắn của cô và thì
thầm trong lòng.
"Hãy đợi nhé, Pina. Chị sẽ sớm hồi sinh em thôi…"