Người đăng: ෴♕ ŞėþąśŦϊαռ ♉️ ℜаļթի ♕෴
Ngày hôm sau, hắn đã bắt taxi từ sớm đến khách sạn Saphia. Hắn có hình ảnh của
tên Lý Gia Huy này từ mail Diệp Minh Châu gửi. Mặc dù không biết Dương Tuấn Vũ
định làm gì, nhưng cô cũng không hỏi, cô tin hắn sẽ không hại mình.
Dương Tuấn Vũ ngồi ở sảnh khách sạn, đợi chờ con mồi xuất hiện.
Khi tên Lý Gia Huy cùng cặp vợ chồng nhìn rất trang nhã, lịch sự xuất hiện ở
quán ăn của khách sạn và thưởng thức món pizza mứt quả, hắn đã nghe lén cuộc
nói chuyện này. Sau khi biết được sơ bộ họ sẽ đi vào lúc 4 giờ chiều, và dùng
chiếc Mescedes C230 mới ra năm 2009, hắn đánh bài chuồn.
Đi tới gara, lẻn qua hệ thống an ninh, né tránh camera ghi hình, cái nào không
né được thì kẹo cao su lên đó. Hắn nhanh chóng cho chiếc xe xước một chút ở
chính giữa nắp capo, và xì lốp một bánh. Bánh phụ dự trù ở sau cốp xe cũng
được hắn chăm sóc kỹ. Đảm bảo cả nhà này chỉ có đi taxi.
Xong việc, hắn thuê 1 phòng ở đây thì được biết, giá thuê của khách không đặt
trước là 500 $ một ngày (10 triệu VNĐ). Nghe thấy giá hắn cũng phải líu lưỡi.
Hỏi làm sao để đăng ký thành viên thì lễ tân cũng vui vẻ nói với hắn, cần phải
có người giới thiệu, hoặc mua thẻ với giá gốc là 25.000 $ (500 triệu VNĐ). Đấy
còn là thẻ cấp vip thường, còn thẻ bạc, thẻ vàng, thẻ bạch kim thì giá đúng là
trên trời.
Hắn lắc đầu, chỉ thuê 1 ngày. Sau đó lấy chìa khóa, lên phòng ngủ một giấc,
trưa thì đi xuống ăn thử đồ ăn của khách sạn. Ừm, trước đây chưa ăn những món
ăn của thế kỷ sau thì ở đây đúng là hạng nhất, nhưng bây giờ thì cũng không
khác cơm rau bình thường. Đúng là không gì bằng đồ mẹ nấu.
Để cho tên Lý Gia Huy này chắc chắn không đến được nhà hàng Maria JK, đến
khoảng 3h chiều, hắn nhân lúc tên nhân viên lên dọn phòng đang mải nói chuyện
với khách, rất nhẹ nhàng và nhanh chóng chui vào dưới gầm của xe đẩy. Mà tên
này cũng đần, đẩy xe nặng hơn bảy tám chục cân cũng không để ý lắm, ừm, cũng
là do bà chủ phòng kia cũng quá xinh đẹp đi.
Đó là một phụ nữ tầm khoảng hơn 30 tuổi, chắc là đã có gia đình, nhìn cô ta
khá thành thục. Da trắng mịn, gương mặt trái xoan, mũi cao, đôi mắt quyến rũ
phong tình, có thể nói các nét đẹp đều hài hòa, kết hợp với bộ váy dạ hội màu
đỏ cổ rộng, để hở ra khe ngực sâu trắng muốt. Chân thon dài, đi giày cao gót
khoảng 10 phân nữa. Giọng nói cũng đầy mị hoặc. Hắn nghe loáng thoáng được một
chút tên người phụ nữ này: Hạ Minh Nguyệt.
Tất cả điều đó khiến thanh niên đẩy xe đồ cũng hồn vía lên mây, xe có nặng đến
đâu thì anh ta cũng không thể mất hình tượng trước người đẹp được.
Khi tới phòng của tên Lý Gia Huy kia, Dương Tuấn Vũ rất nhanh lẻn vào phòng,
sau đó nấp ngoài ban công.
Lý Gia Huy không biết có kẻ đã lẻn vào phòng mình, hắn đang bật nhạc, vui vẻ
thay quần áo, huýt sáo. Mặc quần áo xong thì vào phòng tắm, có lẽ là để vuốt
keo. Đúng lúc này Dương Tuấn Vũ đi tới, lấy sẵn miếng gỗ mỏng, sau đó nhét kín
vào 4 cạnh của cửa, đảm bảo tên này bị nhốt cứng ở trong, trừ khi có người tới
giúp hắn phá cửa. Tên công tử bột, ăn chơi chác táng này lấy đâu ra sức mà phá
cửa. Vì thế cứ ngoan ngoãn ở trong đấy chơi đi.
Gọi điện thoại tìm người giúp? Rất đen cho hắn là điện thoại hắn vứt ở trong
phòng ngủ. Dương Tuấn Vũ đã tắt nguồn rồi. Phòng này cách âm khá tốt, hắn sẽ
phải gào rút khản giọng chưa chắc đã có ai nghe thấy. Chỉ có thể đợi ông bà
già tới giúp. Nhưng mà hai người họ đến trước rồi, tên này lúc sáng còn nói
là:
- Ba mẹ cứ đến đó với chú Diệp Khang đi, con sẽ đi mua cho cô ấy một bó hoa
hồng thật lớn, một chiếc dây chuyền, sau đó mới tới. Vẫn đảm bảo kịp giờ.
Vì vậy, hắn định sẽ xuất phát trước, nhưng ai lại nghĩ là ở trong nhà tắm đếm
cừu.
Sau khi xong xuôi tất cả mọi việc, Dương Tuấn Vũ cũng không đi qua cửa chính,
ở đó có camera mà hắn chưa động tay chân được. Hắn trèo qua ban công tầng 10,
leo tới phòng mình, nơi đã mở sẵn cửa ban công. Việc này đối với hắn bây giờ
không có gì đáng nhắc tới nữa rồi.
Sau đó hắn trả phòng, xuống nhà hàng ở sảnh, ngồi uống café thích ý quan sát.
Ngồi chán nản cũng đã gần 3 tiếng, Dương Tuấn Vũ mới thấy bố mẹ của tên Lý Gia
Huy này vội vàng quay về. Chắc là đã ở kia đợi phát ngượng lên rồi.
- Không biết họ tìm cớ gì để “chữa cháy” cho con trai mình nhỉ? Ha ha.
Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười khoái chí.
Sau khoảng 15p, lại thấy cả nhà họ tức giận kéo nhau xuống sảnh làm ầm lên.
Nói khách sạn không an toàn, để cho bọn cướp đột nhập, làm con trai họ bị nhốt
trong nhà vệ sinh suốt 3 giờ đồng hồ, hét mất cả giọng cũng không ai tới giúp
là sao?
Chỉ khổ cho mấy anh chị lễ tân giải thích hết nước bọt là phòng cách âm tốt,
có la hét cũng khó nghe thấy, đa số khách gọi điện xuống dưới sảnh, hoặc có
chuông ấn gọi khẩn cấp ở ngay ngoài phòng khách. Ừm, nhưng hắn bị nhốt trong
nhà tắm nên không thể ấn cái chuông đó được. Còn điện thoại hắn cũng bị Dương
Tuấn Vũ tắt nguồn rồi bay đi du lịch ở một chỗ nào đó rồi. Ví tiền và giấy tờ?
Hắn cũng đã cắt nhỏ ném vào thùng rác rồi. Tất nhiên, mọi hoạt động hắn đều
xóa sạch dấu vết.
Cuộc mắng chửi và giải thích diễn ra khoảng 20-30 phút thì ông chủ khách sạn
tới, đầu tiên là xin lỗi khách, sau đó là mắng cả dàn lễ tân và bảo vệ một
lượt. Sau đó đuổi việc 1 cô gái lễ tân, chính cô này đã đứng ra giải thích
tình huống.
- Mịa, không đến nỗi đuổi việc chứ? Định tìm người đổ trách nhiệm đây mà. Ài.
Chơi xấu tên khốn kia nhưng cũng không nên để người vô tội bị chịu oan ức
được. Đây là chị gái lễ tân rất nhẹ nhàng và chu đáo, giải thích cụ thể cho
mình mọi vấn đề khi nãy mà.
Hắn không biết rằng, ở một khách sạn có tiếng và tiếp toàn khách vip, không
doanh nhân bạc tỷ thì cũng là lãnh đạo, vì vậy, mọi sai lầm đều phải tự nhận
về bản thân, nếu cần thì sẵn sàng tìm một con tốt thí. Khách sạn hạng sao,
lương cũng cao, không bao giờ thiếu người mong muốn được xin vào làm việc,
thêm hay bớt một người không quan trọng. Và cô gái đen đủi này đã phải làm con
tốt thí đó.
Nhìn cô lễ tân kia khóc lóc xin xỏ không được, sau đó được đồng nghiệp dìu vào
trong an ủi.
Hắn đang định tìm cách tiếp cận giúp đỡ chị gái này, nhưng đúng lúc này, người
phụ nữ có dáng người ma quỷ, dụ hoặc Hạ Minh Nguyệt lại xuất hiện, hắn nghe
thấy cô nói:
- Các người an ninh không tốt nhưng cũng không thể cứ đổ lỗi cho cô bé vô tội
đó được. Tốt nhất là nên tìm cách bắt giữ kẻ trộm, camera an ninh của các anh
để làm đồ chơi à? Còn nữa, trách nhiệm này chính là của bảo vệ mà, lý lẽ gì
đuổi việc cô ấy? Vì cô ta đứng ra giải thích cho vợ chồng ông bà này à? Thật
nực cười.
Ông chủ khách sạn- Lôi Minh, đang thầm vuốt mồ hôi lạnh vì đã giải quyết được
vụ ầm ĩ này, “đây là gia đình của Phó Bộ trưởng Lý a, làm mất lòng thì khách
sạn này không có ngày tháng tốt đẹp rồi”, thì ông ta nghe thấy có tiếng chỉ
trích của một người phụ nữ. Ông ta cau mày hỏi:
- Cô là ai? Sao lại xen vào việc của chúng tôi.
- Tôi là ai không cần anh phải biết, tôi chỉ là người bất bình vì cách xử lý
quá đáng của ông với nữ nhân viên kia thôi.
- Chúng tôi xử lý như thế nào đến lượt cô quản, đừng nghĩ rằng ai vào khách
sạn này cũng có thể dùng danh tiếng đe dọa chúng tôi.
- Tôi không đe dọa mấy người, nhưng kinh doanh cũng phải có đạo đức của kinh
doanh.
- Chị Minh Nguyệt ?
Lý Gia Huy không chắc lắm, hắn chỉ nhìn thấy bóng lưng dụ hoặc của người phụ
nữ này.
- Ừm, chào cô chú Lý, chào em Gia Huy. Xin lỗi vì đã xen vào chuyện của gia
đình cậu.
Lý Gia Huy biết mình đã nhận đúng người thì thoáng giật mình, sau đó là cười
vui vẻ, hắn lắc đầu nói:
- Không có gì là xen vào hết, chị nói đúng, cô lễ tân ấy cũng không có lỗi gì
cả, không nên đuổi việc. Đúng vậy, mấy người đừng có đuổi việc cô ấy biết
chưa?
Lôi Minh đang định mắng cô ả thích xen vào chuyện của người khác này, nhưng tự
nhiên lại thấy Lý Gia Huy khép nép, nịnh bợ người phụ nữ này thì hắn nuốt lời
mắng vào trong mồm trước, sau đó đầu óc xoay chuyển rất nhanh, hắn biết người
phụ nữ này không đơn giản như mình tưởng. Hắn cười hì hì, mồm thì nói xin lỗi
liên tục, tay thì giả vờ làm động tác tự vả vào cái miệng thối của mình, rồi
nói:
- Ra là cô Minh Nguyệt, không biết không có tội, khi nãy có gì mạo phạm mong
cô tha lỗi.
- Tôi cũng không rảnh để trách ông, tôi muốn vụ này được giải quyết hợp lý.
- Được. Được chứ. Nên thế nên thế. La Văn, cậu vào thống báo cho Đông Nghi
không phải nghỉ việc nữa. Mau lên.
- Vâng vâng..
Trong khi tên La Văn hớt hải chạy đi, vợ chồng nhà họ Lý cũng đã nhận ra đây
là người phụ nữ nổi tiếng của gia tộc họ Hạ ở Hà Đô, là một người rất không
đơn giản. Họ cũng cười chào:
- Thì ra là Hạ tiểu thư, được gặp ở đây đúng là vinh hạnh, không biết cô có
thời gian rảnh không? Chúng ta cùng ăn tối được chứ? Tôi muốn hỏi thăm sức
khỏe Hạ gia chủ một chút.
- Tôi có việc gấp phải đi bây giờ, chỉ là đang xuống sảnh để đi thì thấy vụ
tranh luận này, dù chỉ nghe thoáng qua một chút nhưng đại khái cũng biết việc
này không cần liên lụy một cô gái vô tội. Còn về bữa cơm thì để khi khác Hạ
Minh Nguyệt tôi sẽ mời Lý công tử và vợ chồng Lý phu nhân đi ăn một bữa bồi
tội. Ừm, sức khỏe của ông nội tôi cũng đã ổn hơn rồi. Cảm ơn chú thím đã quan
tâm.
- Vậy thì để khi khác chúng ta nói chuyện vậy, Hạ tiểu thư có việc thì không
nên chậm trễ, còn cô gái đó ông chủ Lôi sẽ được bồi thường hợp lý, đảm bảo cô
ấy thỏa mãn.
- Vậy thì cảm ơn mọi người trước, tôi đi có việc, hẹn mọi người khi khác.
Lý Gia Huy thầm kêu tiếc nuối vì người đẹp bận rộn, nhưng cũng chỉ dám nghĩ
chứ không dám động đến đóa Man Đà có độc này, đẹp thật đấy nhưng đẹp chết
người. Chỉ có thể ngắm chứ không nên động vào cô ta. Hắn cười nịnh nói:
- Tất nhiên rồi. Chúc chị buổi tối vui vẻ.
…