Cảng Nước Sâu - Cam Ranh


Người đăng: √ũ Ɗươn₲ Ťĥıên ₮ử

P/s: Cảm ơn các bạn bietluon đã Đề cử 1 Kim Phiếu

bạn zanis đã Buff 3 Kim Sa Châu, 1 Thất Thải Châu

bạn rubypinks79 đã Tặng 2,000 đậu

bạn daovanlam đã Đề cử 1 Kim Phiếu

bạn trungdung012 đã Đề cử 1 Kim Phiếu.

Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ.

.....

Đón chuyến bay muộn cuối cùng, Dương Tuấn Vũ cùng Vân Tú ngồi ở khoang hạng
nhất để thoải mái nghỉ ngơi.

Nghĩ về một thời gian trước, trên chuyến bay định mệnh ấy, hắn đã chính thức
khép lại cuộc sống kiếp trước đầy rẫy thất bại. Và rồi giờ đây, hắn được sống
lại, cũng từ hai bàn tay trắng mà gây dựng lên sự nghiệp lẫy lừng, vẫn là
Dương Tuấn Vũ hắn chứ không phải ai khác, nhưng số mệnh con người đúng là khó
lường trước được.

Đứng trước mỗi một quyết định có thể dẫn lối đưa chúng ta tới thiên đường
nhưng cũng có thể là mắt xích dần dần kéo ta vào địa ngục vĩnh hằng. Số phận
con người suy cho cùng cũng thật mong manh. Ngồi gần cửa sổ, hắn nhìn ra ngoài
màn đêm tối đen, trong đầu suy nghĩ không ít vấn đề nhân sinh khó nắm bắt.

- Anh nghĩ gì vậy? Sao không tranh thủ nghỉ đi một chút, đã 9 ngày anh không
hề nghỉ ngơi rồi, dù sức khỏe có tốt tới mấy cũng sẽ suy nhược. Nghe em, chợp
mắt một lát đi.

Dương Tuấn Vũ nhìn Vân Tú dựa đầu vào vai hắn, đôi mắt to tròn lấp lánh như
ánh sao đêm, cô vẫn đẹp như vậy, nhưng hôm nay dưới con mắt trải qua nhiều
sóng gió, hắn lại càng thấy mình cần trân trọng những gì mình đang có hơn.

Vuốt ve gò má của vợ, hắn mỉm cười nhẹ nhàng:

- Ừ, em cũng nghỉ một lát đi.

Vân Tú hơi ngạc nhiên, mặc dù cô không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng ánh mắt
của hắn rõ ràng khác với thường ngày, cô có cảm giác như đây không phải là một
chàng trai mới 22 tuổi mà cứ như một người đã đi qua rất nhiều trải nghiệm
nhân sinh, một ánh mắt tang thương không phù hợp với độ tuổi vốn có của anh.

Cô chợt cảm thấy hơi mông lung, nhắm mắt gối đầu vào vai hắn, cô nghĩ về những
năm tháng đã trải qua, có vui có buồn, cô chợt giật mình nhận ra Tuấn Vũ hắn
chưa từng được thoải mái nghỉ ngơi một ngày nào.

Hết chạy đôn chạy đáo đi lo công việc, lại khổ cực rèn luyện mỗi ngày, theo
thời gian qua đi, từ một công ty đã trở thành một tập đoàn hùng mạnh, nhưng
cái giá phải trả chính là phải tìm cách phát triển nó chứ không chỉ là duy trì
qua ngày, đồng nghĩa với việc số lượng công việc nhiều hơn, tính chất công
việc cũng nặng nề hơn.

Dù cho hắn có là thiên tài, cũng không phải thích là có thể làm ra một sản
phẩm công nghệ cao. Trong đấy đều là chất xám, mồ hôi và công sức. Mọi thứ nói
thì nghe đơn giản, nhưng bắt tay vào làm thì không phải chuyện đơn giản, thậm
chí là rất khó khăn.

Đúng như Vân Tú nghĩ, bản thân Dương Tuấn Vũ cũng không đơn thuần sử dụng các
công nghệ mà Triệu Cơ đem tới, bởi lẽ, theo quan điểm của hắn, người thời đó
có thể làm được một hắn cũng có thể làm được một, thậm chí là hai, là ba cũng
không phải không được.

Vì lẽ đó, hắn tập trung vào tìm hiểu rõ ràng, thấu đáo kiến thức khoa học, học
chắc cái gốc sau đó mới dựa trên bản thiết kế của Triệu Cơ đưa ra để sáng tạo,
cải biến cho phù hợp với điều kiện cơ sở khoa học kỹ thuật thời hiện tại. Mà
trong số đó, không ít đều do hắn tự mình vắt óc nghĩ ra.

Nó có thể ví như bạn bỗng dưng nhặt được một quyển sách ghi chép lại cách chế
tạo một chiếc xe

máy, nhưng không phải bạn có thể dùng nó để chế tạo ra một chiếc xe đúng với
tiêu chuẩn trong sách. Nói như vậy để thấy khả năng học tập, vận dụng, cùng
tài năng trong nghề rèn rất cao thì mới giúp hắn có thể làm ra được những sản
phẩm công nghệ có giá trị cao tới vậy.

Cả hai người chợp mắt chưa được bao nhiêu thời gian thì loa đã thông báo
chuyến bay chuẩn bị hạ cánh.

Cảng nước sâu Cam Ranh, Khánh Hòa đã là một trong số ít những cảng có ý nghĩa
trọng yếu nhất của Việt Nam nói riêng và Đông Nam Á nói chung, không chỉ về
mặt quân sự mà còn có vai trò rất quan trọng trong phát triển kinh tế, chính
trị, xã hội.

Về mặt quân sự, với cảng nước sâu, nếu có đội ngũ đóng tàu mạnh thì quốc gia
đó hoàn toàn có khả năng tự chế tạo các loại tàu thuyền, trục hạm, thậm chí cả
tàu ngầm. Đây là những ưu thế mà càng nước nông hoặc nước trung không thể có.

Nói về cảng biển, có lẽ nhiều người không hiểu và dù có hiểu cũng không nắm
hết được vai trò quan trọng của công trình này.

Hiểu đơn giản, cảng là một nơi nằm ở bờ sông, hồ hay biển có các trang thiết
bị phục vụ cho việc bốc dỡ hàng hóa hoặc nơi đón hoặc đưa hành khách đi lại
bằng đường thủy. Cảng bao gồm các cầu tàu ở một khu nước có độ sâu và rộng
nhất định phục vụ cho tàu neo đậu hoặc cập bờ.

Cảng có thể là tự nhiên hoặc nhân tạo.

Tùy theo vị trí của cảng, cảng được gọi là cảng sông hay cảng biển (hải cảng).
Các cảng biển thường là cảng nước sâu phục vụ tàu vận tải lớn với tải trọng
cao còn các cảng sông thường phục vụ tàu nhỏ hơn, do độ sâu luồng lạch cũng
như diện tích mặt nước cảng. Theo đối tượng tàu phục vụ có thể chia thành cảng
nội địa và cảng quốc tế.

Nhiều người không biết rằng, ngành có khả năng vận chuyển khối lượng hàng hóa
lớn nhất thế giới chính là ngành hàng hải, mà cơ sở của nó chính là các cảng
biển – nơi chuyên lắp đặt trang thiết bị cho tàu biển ra – vào, bốc dỡ, lưu
trữ và xuất khẩu hàng hóa, đón trả hành khách và thực hiện các dịch vụ khác.

Điều đó nói lên rằng, hàng hóa xuất nhập khẩu của các nước đều hầu hết có quan
hệ với đường biển, và ở Việt Nam, lượng hàng hóa xuất khẩu qua biển mỗi năm
chiếm tới 90%, một con số khủng khiếp mà không nhiều người nghĩ tới, mà cho
tới hiện tại, bọn họ vẫn nghĩ kim ngạch xuất khẩu chủ yếu là thông qua các
đường biên giới, đặc biệt là biên giới phía Bắc, nhưng điều này là hoàn toàn
sai lầm.

Việt Nam không chỉ có một vài cảng nước sâu, nhưng cảng có diện tích bến đỗ và
mặt bằng rộng rãi, vị trí cửa ngõ giao lưu với nhiều luồng hàng hóa thế giới
lại không nhiều, trong đó, Cam Ranh chính là một trong số ít những cảng có vai
trò quan trọng này.

Sở dĩ Dương Tuấn Vũ nhắm vào đây cũng không phải là tình cờ, ngoài việc phát
triển mảng đóng tàu quân sự, hắn cũng muốn nhân cơ hội này thâu tóm con đường
vận tải hàng hải để sau này có thể dễ dàng xuất nhập khẩu các mặt hàng của
Thịnh Thế ra toàn thế giới.

Như đã nói, vùng biển Đông nhộn nhịp hơn rất nhiều sơ với chúng ta tưởng, nắm
được Cam Ranh, cũng là đã đặt được một chân vào miếng bánh kinh tế siêu khổng
lồ này rồi.

Tuy vậy, trước tình hình căng thẳng leo thang do quốc gia phía Bắc gây ra, hắn
đương nhiên biết cái gì quan trọng hơn. Không chỉ muốn gia tăng cho đối phương
sự e ngại, xoa dịu những cái đầu nóng ở phía trung ương, hắn cũng muốn thử
nghiệm khả năng chế tạo tàu thuyền cho tổ chức mình trong tương lai sắp tới.

Đáp xuống sân bay, hai người yên lặng bắt tiếp chuyến xe tới Cam Ranh, Khánh
Hòa, bọn họ lần này là đi công tác bí mật, để xem đội ngũ công nhân viên có
làm việc ra hồn hay không. Nếu cảm thấy không ổn, hắn sẵn sàng cho một cơ số
người nghỉ việc, nhân tiện tâm trạng đợt này đang khó chịu.

Cũng may, lần này hắn đến không bắt gặp mấy cảnh khó coi, sở dĩ là vậy là do
người giám sát của đội ngũ này không ai khác chính là Walter. Đừng nhìn giờ
hắn như một tảng đá lớn mà đánh giá thấp giá trị đầu óc của hắn, Walter chưa
bao giờ là kẻ đần độn, hắn chỉ khá thật thà trong quan hệ giao tiếp mà thôi,
còn riêng về máy móc, kỹ thuật, đặc biệt là vũ khí, Walter luôn thể hiện rõ
mình là một tay lõi đời.

Được mệnh danh trong tổ chức là “ông vua vũ khí”, Walter có thể dễ dàng làm
quen và sử dụng thành thạo, thậm chí tháo tung và lắp lại tất cả các loại vũ
khí mới chỉ trong vòng chưa tới 5 phút. Vân Tú cũng nhiều khi trêu hắn nên tìm
bạn gái, nhưng hắn chỉ cười hề hề sau đấy lại ném lời đó ra sau đầu, tay cầm
chiếc khăn tỉ mỉ lau súng. Nếu hắn chú tâm dành ra 1/10 tình yêu với vũ khí
đem đầu tư vào quan hệ tình cảm thì người phụ nữ ấy chắc chắn cũng sẽ hạnh
phúc viên mãn rồi.

Do đó, khi vừa nhìn thấy Walter đứng đây, Dương Tuấn Vũ đã biết mọi việc đều
ổn thỏa.

Nhìn bộ dạng lấm lét của hắn khi xuống máy bay, sau đấy lại lén lút bắt taxi
tới đây, Vân Tú cố gắng nín cười, và giờ khi thấy bộ mặt thộn ra này, cô không
tự chủ được nữa mà cười khúc khích rất sảng khoái.

Dương Tuấn Vũ thở dài:

- Em điều động Walter tới đây quản lý khu chế tạo mà không nói với anh, rõ
ràng là đang muốn trêu đùa mà. Em giỏi lắm.

Vân Tú cười dài một hồi, vừa cười vừa khó khăn nói:

- Em cũng định nói, nhưng thấy bộ dạng thậm thụt mờ ám của anh thì quyết định
đùa một chút thôi mà. Hì hì. Anh yên tâm, việc gì chứ đã liên quan tới vấn đề
quan trọng của quốc gia, em cũng sẽ không để nó tự do vận hành được.

Hắn nhìn một lượt rồi gật đầu:

- Ừm, em nghĩ vậy là rất tốt. Nhìn mọi thứ có vẻ rất đúng tiến độ nhỉ?

- Vâng, thậm chí còn có thể làm vượt tiến độ, ban đầu nói là cần 18 tháng,
nhưng giờ khả năng chỉ 12 tháng là có thể cho ra mắt chiếc tàu ngầm TT-01 đầu
tiên rồi.

- Nhớ kỹ, quan trọng là chất lượng, thời gian có thể rút ngắn tất nhiên là
tốt, nhưng không thể chủ quan được, nên hạn chế tối đa sai sót. Sản phẩm này
không chỉ gia tăng rất lớn hỏa lực thủy quân của đất nước, mà nó còn quyết
định xem Thịnh Thế có thể đặt chắc hai chân vào vị trí đóng tàu biển trong
tương lai đấy.

- Em hiểu mà, cứ có thời gian rảnh em lại tới đây quan sát tiến độ, Walter
chính là ăn ngủ nghỉ ở đây, ít nhất là cho tới khi chiếc TT-01 đầu tiên chính
thức ra mắt thành công.

- Ừm, anh ta cũng không có vẻ gì là mệt mỏi đâu, nhìn vẫn hào hứng hò hét chỉ
đạo thế kia mà. Ồ, còn tự thân vận động luôn, thú vị.

Cả hai đang quan sát thì thấy Walter đuổi một tên kỹ sư máy nhìn có vẻ yếu
nhược ra, rồi hắn tự tay cầm đồ đạc làm như một con trâu. Tuy vậy, những người
xung quanh có vẻ đã quá quen thuộc với cảnh này rồi, bọn họ chỉ cười khổ một
cái rồi quay đi làm việc của mình.

Dương Tuấn Vũ sắc mặt cổ quái:

- Bảo sao tiến độ vượt thời gian như thế, hóa ra là có tên không thích làm
ông chủ chỉ tay năm

ngón mà thích làm công việc tay chân.

Vân Tú che miệng híp mắt cười, Walter đúng là không có số làm sếp mà.


Tổng Giám Đốc Siêu Cấp - Chương #541