Người đăng: √ũ Ɗươn₲ Ťĥıên ₮ử
Sau khi có hai kẻ bê thùng nước tới, theo lời lão trưởng tộc, hắn lấy một nắm
bột thả xuống, bột nhanh chóng hòa tan vào nước tạo thành một loại huyền dịch
màu xanh lục có mùi thanh mát.
Hắn cởi quần áo rồi đằm mình vào trong thùng nước. Chỉ sau một chút thời gian,
hắn xúc giác nhạy cảm của hắn nhanh chóng cảm nhận khắp toàn thân một chút nhẹ
nhàng, từng chút từng chút khiến hắn dễ chịu hơn, những vết bỏng cũng đang từ
từ se lại, cảm giác đau rát cũng dịu đi rất nhiều. Điều này khiến hắn càng
chậc lưỡi vì y thuật của đám người này.
Nếu để loại bỏng nước sôi với độ sâu tổn thương nặng thế này mà vào viện chắc
chắn phải cần cả tháng mới may ra điều trị xong, còn khỏi hay không thì chưa
nắm chắc, sau đấy để lại các vết sẹo loang lổ là chuyện bình thường. Vậy mà
sau một lượt ngâm mình, hắn cảm giác những thứ này rõ ràng đang ngấm vào da,
từ từ tác dụng, dần dần chữa trị cho hắn.
Sáng hôm sau, Rivi cuối cùng cũng tỉnh lại, cô gái nhỏ ngồi ngơ ngác trên
giường, đôi mày nhỏ nhíu chặt, dường như cô đang cố nhớ lại những thứ kinh
khủng xảy ra tối qua. Không nghĩ còn tốt, khi nghĩ ra cô bỗng giật mình hét
toáng lên rồi khóc nức nở.
- Lớn rồi, đừng mít ướt như vậy.
Nghe thấy âm thanh có chút quen thuộc, cô bé giật mình ngẩng đầu lên nhìn, đôi
mắt xanh lục bảo vẫn còn đẫm lệ bên khóe mi, nhìn vừa đáng yêu vừa đáng
thương, hai má tròn tròn, khiến không ai nỡ làm tổn thương cô bé. Vậy mà đám
người được coi là trưởng bối, người thân kia lại sẵn sàng đẩy cô vào chỗ chết.
Dương Tuấn Vũ không nghĩ thì thôi, vừa nghĩ trong lòng lại tràn đầy lửa giận.
Nhưng thứ lửa giận vô hình này lại bị vỡ thành bọt nước khi mà cô bé tỏ ra lo
lắng:
- Rivi làm người lạ giận sao? Xin lỗi …
Dương Tuấn Vũ cười xoa xoa cái đầu nhỏ, từ lúc vào bộ lạc này hắn vẫn không
nói ra tên của mình nên cô bé luôn gọi hắn là “người lạ”.
- Rivi ngoan, không có lỗi gì cả. Ta tên Ralph.
Cô bé nhìn thấy hắn cười, tâm hồn nhỏ bé mới bớt lo, nhưng cô chợt nhớ lại
tràng cảnh tối qua thì toàn thân run rẩy, lắp bắp nói:
- Ngài Ralph… không phải tối qua ngài … bị rơi xuống … một vạc nước lớn đang
sôi sao …? Da của ngài …
Cô bé bịt miệng, kinh hoàng, nước mắt ngây thơ lại chảy ra.
Dương Tuấn Vũ véo cái mũi nhỏ:
- Đêm qua? Đêm qua Rivi ngủ quên, mọi người đã liên hoan nướng thịt thú với
hoa quả rồi, chắc là bây giờ vẫn còn để phần cho Rivi đấy.
Cô bé nghe hắn nói thế thì ngơ ngác lẩm bẩm:
- Là mơ sao?
- Ừ. Đêm qua ngủ mơ thấy gì mà la hét ầm ĩ vậy?
Hai bàn tay nhỏ ôm đầu, dường như cô đang cố gắng nghĩ xem đêm qua là mơ hay
là thật, nếu là mơ sao giấc mơ ấy lại y như thật như thế? Một lúc sau cô bé
nhìn lên hỏi:
- Thế sao người chú lại thành ra thế kia?
Nghe cô bé gọi mình là chú khóe mắt hắn khẽ giật giật:
- Ta không lớn hơn chị của Rivi bao nhiêu đừng gọi là chú. Người ta thành ra
thế này là vì bị bệnh thôi.
- Bị bệnh?
Cô gái nhỏ cắn cắn ngón tay, dường như đang cố nghĩ xem có loại bệnh nào kỳ
quái thế này không.
Dương Tuấn Vũ đang nói dối sao còn để cô bé có thời gian nghĩ, hắn nói:
- Rivi đói bụng chưa? Nếu đói thì rửa mặt mũi rồi đi ăn đi. Cố gắng ăn nhiều
chút nghe chưa?
- Ồ… vâng. Chú bị bệnh thì nằm nghỉ đi, lát cháu sẽ mang đồ ăn cho chú.
Cô bé nghe thấy hắn nói tới ăn thì cái bụng nhỏ cũng rất phối hợp kêu “ọt ọt”,
bàn tay đưa lên xoa xoa bụng rồi cười hì hì chạy mất.
Nhìn theo bóng lưng cô bé, hắn lắc đầu lẩm bẩm: “Tốt nhất là thế, đừng vội lớn
để nhận ra lòng người hiểm ác”.
Nhưng Rivi bé nhỏ mặc dù ngây thơ nhưng không ngốc, những hình ảnh tối qua dù
sao cũng rất kinh hoàng, từ khi sinh ra cô chưa bao giờ thấy thế, đặc biệt là
những người thân thường cười nói xoa đầu cô lại chỉ trong một đêm bỗng thay
đổi, bọn họ đều nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lẽo không có tình cảm. Điều này mới
là thứ đánh sâu vào tâm trí non nớt làm cô rất khó tin tưởng mọi thứ chỉ là
một cơn ác mộng.
Để kiểm chứng cho suy nghĩ của mình, đôi chân bé nhỏ chạy loạn khắp nơi, cô
không nói chuyện với ai, nhưng thấy thái độ của mọi người khá gượng gạo khi
nhìn thấy mình. Lũ trẻ con cùng các chị gái hay cùng chơi với cô cũng sợ hãi
hoặc lờ đi khi nhìn thấy cô, thậm chí còn kêu khóc rồi chạy vào nhà.
Người lớn thì khác, bọn họ vẫn vẫy tay mỉm cười chào, nhưng đôi mắt lục bảo to
tròn ấy cũng lờ mờ nhận ra điểm không thích hợp.
Điểm cuối cùng cô dừng lại chính là bên ngoài đại điện. Cô muốn vào trong
nhưng có các chiến binh hung dữ canh gác nên cô không được vào. Tuy vậy, từ
bên ngoài vẫn có thể thấy đại điện uy nghiêm ngày trước chỉ sau một đêm đã có
những mảng tưởng đổ vỡ, bên ngoài còn rất nhiều gốc cây, dây leo, cây gai bị
chặt xếp thành một đống lớn. Cô không nhận ra những thứ này (lúc đó Rivi bị
kiểm soát thần trí), nhưng biết chắc đêm qua đã xảy ra rất nhiều chuyện mà mọi
người và cả chú Ralph muốn giấu cô.
Nhưng cô biết, ngài Ralph là người tốt, nếu hắn nói dối cũng chỉ là muốn tốt
cho mình mà thôi.
- Rivi. Đi theo ta.
Dòng suy nghĩ của cô đột nhiên bị cắt ngang, Rivi quay lại thì thấy chị mình
đã đứng bên cạnh từ hồi nào. Sau câu nói đấy chị cũng cất bước rời đi.
Rivi đi theo chị, tới ngôi nhà của tộc trưởng, bên trong căn phòng gỗ lớn đã
có đầy đủ cả sáu vị trưởng lão ngồi hai bên, chị cô cũng ngồi vào vị trí bên
cạnh tộc trưởng.
Cánh cửa khép lại, lão tộc trưởng vẫn đang niệm nốt mấy câu rồi chỉ tay xuống
ghế nói:
- Rivi. Con ngồi xuống đi.
Thấy cô bé ngồi xuống, lão bắt đầu nói:
- Rivi, những gì còn nhìn thấy ngoài kia đều là sự thật. Tên kia muốn để ta
lừa dối con, khiến con nghĩ tất cả chỉ là một cơn ác mộng, lúc đầu, ta cũng
định làm vậy, nhưng rõ ràng con xứng đáng được biết sự thật. Lần này, chúng ta
đã hoàn toàn sai lầm, việc đưa con làm vật tế thần Mặt Trăng là không đúng.
Thay mặt cả bộ tộc, ta xin lỗi con.
Lão tộc trưởng cúi đầu, những người khác kể cả chị cô cũng cúi đầu miệng nói
cảm ơn.
Nhưng lời cảm ơn đấy chẳng những không làm Rivi cảm thấy thoải mái mà ngược
lại, cô cảm giác mọi thứ dường như ngày càng khác, ngày càng xa cách so với
ngày trước. Tình cảm, … đúng vậy, những lời này rõ ràng chỉ là những lời theo
quy tắc, cứng ngắc, mà cái cô cần họ làm chính là sự thành tâm, chính là tình
cảm ấm áp mà lúc trước cô vẫn được nhận.
Dường như không thấu hiểu được nội tâm cô bé, lão tộc trưởng bắt đầu kể về
nguồn gốc của bộ lạc mình.
- Văn hóa Wauja đã tồn tại được ba ngàn năm rồi. Từ thời rất xa xưa, bộ lạc
chúng ta là những người vô cùng mạnh mẽ, thiện chiến, ai cũng mang trong mình
sức mạnh điều khiển giới tự nhiên vô cùng mạnh mẽ. Lúc đó, chúng ta thống trị
của lưu vực Amazon rộng lớn. Cứ nhắc tới bộ lạc Wauja là bất cứ kẻ địch nào
cũng sợ hãi, run rẩy.
Văn minh bộ lạc chúng ta không hề thua kém bất cứ dân tộc nào bên ngoài, không
những thế, nhiều mặt chúng ta còn vượt trội hơn họ. Ví nhứ khả năng nói chuyện
với động vật, điều khiển muôn thú, vận dụng sức mạnh từ thiên nhiên xây dựng
nên một nền văn hóa hưng thịnh.
Amazon, cái tên này chính là do tộc trưởng cùng phù thủy thế hệ thứ 2 đặt ra,
khi đó nơi đây chỉ là một mảnh đất khô cằn không thể trồng trọt, phải chăng
chỉ có lác đác những đám cỏ dại thấp bé mà thôi.
Và khi chúng ta chọn nơi đây làm căn cứ phát triển, lúc đó cũng là thời điểm
phù thủy trao lại trọng trách cho một tộc nhân khác, trước khi người đó mất đã
dùng toàn bộ sức mạnh của mình cải tạo hoàn toàn tự nhiên. Bà ấy đã dẫn nước
từ nhiều nguồn tạo ra con sông Amazon, con sông này cực lớn và cực dài, thậm
chí, tới ngày nay nó vẫn trường tồn cùng mảnh trời đất này. (Sông Amazon, chỗ
rộng nhất của sông có thể lên đến 40 km (24,8 dặm) và khu vực cửa sông có thể
rộng tới 325 km (202 dặm)).
Và cũng nhờ nước của dòng sông bồi đắp phù sa làm cho đất đai dần dần tơi xốp,
cây cối bắt đầu mọc lên, từ năm này qua năm khác, cuối cùng hình thành lên lưu
vực Amazon xanh ngát như ngày nay.
Công lao vĩ đại của phù thủy đó đã luôn là hình mẫu cho những thế hệ sau noi
theo, nhưng, dường như việc dẫn lưu trái quy tắc con sông lớn này cũng đả động
tới Thần Mặt Trăng.
Amazon theo thời gian vẫn xanh tốt, thậm chí ngày càng lan rộng màu xanh,
nhưng bộ lạc Wauja chúng ta lại càng ngày càng mai một. Thế hệ phù thủy sau so
với trước yếu đi rất nhiều, mà các chiến binh, người dân bộ lạc cũng mất dần
khả năng liên kết với tự nhiên khiến mọi người không còn khả năng điều khiển
năng lượng nguyên tố nữa.
Trong cả một ngôi làng đông đúc, mỗi thế hệ chỉ tìm được một phù thủy có khả
năng niệm phép điều khiển thiên nhiên.
Suốt bao nhiêu năm tháng, bộ lạc đã trải qua 505 đời tộc trưởng, tới ta là
506, cùng với đó là những lớp phù thủy cũng xuất thế, chỉ có điều, tới hiện
nay, so với ghi chép, sức mạnh của phù thủy chẳng còn được 1/1000 so với ngày
đầu.
Nguy cơ diệt tộc sẽ xuất hiện khi mà chúng ta mất đi sức mạnh, trong khi dã
thú trong Amazon ngày một đa dạng, ngày một tiến hóa, sợ rằng, không lâu nữa
chúng ta sẽ bị những loài mãnh thú này tiêu diệt hoàn toàn.
Từ đời pháp sư thứ ba, sau khi chứng kiến sức mạnh cả bộ lạc đi xuống rõ ràng,
ông ta đã yêu cầu thành lập một tế đàn bên trong đại điện, quy định mỗi 10 năm
lại phải tế lễ các loài dã thú, hoa quả tốt nhất và đặc biệt là một cô gái có
huyết thống với phù thủy cùng thời.
Khi đó lão phù thủy đã không tiếc vì nghĩa diệt thân, đẩy cô con gái yêu
thương của mình vào vạc nước sôi, dùng sinh mệnh của con tế điện thần Mặt
Trăng. Sau buổi tế lễ, bọn họ dần dần cảm thấy sức mạnh trở về phần nào nên
rất tin tưởng vào nghi lễ này. Vì thế, nó đã được duy trì tới ngày nay.
Rivi, con là người thân duy nhất của phù thủy, nên dù chúng ta không muốn cũng
phải đưa con làm vật tế theo quy định 10 năm. Ài, năm nay con cũng vừa tròn 10
tuổi, lần đầu chứng kiến cảnh này chắc con sợ hãi lắm đúng không?