Cái Hố Đủ Lớn


Người đăng: √ũ Ɗươn₲ Ťĥıên ₮ử

Trừ đi mấy khối đầu chưa tung hỏa mù nên nhiều khả năng đã bị Kha Lạp giành
được, thì những khối sau khi hỏa mù mà có năng lượng cao thật ra cũng không
nhiều, chỉ khoảng 5, 6 khối. Dương Tuấn Vũ thoáng cái đã sờ qua mỗi viên một
chút, ngàn viên vậy mà cũng xong, tốc độ bàn thờ này khiến ai cũng hết hồn hết
vía. Chỉ có những người bán thạch biết giá mới thầm thở dài muốn hét lên cho
mọi người nghe rằng “Hắn chỉ là công tử giấy thôi, đá của tôi hắn chỉ mua có 2
triệu đó”.

Nhưng mà luật lệ đã quy định, ám tiêu không được lộ giá, nếu ai không tuân thủ
luật thì sợ rằng sẽ không còn chỗ đứng trong nghề đổ thạch nữa. Vì một kẻ công
tử giấy mà nhất thời nổi nóng thì được không bằng mất, nên bọn họ cũng chỉ
thầm chửi trong lòng mà thôi.

Tất nhiên, có chửi thì cũng có khen, lời khen đương nhiên là tới từ chủ nhân
của những khối đá có cảm ứng mạnh, những người này đa số chỉ hi vọng kiếm được
vài chục hoặc một vài trăm triệu tiền lãi đã là quá mừng rồi, nhưng khi biết
con số báo giá của người che mặt phóng khoáng này, bọn họ suýt nữa khóc ra
nước mắt vì cảm động.

Cũng đúng thôi, vì những khối này hắn đều mua giá trên 500 triệu, đám thương
nhân này trừ phí phần trăm cho Vương Lãnh, Hồng Kinh Hội thì cũng lãi được
300-400 triệu rồi, không mừng sao được.

Còn về việc cưa ra phỉ thúy hay không còn khó nói lắm, bọn họ cũng đã ngắm
nghía cả tuần, cả tháng, ăn ngủ với khối thạch này rồi, nếu họ tin trong này
có hàng hiếm thì tất nhiên không ngu mà mang đi bán với giá nguyên thạch thô.

Dương Tuấn Vũ chọn tới viên cuối cùng và chốt giá thì quay sang cười cười:

- Xin lỗi, để cô phải trả tiền hộ rồi.

Hạ Minh Nguyệt chân mày khẽ giật giật rồi thở dài:

- Cậu thực sự bị hỏng đầu rồi.

Dương Tuấn Vũ chỉ nhếch mép cười không nói, thấy có chút khát, hắn ra hiệu cả
hai qua bên kia uống nước.

Việc để Hạ Minh Nguyệt thanh toán hộ cũng không phải là điều hắn muốn, chẳng
qua, hội thường niên do Hồng Kinh tổ chức yêu cầu chỉ thành viên nhận được
thiệp mời mới được phép chi trả.

Điều này cũng là vì tốt thôi. Ban tổ chức dù đã dùng nhiều biện pháp kiểm
soát, nhưng cũng khó để kiểm tra ngọn ngành lai lịch của những người đi kèm
với nhân vật có thiệp, vì thế, để cho ăn chắc, họ mới ra điều luật như vậy.
Những người ở đây đương nhiên gật đầu tán thành, họ cũng không sợ người chính
mình mời đi lại ăn quỵt được.

Hạ Minh Nguyệt uống được chút nước chanh mát lạnh nên tinh thần có chút hồi
phục lại, cô thở dài vô lực nói:

- Tổng cộng mua 267 khối, gần 1/3 số nguyên thạch trong lễ hội lần này, tổng
tiền chi ra là 40,5 tỷ, cậu thật là biết cách tiêu tiền nha.

Dương Tuấn Vũ cũng không ngờ mình ra mua nhiều như vậy, nhưng tính ra, ngoại
trừ khối đầu tiên giá 30 tỷ, thì 5-6 khối chắc ăn và khoảng 4-5 khối khác là
phế phẩm nhưng cũng ra giá cao, để tránh lúc cưa ra xuất hiện trường hợp viên
nào hắn đắc thủ cũng có đá thì sẽ khiến người khác nghi ngờ, còn lại, chỉ sợ
đám gạch vụn đá nát kia đã thuộc vào tay đại gia Kha Lạp tiên sinh đáng kính
rồi.

Cảm giác đối phương bị chơi một vố đau, Dương Tuấn Vũ trong lòng hả hê, rồi
bất giác thở dài lẩm bẩm:

- Từ khi nào mình đã xấu như vậy rồi? Cái này có chút vô lý. Ài, chẳng qua là
tên khốn kia định nhàn nhã đi theo sau hưởng lợi, chịu chút thua thiệt cũng là
hợp lẽ đời mà thôi.

Nghĩ như vậy, chút tội lỗi trong lòng hắn hoàn toàn tan biến, tâm trạng liền
thư thái trở lại, vui vẻ uống hết ly nước cam ngon lành.

Bên kia Kha Lạp nghe hạ nhân báo cáo thì cũng suýt nữa làm rơi cái ly, hắn
định trừng mắt chửi nhưng mà nhớ lại chính bản thân đã ra lệnh cứ khối nào tên
kia chọn thì trả giá thu về bằng được. Nhưng ai mà ngờ, tên điên kia lại mua
tới 267 khối, chỉ riêng tiền thôi đã lên tới hơn 61,3 tỷ rồi. Thế này trừ khi
mở ra toàn phỉ thúy chất lượng cao nếu không thì lỗ nặng rồi.

Nhìn tên hạ nhân ngu ngốc không biết điểm dừng, hắn chán ghét phất tay đuổi
đi. Trong lòng giờ nào còn niềm vui hưởng lợi ké khi nãy nữa, mà đang vô cùng
khẩn cầu sao cho số đá kia ra nhiều phỉ thúy một chút, không cầu lãi, cho mong
không lỗ.

Hắn đã hoàn toàn vứt bỏ suy nghĩ tên kia có gì đặc biệt rồi, đây rõ ràng ban
đầu thấy hắn và Cao Đạt tranh giành mà lao vào cắn càn, còn mấy viên thạch đầu
tiên hắn chọn đích thị là ăn may.

Sở dĩ Kha Lạp nghĩ vậy cũng không phải không có căn cứ, hắn bản thân là kẻ
kinh doanh đổ thạch, làm sao không biết xác suất cưa ra phỉ thúy ở trong mỗi
lô thạch là bao nhiêu, không phải thấp bình thường mà là rất rất thấp, chỉ
khoảng vài phần một ngàn thôi, tức là trong ngàn viên, kiếm được vài viên đã
là may mắn.

Còn lô thạch nào tốt một chút, số phỉ thúy chỉ sợ cũng chỉ khoảng hơn mười
phần ngàn mà thôi. Còn việc 267 khối thạch hắn mua kia, nếu ra hết phỉ thúy
thì xác suất là 1/3, kẻ lạc quan nhất chắc chắn cũng không thể nghĩ được. Tên
này đúng là điên không hợp lẽ thường, chắc chắn đã điên nhưng lại hoàn toàn
không có chút kiến thức về đổ thạch mới có thể làm ra hành động như vậy.

Nhưng điên lại bị một thằng ngu đi sau sao chép toàn bộ, nghĩ thế thôi, Khả
Lạp đã muốn lôi tên sai vặt kia ra chém ngàn đao rồi. Hắn cầu nguyện mong rằng
tên điên kia đã chơi thì chơi thật lớn, tốt nhất mỗi viên ra giá trên 300
triệu đi, như thế, hắn sẽ không phải mất tiền oan nữa.

Vương Lãnh lại không nghĩ như vậy, hắn nhìn người trẻ tuổi đeo mặt nạ này bằng
con mắt sáng trưng như bóng đèn cao thế công suất ngàn oát, đây chính là đại
phúc tinh của Hồng Kinh Hội sau này a.

- Thưa lão gia, đã làm xong thẻ thành viên ạ.

- Tốt. Ngươi đi theo ta một chuyến.

Vương Lãnh cầm chiếc lệnh bài màu vàng khắc hình những đám mây hồng như có sức
sống, lập lờ có thể thấy ẩn hiện hình chân long, dọc bên trái ghi ba chữ: Hồng
Kinh Hội, bút pháp uy thế kinh người; nhanh chân đi về phía người thanh niên
thần bí và cô gái Hạ gia kia.

- Khách quý khách quý, thất lễ thất lễ rồi, tôi Vương Lãnh, xin được hỏi quý
tính đại danh của vị tiểu huynh đệ này.

Dương Tuấn Vũ đặt ly nước cam xuống, cười cười:

- Vương tiên sinh khách sáo quá rồi. Tên tôi một chữ Dương.

- Ồ, thì ra là Dương huynh đệ. Chậc. Đúng là tuổi trẻ tài cao, Vương mỗ bội
phục không ngớt. Mặc dù có chút chậm chễ nhưng mong Dương huynh đệ tha thứ
cho. Đây là Kim Bài Lệnh của Hồng Kinh Hội.

Có lệnh bài này, mọi giao dịch trong các buổi lễ của Hồng Kinh đều được giảm
5% giá, kèm theo đó là nhiều ưu đãi, như khi tham gia đấu giá hội sẽ có phòng
bao riêng tư, nghỉ ngơi ở riêng một trang viên, ăn các món ăn Dương huynh đệ
có thể tự chọn. Đấy cũng là một số ít ít ưu đãi thôi, còn chi tiết hơn rất
mong Hạ tiểu thư có thể giúp Vương mỗ nói hết.

Hạ Minh Nguyệt cười tươi như hoa:

- Vương bá bá nói vậy là khách khí rồi, cháu nhất định sẽ giúp Dương huynh
nói hết công dụng của chiếc Kim Bài Lệnh này.

- Được thế thì tốt quá rồi. Hai vị cứ tiếp tục ngồi chơi, có gì thắc mắc cứ
nói với Vương mỗ một tiếng.

Đợi khi bóng dáng một chủ một tớ rời đi, Dương Tuấn Vũ thở dài:

- Đúng là có tiền khác hẳn.

Hạ Minh Nguyệt cũng tháo lớp mặt vui vẻ xuống, cô bĩu môi nói:

- Nhận luôn được Kim Bài Lệnh cơ đấy. Chậc, Vương tiên sinh đúng là rất có
thành ý lôi kéo cậu. Không phải ai tiêu tiền cũng được nhận đâu, chẳng qua lão
nhìn thấy cậu rất có tiềm năng, mà không đúng, không phải tiềm năng mà đích
thị là một tên phá gia chi tử.

Tuấn Vũ sờ sờ mũi:

- Không tới mức đó chứ, cô phải biết bình thường quần áo tôi cũng không mua
quá 5 bộ, chậc, phải nói là rất tiết kiệm mới đúng.

- Ờ. Bình thường thì tiết kiệm thật, nhưng một khi đã tiêu tiền thì tiền cũng
chỉ là giấy không hơn, đúng không?

Dương Tuấn Vũ biết cô gái này hiểu lầm mình, nhưng không hiểu lầm mới là
chuyện lạ, chẳng qua, hiện tại hắn không thể giải thích với ai về cái này
được, chẳng lẽ nói tôi có một cỗ máy siêu cấp trong đầu, chính nó đã chỉ dẫn
như thế? Và rồi mua nhiều vậy cũng chỉ là để đánh lừa người khác mà thôi.

- Mà kẻ tên Vương Lãnh kia có vẻ mang đậm phong cách Trung Hoa cổ nhỉ? Nói
cái gì cũng xưng “huynh” gọi “đệ”, bản thân thì tự nhẫn là “mỗ”.

Hạ Minh Nguyệt gật gù:

- Cũng không trách được. Hồng Kinh Hội không phải là thuộc về riêng Việt Nam,
nó là tập hợp các Đại Lão Gia từ nhiều nơi, trong đó thành viên tới từ Trung
Quốc chiếm gần như tuyệt đại đa số, nên phong cách và văn hóa ứng xử ít nhiều
cũng phải thay đổi theo.

- Thì ra là thế. Nhưng cách gọi này cũng khá thú vị.

- Ừm, nếu không phải Trung Quốc có những hành vi không tốt ở hiện tại và quá
khứ, thì đúng là văn hóa của họ rất đáng để các nước nghiên cứu học hỏi.

Dương Tuấn Vũ tặc lưỡi:

- Cũng chỉ là vì lợi ích dân tộc và lợi ích của một nhóm người có quyền hành
thôi, nơi đâu cũng có người tốt kẻ xấu, quốc gia mình cũng không thể vỗ ngực
nói con dân chúng tôi toàn người thiện lương được.

Hạ Minh Nguyệt nhìn hắn rồi cười khúc khích:

- Ai thiện lương thì được chứ cậu thì không thể thiện lương được.

Dương Tuấn Vũ trừng mắt nhưng không làm cô gái bên cạnh thôi cười được, hắn
bất đắc dĩ thở dài:

- Đấy, làm người tốt nhiều khi cũng khó được người khác công nhận. Ài, đời là
thế mà.

Nhìn bộ dạng ảo não của tên nhóc năm nay mới 22 tuổi, Hạ Minh Nguyệt ôm bụng
cười không thôi, chẳng qua đôi thỏ trắng cứ theo nhịp hô hấp rối loạn mà càng
thêm sinh động, làm tên nào đó chỉ biết thở dài nhìn sang chỗ khác, nhìn lâu
chút chắc chảy máu mũi cũng không chừng.


Tổng Giám Đốc Siêu Cấp - Chương #569