Người đăng: √ũ Ɗươn₲ Ťĥıên ₮ử
Rivi thấy Dương Tuấn Vũ tâm trạng dường như rất kém, cô lau nước mắt, bước tới
nắm lấy tay chú, hàng mi vẫn còn vương lại chút nước mắt, cô bé nói:
- Chú đừng buồn, nhất định sẽ còn cái cây khác mà.
Dương Tuấn Vũ thu xếp lại tâm trạng, hắn gật đầu:
- Ừ. Chắc chắn sẽ còn, được rồi, chúng ta rời khỏi đây thôi.
Tới khi trời tối cuối cùng họ cũng rời khỏi khu rừng và tìm được một thị trấn
nhỏ. Dương Tuấn Vũ đã chuẩn bị sẵn, hắn đổi một giỏ lớn trái cây rừng lấy 3 bộ
quần áo giá rẻ, sau đấy mượn điện thoại gọi đi một cuộc đường dài. Bởi vì hành
lý đã mất, tiền không có, chứng minh thư, hộ chiếu … đều mất sạch, nên hắn
đành phải gọi điện về nhà.
Nhưng cái khó nhất chính là làm sao làm được hộ chiếu cho 2 đứa nhỏ này, một
đứa từ khi sinh ra đã ở trong bộ lạc, một đứa thì là con báo biến thành, hộ
chiếu, chứng minh thư … tất nhiên không có.
May chủ nhà này là một đôi vợ chồng già, họ quanh năm chỉ dựa vào sạp hoa quả
mà sống, con cái thì đi làm trên thành phố, căn nhà hơi ọp ẹp cũng chỉ có hai
ông bà sinh sống.
Cuộc điện thoại kết nối, Dương Tuấn Vũ liền thở phào khi nghe được giọng nói
quen thuộc “Xin hỏi, ai đấy ạ?”
- Anh đây. Em và mọi người khỏe không?
Vân Tú đang điều hành cuộc họp ở cơ sở mới ở Thịnh Thế, hiện tại tuy còn chưa
hoàn thiện toàn bộ công trình nhưng cũng không còn bao nhiêu lâu nữa, chắc đầu
năm sau mọi thứ sẽ hoàn thiện.
Cuộc họp hôm nay là họp với ban giám đốc mà cô cùng hội Trần Bằng tuyển chọn
ra, sau này, bọn họ sẽ làm việc ở đây.
Vì quá lâu không có tin tức của chồng, mặc dù thường xuyên phải di chuyển,
đồng thời cũng quản lý, giải quyết nhiều vấn đề phát sinh, nhưng điều đó cũng
không làm cô cảm thấy bớt nhớ anh được, cứ mỗi lần xong việc, lúc tranh thủ
nghỉ ngơi là cô lại cầm điện thoại lên xem.
Nhưng đã gần một năm trôi đi rồi mà không có thêm bất cứ tin tức gì cả, điều
này khiến cô rất lo lắng. Nhiều lúc muốn bỏ tất cả để đi tìm anh, nhưng nhớ
lại thái độ rất xem trọng những dự án lần này của chồng, đành phải giấu ý định
này ở trong lòng.
Cũng chính vì thế, Vân Tú không dám bỏ lỡ bất cứ cuộc điện thoại nào và bất cứ
lúc nào, thậm chí
cô còn tranh thủ học hết các mã điện thoại quốc tế, đặc biệt là khu vực Nam Mỹ
có bao nhiêu đầu số cô đều nhớ hết. Cô sợ nếu bỏ lỡ, anh mà cần gì ở mình sẽ
không liên lạc được, nếu xảy ra chuyện gì đáng tiếc thì cô sẽ hối hận cả đời.
Tâm lý một người vợ mòn mỏi đợi chồng về rất khó để nói rõ được.
Lần này thấy một số lạ, lại có mã cước quốc tế hiện lên, cô hồi hộp, trong
lòng bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt “là ở Brazil”, và rồi, nghe được giọng
nói quen thuộc mà mình mong chờ suốt bao lâu nay. Hai từ “Anh đây” đơn giản
nhưng nó hơn bất cứ món quà nào mà cô cần, Vân Tú suýt nữa đã khóc òa lên
trong niềm vui sướng, cô vội ra hiệu cho mọi người đợi rồi chạy nhanh ra ngoài
cửa nghe điện thoại.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy tiếng giày cao gót đang nhanh nhịp bước mà lại không
nói gì thì biết đang có nhiều người xung quanh không tiện nói, hắn kiên nhẫn
chờ đợi. Không chỉ Vân Tú mới vỡ òa cảm xúc, hắn cũng phải cố kìm nén tâm
trạng. Gần một năm xa nhà, nói không nhớ là nói dối, nhất là khi hắn hầu hết
thời gian đều cô độc một mình, thường xuyên đối mặt với nguy hiểm sống chết
bất thình lình, nếu là người định lực kém thì tâm trí chỉ sợ đã phát điên rồi.
- Alo, em khỏe. Anh ổn chứ?
Nghe giọng nói nghẹn ngào của vợ, hắn không khỏi nghẹn lời, giọng khàn khàn
nói:
- Anh ổn. Được rồi. Tạm thời anh đang có chút rắc rối, chuyện khác để về anh
sẽ kể với em.
- Vâng. Anh mau nói đi, em sẽ tìm cách.
Nghe thấy hắn nói có chuyện, cô mạnh mẽ kìm nén tâm trạng lại, cố gắng chăm
chú nghe thật kỹ, đồng thời trong lòng lo lắng như bị lửa đốt.
- Ừ. Hiện tại đồ đạc của anh đều mất hết rồi, chứng minh thư, hộ chiếu … đều
mất. Anh muốn em giúp anh nhanh chóng làm sớm nhất có thể. Ừm, còn có hai đứa
nhỏ nữa, lát anh sẽ gửi em hình, nếu được cũng làm cho anh hai bộ lý lịch cá
nhân cùng giấy tờ.
- Vâng. Anh chờ em chút, em sẽ làm xong sớm nhất có thể.
- Ừ, mà nếu bận quá cứ giải quyết xong đi nhé, anh đợi thêm một thời gian
cũng được. Thôi, anh cúp máy đây. Anh nhớ em.
- Vâng. Em cũng nhớ anh…
Vân Tú che miệng và gạt đi giọt nước mắt, có lẽ vì vui nên rơi lệ, có lẽ vì
nhớ nên lo lắng. Nhưng cô biết hiện tại còn chưa phải lúc để yếu đuối, cô hít
sâu một hơi rồi nhanh chân bước vào phòng họp.
Đội ngũ giám đốc trẻ nhìn thấy nữ vương vào thì vội đè xuống cuộc bàn luận, họ
ngẩng đầu chăm chú đợi cô nói tiếp các kế hoạch và chương trình cần làm sắp
tới. Nhưng, dường như ngày đó không phải là hôm nay rồi.
- Cuộc họp kết thúc ở đây, những thông tin tiếp theo sẽ đợi buổi họp tới,
thời gian cụ thể tôi sẽ thông báo sau. Hiện tại tôi cần đi có việc gấp. Mọi
người không có ý kiến gì chứ?
Nhìn ánh mắt nghiêm nghị của cô gái xinh đẹp đứng đầu tập đoàn, tất cả nhân
viên cấp dưới đương nhiên không dám phản đối ý kiến của sếp, sếp đã nói có
việc gấp thì nhất nhất định phải là chuyện vô cùng quan trọng rồi, nếu không,
cô ấy đã không dừng đột ngột cuộc họp lãnh đạo cấp cao như vậy.
Thấy mọi người không có ý kiến gì, Vân Tú gật đầu nói “tan họp” rồi nhanh chân
rời đi. Ra tới cửa, cô nhận được mail mới, mở ra thấy bức ảnh của hai đứa trẻ,
đôi mày khẽ nhướng lên nghi hoặc, nhưng đôi chân dài vẫn không có dấu hiệu
dừng lại. Anh đã nói cần thì nhất định là cần, cô sẽ không thắc mắc.
Mối quan hệ cùng giá trị hình ảnh của Vân Tú bây giờ vô cùng cao. Hiện tại
việc làm giấy tờ tùy thân cho một người chẳng đáng để cô phải đích thân đi làm
mà chỉ cần phân phó với cấp dưới một tiếng là được, nhưng Vân Tú vẫn hối hả tự
mình hoàn thiện 3 bộ hồ sơ rồi mang tới tòa thị chính công an tỉnh Vĩnh Hà.
Khi thấy bóng dáng mê hồn của cô gái này xuất hiện ở cửa tòa thị chính, mấy
đồng chí công an đứng trực ban cũng ngây ngẩn, nhưng rất nhanh phải tránh đi
ánh mắt để lấy lại tinh thần.
Vân Tú không chỉ xinh đẹp mà con mặn mà, quyến rũ tràn đầy vẻ đẹp căng mọng
tuổi xuân, nhưng ánh mắt lạnh lùng, băng giá cùng vị trí ở trên cao vời vợi
khiến không có mấy kẻ dám buông lời trêu đùa hay tán tỉnh cô. Nhưng chính vẻ
đẹp kiêu sa lạnh lùng đấy lại đem tới cho cô một hương vị cuốn hút mới, khiến
tất cả đấng mày râu đều muốn nhìn cô không rời.
Cậu thanh niên trẻ tuổi ở quầy tiếp dân, lần đầu tiên nhìn thấy một cô gái
xinh đẹp như thế ngoài đời thì không khỏi thất thố, may mà có ông anh bên cạnh
vỗ vai đánh thức. Cậu ta đỏ mặt, nói có chút lắp bắp:
- Chào chị, … chị cần gì?
Vân Tú đang gấp, đâu có tâm trạng để ý mấy việc này, một phần cũng vì cô
thường xuyên gặp cảnh này nên đã mặc định bỏ qua mấy biểu cảm này rồi. Cô gật
đầu nói:
- Tôi muốn gặp trưởng phòng Minh. Mong cậu chuyển lời có cô Vân Tú muốn gặp
anh ấy một chút.
Người lớn tuổi vẫn có kinh nghiệm hơn, cậu công an trẻ tuổi giờ này đầu ù ù
cạc cạc còn chưa biết đáp sao cho đúng thì ông anh bên cạnh đã nói:
- OK. Chị đợi tôi một lát.
- Cảm ơn.
Vân Tú nói xong thì đi về phía hàng ghế ngồi chờ cho khách, trên tay vẫn nắm
chặt bộ hồ sơ.
Ông anh trước khi đi gọi thì vỗ vai chú em trẻ tuổi nói:
- Mỹ nữ như vậy không phải là thứ mà chúng ta có thể với tới, chú em nếu sinh
lòng ngưỡng mộ thì được chứ đừng nên thử mà ăn trái đắng.
Cậu thanh niên mặt đỏ như gấc ấp úng nói:
- Anh Công đừng nói vậy, em cũng không có nghĩ tới mức như anh nói đâu. Nhưng
chị ta đẹp thật.
- Điều này cậu nói quá thừa rồi, người như thế được nhìn đã là may mắn rồi.
Thôi, ở đây trông quầy, anh lên gọi sếp Minh.
…
- Ôi! Cơn gió nào thổi giám đốc Tú tới đây thế này, mấy đứa này thật không có
mắt nhìn, mau mau lên phòng tôi ngồi uống trà chứ? Tôi vừa nhờ người quen mua
được một ít lá cây trà rừng Thái Nguyên, hương vị rất tuyệt. Cô thử chứ?
Trưởng phòng Minh là một người bụng nhìn qua tưởng chửa sắp đẻ, bộ dạng núc
ních có chút buồn cười, nhưng không ai dám cười bởi vì anh ta rất được lòng
lãnh đạo cấp trên, làm việc cũng nhanh gọn, khôn khéo. Là kẻ vừa có danh tiếng
lại vừa có quan hệ không đơn giản. Vì thế, không ai ở văn phòng thị ủy muốn
đắc tội với anh ta cả.
Vân Tú thấy người đã tới thì gật đầu mỉm cười nói:
- Thế thì phải cảm ơn trưởng phòng Minh rồi. Nhân tiện tôi cũng có việc muốn
trao đổi với anh.
- Tốt. Tốt. Mời.
Nhìn bóng lưng xinh đẹp rời đi cùng một tên béo, mấy người đều khẽ lắc đầu,
mặc dù biết tên béo chẳng làm gì được cô gái xinh đẹp nhưng bọn họ vẫn thấy
mắt có chút khó chịu.
Công nhìn chú em đồng nghiệp vẫn còn ngây ngẩn nhìn theo thì lắc đầu vỗ vai:
- Đi thôi, tiếp tục làm việc. Còn nhìn nữa là người dân cười cho đấy.
Cậu thanh niên gãi đầu cười rồi quay trở lại bộ dáng chuyên nghiệp thường
ngày, còn trong đầu nghĩ cái gì thì không ai biết.