Hiểm Họa Bất Ngờ


Người đăng: √ũ Ɗươn₲ Ťĥıên ₮ử

Dương Tuấn Vũ một lần khắc kiến thức vào đầu là hơn 5 ngày trôi qua, khi hắn
tỉnh lại bụng liền có chút đói.

Mặc dù đạt tới cảnh giới sức mạnh hiện tại đã không còn là người thường, nhưng
việc nhịn ăn nửa tháng vẫn khiến hắn có cảm giác đói bụng, thể chất giảm sút,
tinh thần uể oải, tuy không tới mức nghiêm trọng nhưng cũng đủ để cảnh báo hắn
cần tìm thứ gì đó nhét vào bụng.

Phần ngọc ít ỏi tích cóp được cũng đã để Tiểu Tuyết cố gắng tận dụng ăn dè dặt
trong nhiều ngày qua. Con chuột nhìn tuy nhỏ nhưng lại là một tên rất háu ăn,
khi ăn tỉnh lại, nó đang nằm ủ rũ một

bên nhìn vừa tội nghiệp vừa buồn cười.

Hắn xoa xoa bộ lông trắng mượt, cười nói:

- Đi thôi. Tìm kiếm thứ gì đó cả hai ta cùng ăn.

Tiểu Tuyết như hiểu tiếng người, đôi mắt nhanh chóng linh động tỏa sáng, nó
chít chít phấn khích chạy xung quanh một vòng rồi ba chân bốn cẳng lao về một
phía.

Dương Tuấn Vũ cười lắc đầu đuổi theo, vừa bám sát, vừa hỏi Triệu Cơ:

- Cơn bão vẫn chưa tan sao? Đã bao nhiêu ngày còn chưa có thuyền tới? Vân Tú
không gặp chuyện gì chứ?

Triệu Cơ thở dài:

- Không hiểu vì sao tình hình khí hậu nửa tháng qua đặc biệt kém ở vùng gần
cực Nam Trái Đất, không chỉ mưa giông, gió cùng sóng biển cũng giật mạnh liên
hồi, tàu bè lớn nhỏ đều không thể đi lại, bọn họ đều bất đắc dĩ đổi lộ trình
đi vòng qua đường khác dễ hơn rồi.

Chị Vân Tú vẫn đang bình an, mặc dù rất sốt ruột, nhưng nhờ tín hiệu em thay
anh báo về rằng mình vẫn ổn, không cần mạo hiểm tới đây, chị ấy cũng bình tĩnh
lại một chút.

- Ừ, em làm thế là đúng. Mặc dù cô ấy có khả năng vượt qua giông bão nhưng
phương tiện vận chuyển chắc chắn sẽ bị thời tiết khắc nghiệt nốt chửng. Tốt
nhất nên đợi thêm một thời gian nữa cho sóng yên, biển lặng, khi đó cùng
thuyền đi tới là ổn. Vội vã để rồi có thêm 1 người mắc kẹt nơi đây, rồi lại
chờ người khác tới cứu thì cũng chẳng phải là chuyện tốt lành gì. Nhưng vì sao
vùng cực nam đột nhiên có biến đổi bất thường như thế?

Triệu Cơ như có điều khó nói, cô ậm ừ một lúc rồi mới phân tích:

- Theo những gì quan sát trực quan được từ vệ tinh GoS-1 và tin tức trong kho
dữ liệu của em thì rất có khả năng Nam Cực đang xảy ra sự biến đổi địa chất.
Biển động, sóng trào, bất thường nhất chính là những vòng xoáy màu khói trắng
trên bầu trời Nam Cực, vòng xoáy này không hề bị biến đổi hay bị tác động bởi
các yếu tố khác như thời tiết, cũng như sự biến động của thời gian.

Ah ... Chết! không ổn, anh mau gọi Tiểu Tuyết quay lại, chúng ta đang đi thẳng
tới tâm vòng xoáy

này!

Nghe Triệu Cơ đột ngột thét lên, Dương Tuấn Vũ giật mình lập tức câu thông với
con chuột nhỏ, miệng quát một tiếng:

- Tiểu Tuyết, quay lại!

Không gian xung quanh chợt có biến dị, gió lạnh thấu xương rít gào dữ dội tạo
thành cơn lốc, tuyết trắng xung quanh bị nó cuốn vào bay hỗn loạn khắp nơi trở
thành một cơn bão tuyết không hề có dấu hiệu báo trước.

Con chuột nhỏ vốn khứu giác linh mẫn, bản thân còn là yêu thú, nó rất nhanh
nhận ra sự biến đổi nguy hiểm này, toàn thân lông trắng dựng đứng kêu thất
thanh một tiếng rồi quay đầu chạy chối chết.

Dương Tuấn Vũ vừa chuẩn bị thầm mắng một tiếng nhưng tiếng kêu của Triệu Cơ
kèm theo sự nứt vỡ, sụt lở không gian có thể thấy bằng mắt thường khiến hắn vô
cùng kinh hãi.

- Khôngggg !!!

Không gian nứt tạo thành những mảnh vỡ rơi vào khoảng trống đen kịt, con thú
nhỏ vừa kịp nhảy lên người hắn, Dương Tuấn Vũ liền quay đầu dùng hết sức bình
sinh mà bứt tốc chạy, nhưng dường như mọi thứ đã trở nên quá muộn...

Sự đổ vỡ không gian chẳng những nuốt chửng mọi vật xung quanh, mà không ngờ nó
còn tạo thành lực hút vô cùng khủng khiếp, đập tan những nỗ lực, cố gắng của
một người một thú.

Cả người Dương Tuấn Vũ sáng rực như một vầng Thái Dương, cảnh đẹp rực rỡ là
thế nhưng chỉ thoáng chốc đã bị cái lỗ đen ngòm nuốt chửng, một chút ánh sáng
cũng không thể lọt ra ngoài.

Không gian nứt vỡ không vì sự biến mất của hắn mà dừng tàn phá, nó tiếp tục
lan rộng ra như muốn tiếp tục nuốt chửng hết tất cả vào cái miệng tham lam ấy.

Nhưng đúng lúc mọi thứ tưởng như không còn hi vọng, tại mảnh đất cực lạnh của
hành tinh, đột nhiên xuất hiện bóng dáng hư ảo hai bóng đen không rõ dung mạo,
không rõ hình dáng, là người hay là thú không có cách nào để biết được. Hai
cái bóng hư ảo ấy tới không một tiếng động, đi không một dấu vết, cứ như chưa
từng hiện hữu ở nơi này.

Chỉ có điều, ngay khi hai bóng mờ ấy biến mất, không gian vỡ nát vốn tưởng sẽ
lan rộng không thể dừng lại chợt bất ngờ biến mất không chút dấu hiệu báo
trước, giống y như câu chuyện những cái bóng vừa rồi.

Những bông tuyết mất sự quấy nhiễu quỷ dị vừa rồi liền trở nên yên lặng rơi
xuống, bình phàm tới ớn lạnh, trong chốc lát, một màu trắng xóa quen thuộc đã
nhanh chóng phủ kín vùng đất vừa bị cày nát, lấp đi toàn bộ dấu vết của hiện
tượng kinh hoàng khi nãy. Nơi này tiếp tục trở nên lạnh lẽo, yên tĩnh đáng sợ.

Vạn vật đã quay trở lại như cũ, chỉ là từ giờ sẽ thiếu đi sự tồn tại của một
người, một thú. Một thú vốn không gây ảnh hưởng gì nhiều vì từ khi sinh ra nó
vẫn nhỏ bé, im lặng, nhưng người cùng nó đột ngột biến mất, thì không cần nghĩ
cũng đủ biết sẽ tạo ra một sự hỗn loạn khủng khiếp khó có thể tưởng tượng
được.

...

Sau khi tình hình thời tiết không một dấu hiệu đột nhiên tốt lên bất thường,
Vân Tú chẳng thể ở yên một chỗ quan sát thêm chút nào nữa, cô đã lập tức dùng
mọi cách bắt chủ thuyền ra khơi thẳng tiến tới Nam Cực. Thời tiết đang trở lên
tích cực bây giờ không thể khiến cô vui mừng, bởi vì tín hiệu của cô với chồng
đột nhiên bị cắt đứt.

Trong lòng vạn phần lo lắng cùng hối hận. Đã tự nhủ rằng lần sau sẽ luôn sát
cánh cùng anh nhưng lần nào cũng bị lời nói của hắn thuyết phục, mọi lần dù
nguy hiểm vô cùng hắn vẫn bình an trở về, nhưng lần này cô chợt có cảm giác
rất xấu.

Sau 1 ngày lênh đênh trên biển, hận chiếc thuyền tốc độ quá ì ạch, cô lập tức
nhân lúc không ai chú ý, lẳng lặng thả xuống một chiếc thuyền phao cứu hộ,
dùng Ki tạo lực đẩy lao về phía trước, tốc độ không ngờ lại vô cùng nhanh,
chẳng mấy chốc đã không còn nằm trong tầm nhìn của chiếc tàu lớn phía sau.

Tàu phía sau đã mất bóng dáng, Vân Tú nhận ra điều này thì lập tức bỏ thuyền
khởi động chế độ bay của chiếc áo giáp, bay thẳng lên không trung, nhắm hướng
vị trí tín hiệu cuối cùng chồng mình để lại mà xé gió lao tới.

Không gian xung quanh là một màu trắng xóa không có quá nhiều sự bất ngờ, chỉ
là nơi này bỗng nhiều hơn một cô gái mặc bộ giáp màu đen tím, có vẻ cô đang
rất vội vàng tìm kiếm thứ gì đó.

Đã qua 3 ngày 3 đêm, không biết đã dùng tới bao nhiêu cách, Vân Tú sợ hãi,
kinh hoàng, thất thần lục tung tất cả hi vọng tìm được tung tích của chồng.
Nhưng không, tất cả chỉ là một chữ “vô vọng” ngày càng hằn sâu trong tâm trí
cô gái trẻ xinh đẹp.

Tất cả những gì cô có thể tìm lại được chỉ là một vật hình tròn màu vàng, ở
chính giữa đính một chiếc nhẫn kim cương vô cùng tinh tế, ở sau chiếc nhẫn có
khắc dòng ký hiệu: “VLT”.

Cô thẫn thờ, vô lực ngồi khóc trong tuyệt vọng, cô đã tìm được thứ mà mình
mong chờ suốt bao năm nay, chiếc nhẫn cưới mà anh đã mỉm cười và hứa: “Sau này
anh sẽ tặng em một chiếc nhẫn cưới thật đẹp”. VLT, Vũ yêu Tú. Ba ký tự đơn
giản nhưng lại chất chứa biết bao tình cảm, vượt qua biết bao khó khăn vô hạn
mới có được. Ừ, giờ nó đã nằm trong tay cô, nhưng người ấy, người mà cô yêu
hơn cả tính mạng đã một chút tin tức đều không có.

Cô thẫn thờ, ngây ngốc ngồi đó. Vẫn gương mặt xinh đẹp vô cùng, nhưng giờ chỉ
còn lại những dòng nước mắt thê lương, tuyệt vọng. Ánh mắt linh hoạt, sắc bén,
chỉ trong thoáng chốc đã trở lên vô hồn.

Hơn 3 ngày sau, nhờ tín hiệu vẫn phát ra từ thiết bị liên lạc ở bộ giáp, Tuyết
Yên, Hoàng Phi Hồng, Walter, DG lập tức đổ bộ trên Nam Cực. Đoàn người tuy
không nhiều nhưng chiến lực đủ khiến bất cứ thế lực hiện có nào cũng phải rửa
mắt mà nhìn. Tuy vậy, họ không phải tới đây để diễu võ

giương oai, mà trên mỗi gương mặt đều lộ rõ sự gấp gáp, lo lắng vô cùng.


Tổng Giám Đốc Siêu Cấp - Chương #606