Người đăng: √ũ Ɗươn₲ Ťĥıên ₮ử
Dương Tuấn Vũ nhăn chặt mày, hắn quờ quạng mở mắt, đầu đau như búa bổ nhưng
cái chính là lồng ngực như vỡ thành ngàn mảnh.
- Khụ! Khụ!
Hắn ho ra một búng máu, tay trái cố chống người lên khỏi mặt đất, tay phải
liên tục bóp bóp trán.
Ánh sáng từ mặt trời đang lên ló ra khỏi mặt biển khiến mọi thứ xung quanh như
rõ ràng hơn. Dương Tuấn Vũ vừa ổn định thân thể thì chợt nhớ tới gì đó, hắn
vội gọi:
- Triệu Cơ, em còn đó chứ?
Sự lo lắng mất đi cô khiến trong lòng hắn như thắt lại. Ngay trước lúc nguy
hiểm nhất, dường như cô định hi sinh bản thân để cứu hắn, liệu việc mình còn
sống tới giờ có phải do Triệu Cơ đã ... mất rồi không?
- Rẹt rẹt ...
- Triệu Cơ?
- Vânggg ... Tự dưng em ... mất tín hiệu. A! Anh vẫn còn sống? Thật tốt quá.
Nghe thấy giọng cô trong đầu, hắn thở phào nhẹ nhõm, tâm lý nặng nề được đặt
xuống cuối cùng cũng khiến hắn có thể để ý tới xung quanh.
- Ừ, anh vẫn sống. Thật kỳ quái, anh cũng không nhớ chút gì cả, rốt cuộc đã
xảy ra chuyện gì nhỉ? Ồ ... Đây là đâu?
- Đợi em một lát... Có rồi ... Nhưng mà, hình như sai sai, sao lại ở Nam Cực?
- Nam Cực? Em không nhầm chứ? Rõ ràng mình đang ở ngoài vùng Biển Đông thôi
mà. Chẳng lẽ trôi dạt về đây, xa vậy chắc không thể nào.
Dương Tuấn Vũ khom người chống tay, cố gắng để thân thể đau nhức vô cùng đứng
lên, nhưng vừa mới đứng vững, hắn bước một nhịp đã lập tức vấp vào gì đó rồi
ngã nhào ra.
Hương thơm tinh tế, không phải mùi nước hoa, mà là mùi tự nhiên, chỉ có điều
còn lẫn lộn cả mùi máu tanh. Thứ hắn đè lên thật ôn nhuyễn, mềm mại, dưới ánh
sáng mặt trời ngày một rõ, đôi mắt hắn chẳng biết từ lúc nào đã trợn lên.
- Sao lại là cô? Ka ... Katherine? Này! Này! Tỉnh dậy đi.
Dương Tuấn Vũ đầu to như cái đấu “Chẳng lẽ là do cô ta liều mạng cứu mình đi?
Từ khi nào kẻ luôn mong mình chết sớm lại có lòng tốt như vậy rồi?”
Nhưng mặc kệ, xưa nay hắn không phải người vì vài việc khó chịu, tức giận của
quá khứ mà thấy người gặp nạn không cứu, chưa kể, rất có khả năng Katherine
biết nguyên nhân mình tới đây.
“Cứu tỉnh cô ta đã”
- Triệu Cơ, em quét xem cô ấy có bị nội thương gì không?
- Không có. Chỉ là dường như cô ấy đang dần dần đóng băng bản thân lại ...
Dương Tuấn Vũ lúc này mới chợt nhận ra cơ thể cô rất lạnh, đây là điều mà cơ
thể một người có sức mạnh cấp độ gần tới Thân Vương ngay cả khi bất tỉnh cũng
có thể tự điều chỉnh nhiệt độ tối ưu được. Vì thế, không có lý nào cô ta lại
bị rét cóng như vậy.
Dương Tuấn Vũ không dám nghĩ nhiều, rất có thể đây là một loại bùa chú hoặc ám
thuật nào đó từ tên Hades chết tiệt cũng nên. Nghĩ thế, hắn gấp gáp bế cô dậy,
kéo sát vào lồng ngực mình, từ từ truyền tới hơi ấm và Ki. Dưới ánh sáng mặt
trời phía xa xa hắt lên người một nam một nữ ngồi nơi đó, nữ bất tỉnh, nam che
chở. Mọi thứ dường như đang hòa lẫn vào khung cảnh tự nhiên.
- Vết thương ở ngực anh ... Thực sự đã khỏi rồi?
Nhắc mới nhớ, Dương Tuấn Vũ giật mình nhìn xuống thì thấy đúng là vết kiếm
xuyên ngực mà Hades ban tặng đã không có dấu vết mà biến mất. Xưa nay, dù năng
lực tự hồi phục rất tốt, nhưng vết thương kinh khủng đó không tới mức nhanh
như vậy đã lành lặn, vì theo lời Triệu Cơ nói, bọn họ mới bất tỉnh khoảng 1
ngày một đêm.
Có quá nhiều thứ nghi vấn diễn ra trong đầu hắn, việc cứu tỉnh Katherine để
hỏi rõ ngọn nguồn ngày càng trở nên cấp bách.
Lần này không phải Triệu Cơ nói, trong quá trình truyền Ki cho Katherine, hắn
thấy rõ ràng tính chất Ki của mình có sự thay đổi nào đó, ... “Là gì nhỉ?” Hắn
nhắm mắt cảm nhận.
- Là cảm nhận thời không lực!
Dương Tuấn Vũ giật mình không dám tin tưởng, từ khi nào mà mỗi lần dòng Ki di
chuyển, hắn lại cảm nhận được thêm cấu trúc không gian xung quanh ngay cả khi
nhắm mắt, mặc dù khả năng cảm ứng còn rất hạn chế, chỉ ở những nơi Ki chạm tới
thì mới được, nhưng như thế đã khiến hắn mừng muốn phát điên.
Làm sao mà không phấn khích được khi mà nhìn cách Hades như u linh di chuyển
xuyên thấu không gian, chẳng khác gì tàng hình rồi tới đánh cho đối thủ một cú
chí mạng, thực sự ... quá tuyệt vời.
- Ồ... Các huyệt đạo đã đả thông được thêm 1,2,3 ... 20 nơi rồi? Còn cả 2
đường kinh chính và 1 đường kì kinh qua Tâm - Phế? Không thể nào!
Dương Tuấn Vũ cảm thấy mình như đang nằm mộng giữa ban ngày, các huyệt đạo ở
vòng ngoài bao phủ toàn bộ lồng ngực đã gần như hoàn thiện, nâng tổng số huyệt
đạo đã đả thông của hắn lên con số 68/72 huyệt đạo cấp Công Tước. Cảm giác ẩn
ẩn đột phá càng lúc càng tới gần.
Nhưng niềm vui chẳng tày gang, khi hắn cảm nhận được năng lượng ẩn giấu bên
trong trái tim Apollo đã rất mờ nhạt, dường như ...
- Khônggggg !!!!
Suy nghĩ của hắn nhanh chóng bị cắt đứt bởi tiếng thét của Katherine, cô vùng
khỏi người hắn, đôi mắt sợ hãi nhìn khắp xung quanh. Sau đấy bỗng gục mặt
xuống khóc nức nở, vô cùng thương tâm.
Dương Tuấn Vũ cảm giác như có điểm xấu, hắn luống cuống tay chân không biết
phải làm thế nào, tình cảnh này cũng là do lần đó hắn bị cô gái này một chưởng
đánh hộc máu nên vẫn còn chút có tật giật mình.
Cuối cùng, bàn tay giơ lên ngang chừng bờ vai cô lại buông thõng xuống, hắn
lên tiếng hỏi:
- Này, đừng khóc nữa, cô có thể nói cho tôi biết đã xảy ra chuyện gì được
không?
Katherine bỗng ngẩng đầu lên, đôi mắt lạnh tới xương tủy, cô gào lên bi
thương:
- Tất cả là tại ngươi, tại ngươi mà anh ấy phải đi ra chiến đấu lại đám người
kia. Nếu không ... nếu không có lẽ đã có cách cứu anh ấy sống lại rồi. Ngươi
... Ta ...
Chẳng biết từ lúc nào trong tay cô xuất ra một thanh kiếm rồi chỉ thẳng vào
hắn, nhưng nhìn thái độ thở dài của hắn, cô quát:
- Ngươi là tên khốn.
Dương Tuấn Vũ lúc này đã lắp ghép xong rất nhiều thông tin từ xưa tới nay và
lờ mờ đoán ra được khi đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ có điều hắn cảm giác rất
khó tin cô gái này lại có thể là nhân vật ấy, và Apollo lại có thể mượn thân
xác hắn chiến đấu với đám người ...
“Mà khoan, không phải chỉ có Hades thôi sao? Vậy là còn những vị thần khác
nữa? Cũng đúng, cuộc chiến lớn như vậy, đám này nếu có sức mạnh như Apollo thì
có lẽ cũng cảm ứng được và tới. Chỉ có điều, vì sao bọn họ lại chống lại anh
ta? Chẳng phải Apollo đã hi sinh tất cả để góp phần cho họ chạy trốn? Việc
này, ... rốt cuộc là thế nào?” Hắn quyết định hỏi cho rõ.
- Katherine ... Ừ, không, Artemis, đáng lẽ tôi phải nghĩ cô là người đó rồi
chứ, Selena và Artemis chẳng phải vẫn là một sao? Nữ thần mặt trăng? Tôi nói
không sai chứ?
Katherine bùng lên sức mạnh kinh khủng, quần áo vốn trắng tinh khôi nay lại
nhuộm lên màu sắc đỏ thẫm bởi máu huyết, mái tóc vàng đã lập tức chuyển sang
màu trắng bạch kim, điều đó chẳng những không khiến cô nhợt nhạt, ghê rợn mà
ngược lại, trông vẫn vô cùng lộng lẫy, xinh đẹp hoàn mĩ. Chỉ có điều, không
khí vốn đang âm vài chục độ nay càng giá rét muốn đóng băng tất cả ngay lập
tức.
Dương Tuấn Vũ vội dùng Ki chống đỡ, cả người hắn bừng lên ánh sáng vàng ấm áp
đối nghịch lại âm hàn phía đối diện.
Artemis bỗng run rẩy, thanh kiếm rơi xuống đất, nước mắt ào ra ướt đẫm nhưng
chỉ thoáng chốc đã thành những bông hoa tuyết cuốn theo chiều gió. Dù gương
mặt này không phải của chàng, nhưng dòng Ki này không sai, chắc chắn thuộc về
chàng. Chàng vẫn ở đó, dù mọi thứ đã tan biến.
Thấy Artemis không xuống tay được, Dương Tuấn Vũ cũng hiểu, tình cảm giữa hai
người từ trong các mảnh ký ức trước đây qua cái nhìn của Apollo đã chứng minh
tất cả.
- Cô đừng quá đau buồn. Apollo anh ta không muốn thấy bộ dạng hiện tại bây
giờ của cô đâu. Mặc dù tôi chưa hiểu nhiều về tình cảm của hai người, nhưng
tôi thực sự ngưỡng mộ cả hai.
Cô muốn làm sao thì làm, nhưng tâm nguyện giữ gìn hòa bình, tiêu diệt sinh vật
hắc ám, bảo vệ cô là trách nhiệm của tôi, Apollo đã giao phó như vậy. Anh ta
đã cho tôi rất nhiều thứ, kể cả dòng Ki đang chảy trong huyết quản tôi cũng
vậy. Cô muốn đánh muốn giết thì tùy, nhưng chỉ cần tôi còn một hơi thở, tôi
cũng sẽ thực hiện tâm nguyện của bản thân và của Apollo.
Tôi muốn sau này cho tất cả mọi người đều tôn thờ anh ta, tôn thờ một Apollo
hiên ngang, kiên cường, luôn bảo vệ chính nghĩa và lẽ phải, Chiến Đấu Thắng
Thần.
Artemis gục xuống khóc lớn, khóc như muốn đứt tâm can, vô cùng thương tâm.
Dương Tuấn Vũ nhìn vậy muốn làm gì đó nhưng chỉ biết thở dài, trong đầu cũng
muôn vàn tư vị khó nói thành lời.