Người đăng: √ũ Ɗươn₲ Ťĥıên ₮ử
Cũng may còn ba người- Hà Linh, Quách Kiến Hoa và Tuyết Yên là giữ được mình,
bọn họ ăn rất ngon miệng nhưng đều vô cùng từ tốn. Hà Linh làm được như vậy là
bởi vì cô thường xuyên đi gặp mặt, ăn uống với những kẻ tai to mặt lớn, hình
tượng bản thân là thứ không chỉ thuộc về riêng cô mà còn thuộc về công ty nơi
cô làm việc.
Quách Kiến Hoa là vương tử, đến ăn ngủ cũng sợ bị đám săn tin chụp trộm nên
đương nhiên giữ hình ảnh là điều bắt buộc, không chỉ thế, ngay từ lúc mới vào
nghề, hắn đã bị tên Lão Đại nào đó bắt ép tập đi tập lại cách dùng dao dĩa mỗi
ngày 100 lần mới tha cho. Vì vậy, mọi động tác của hắn khi ăn đều rất đẹp mắt,
tao nhã, từ tốn.
Tuyết Yên mặc dù là người mới, nhưng thái độ với công việc của cô luôn được
đặt lên mức độ cao nhất, và nghiêm khắc với bản thân chính là điều cô luôn
luôn tự răn đe trong lòng.
Tới lúc mọi người đều vỗ vỗ cái bụng ”phì” ra sau bữa tối của mình, thì cuộc
nói chuyện về dự án làm phim mới được bắt đầu.
Victor Huy Vũ đã lấy lại bộ dạng nghiêm túc, hắn bắt đầu giới thiệu sơ lược về
tiêu đề, nội dung, một số nhân vật chính trong phim.
Khi thấy hắn không cần giấy mà nói vô cùng trau chuốt, liền mạch, nội dung
phim cũng được nói ra rất chi tiết, rõ ràng khiến bọn họ có thể liên tưởng
được các nhân vật, sự kiện từng giai đoạn đang hiển hiện trong đầu mình.
Đây là một bộ phim chuyển thể từ bộ tiểu thuyết cùng tên của nhà văn nổi tiếng
Nhật Ánh- Tôi thấy hoa vàng tên cỏ xanh.
Victor nói, bộ phim này hắn đã ấp ủ suốt 3 năm rồi, nhưng vì bận rộn với dự án
phim Giao lộ định mệnh nên hắn đành tạm gác lại, cho tới khi, nghi án đạo phim
được báo chí tung ra, Victor mới dừng hết các dự án phim khác và ở nhà tập
trung xây dựng nên kịch bản của bộ phim này.
Nội dung của nó là một câu chuyện đầy cảm xúc về quê hương, về gia đình, về
thời niên thiếu của nam chính - cậu bé Thiều.
Thiều là học sinh lớp 7 sống ở một vùng quê nghèo cùng với cha mẹ và em trai.
Tường, em trai của Thiều, là một cậu bé dễ thương, hiền lành, rất yêu quý anh
trai. Cậu bé sống nội tâm, thích đọc truyện cổ tích đến nỗi khi đọc truyện Cóc
tía, cậu đã nuôi một con cóc dưới gầm giường và đặt tên cho nó là “Cu Cậu”.
Trong khi đó, nam chính – Thiều lại là một cậu bé tinh quái, ích kỷ, hẹp hòi,
thường xuyên làm ra những trò xấu rồi để lại hậu quả nhưng không nhận lỗi mà
để em mình chịu tội thay.
Chuyện cũng không đáng kể gì cho tới khi Thiều nhận ra mình thực sự thích cô
bạn cùng lớp – Mận, một cô gái xinh xắn, khả ái, đáng yêu. Nhưng thành tích
học tập của Mận lại khá kém do phải vất vả chăm sóc cho người cha bị mắc một
căn bệnh quái lạ đang bị mẹ cô giam trong căn chòi.
Thiều và Tường cũng biết chuyện này và cũng nhiều lần giúp đỡ cô che giấu nó
với những người xung quanh, đặc biệt là tên Sơn – kẻ chuyên tìm cách hãm hại
cô vì không nhận lời tỏ tình của hắn.
Biến cố xảy ra khi căn chòi nhà Mận bốc cháy, sau đó công an tới phát hiện bên
trong có xương lẫn đám tro, nghi là của cha cô – người bị mẹ giam giữ trái
phép trong căn chòi. Mẹ Mận lập tức bị công an bắt đi.
Cô gái nhỏ chịu liên tiếp mấy cú sốc lớn rất nhanh bị suy sụp hoàn toàn. Cha
mẹ Thiều khi biết hoàn cảnh đáng thương của cô thông qua hai đứa con đã mở
rộng vòng tay giúp đỡ Mận trong lúc khó khăn nhất và đưa cô bé về nhà ở chung.
Nhưng, phát hiện Tường và Mận thường xuyên cười đùa, thân thiết với nhau khiến
Thiều nổi lên cơn ghen tức trong lòng, càng ngày cơn ghen tức càng lớn dần. Từ
việc tiếp tay cho đám trẻ con mang “Cu Cậu” – con cóc mà Tường nuôi, mang đi
giết thịt, cho tới một lần vô tình làm em trai mình bị thương tật rất nặng
phải không thể ngồi dậy được.
Tới tận khi đó Thiều mới bàng hoàng nhận ra mình quá độc ác với em trai, cậu
ta vô cùng ân hận nhưng mọi thứ đã quá muộn màng. Hắn quyết định để Mận ở lại
bên Tường.
Nhưng tưởng rằng mọi thứ đã kết thúc thì nỗi đau, sự hối hận bất ngờ được đẩy
lên cực điểm khi một lần hắn tình cờ nghe được cuộc nói chuyện giữa Mận và
Tường, khi đó, Mận tiết lộ người cô thích là Thiều, mà Tường dường như đã biết
rõ điều này và không hề bất ngờ hay đau buồn gì, hắn còn thành tâm mong hai
người tới được với nhau.
Cảnh phim kết thúc cũng chính là cảnh Tường đứng ngây ngốc, gương mặt hạnh
phúc nhưng lại thấm đẫm sự đau đớn, cảm giác hối hận tới cùng cực của Thiều.
…
Khi nghe được Victor đích thân kể lại nội dung tóm tắt của phim, cả đám đều
yên lặng lắng nghe đến mức một tiếng kim rơi cũng dễ dàng nghe thấy. Tới khi
kết thúc, tất cả đều rơi vào mội hồi cảm xúc riêng.
Tuyết Yên nhận xét:
- Bộ phim này yêu cầu thể hiện được cảm xúc ngây thơ trong sáng của lũ trẻ,
vừa cho người xem thấy được một phần tuổi thơ của mình trong đó. Tiếp đến là
những rung động đẹp đẽ đầu đời, những âm mưu, những toan tính của lũ trẻ. Nó
tuy thô sơ nhưng chính sự thô sơ này thực sự khó diễn, khó lột tả được. Đặc
biệt là cảnh cuối cùng, lột tả được toàn bộ được diễn biến tâm lý chỉ qua biểu
cảm khuôn mặt của Thiều là đặc biệt khó. Tôi nói đúng chứ đạo diễn Victor?
- Cô nói rất đúng, không ngờ một ca sĩ như cô lại có cái nhìn sắc xảo như
vậy.
Victor không khỏi ngạc nhiên đánh giá lại cô gái này.
Chu Văn Tuệ bĩu môi:
- Này ông anh đạo diễn, có điều ông không biết rồi, Tuyết Yên của chúng tôi
chính là muốn làm một diễn viên hàng đầu đó. Ca hát chỉ là một phần tài lẻ
thôi, nếu không phải Ngôi Sao Mới còn quá non, danh tiếng chưa có thì cô ấy đã
không phải quay mấy MV đó để xâm nhập vào Showbiz rồi.
- Ồ. Thật vậy?
Victor mắt không khỏi phát sáng. Nếu đam mê là diễn viên thì tốt rồi, thảo nào
kỹ năng diễn xuất của cô trong MV lại tốt như thế.
Tuyết Yên trừng mắt cảnh cáo tên lắm lời này, cô bất đắc dĩ gật đầu:
- Đúng vậy, tôi mơ ước làm diễn viên, nhưng việc ca hát cũng không phải chỉ
làm cho vui.
Hà Linh cũng đồng ý:
- Đúng thế, giọng hát trời sinh của cô ấy hoàn toàn có đủ khả năng trở thành
ca sĩ nổi tiếng hàng đầu.
Victor cũng không phản đối:
- Tôi cũng nghe MV của cô rồi, thực sự cô hát rất trong, rất hay. Nếu đi theo
nghiệp ca sĩ chắc chắn sẽ rất không tồi. Nhưng theo quan điểm của tôi, cô nên
theo nghiệp diễn xuất, tài năng của cô ở lĩnh vực này rất nổi bật.
Hà Linh cười híp mắt:
- Trước khoan hãy nói về tương lai của Tuyết Yên, cô ấy còn rất nhiều thời
gian để thử nghiệm cả hai lĩnh vực ca sĩ và diễn viên, còn hiện tại chẳng phải
anh tới đây là để bàn về vai diễn của bộ phim này sao?
Victor lập tức trở lại vấn đề chính, hắn nghiêm túc nói lại:
- Đúng vậy, tôi tới đây chính là muốn mời Tuyết Yên nhận vai diễn trong bộ
phim này. Nếu làm tốt, “Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh” hoàn toàn có thể giành
được giải thưởng, và Tuyết Yên cũng thành công xâm nhập vào giới diễn xuất.
Tuyết Yên tò mò hỏi:
- Anh định mời tôi vào vai diễn Mận?
Nhìn thấy Victor đầu tiên là gật đầu, sau đó là lắc đầu thì mọi người đều
không hiểu ý hắn ra sao.
Cuối cùng, khi mọi người nóng lòng thì hắn mỉm cười thần bí nói nhỏ.
Nghe hắn nói xong, cả đám đều ngẩn ra.
Hà Linh lắp bắp:
- Thế này … thế này là …
- Ha ha. Chính là thế.
- Anh cũng quá điên rồ rồi. Ý tưởng này cũng có thể nghĩ ra.
- Nếu không làm lớn thì sao có thắng lợi lớn được.
Tuyết Yên thấy điều này thực sự quá khó tin, nhưng trong lòng cô lại có cảm
giác khó cưỡng lại được thử thách gian nan này. Cuối cùng, không mạo hiểm
không thể thành công, cô gật đầu:
- Được. Tôi sẽ điên cùng anh một lần.
- Ha hả. Tôi biết mình sẽ không tìm nhầm người mà.
Victor cười lớn, chính hắn cũng nghĩ mình bị điên. Thực ra cái ý tưởng điên rồ
này hắn mới chỉ nghĩ ra khi gặp mặt Tuyết Yên, tới khi được cô đồng ý rồi hắn
vẫn cảm thấy trong lòng run rẩy. Không phải run rẩy vì sợ hãi hay lo lắng mà
là run rẩy vì phấn khích. Có lẽ, hắn không phải là người đầu tiên có ý tưởng
này, nhưng chắc chắn sẽ là một trong những người điên cuồng nhất.
Chu Văn Tuệ nghe xong mới đầu sửng sốt, nhưng sau đó cũng bị phấn khích lây
lan, hắn đừa bỡn nói:
- Đạo diễn Victor, anh có thể cho tôi một vai quần chúng được không?
Mọi người nghe thế đều ngạc nhiên, tên này lại muốn đi làm diễn viên từ hồi
nào vậy?
Victor nhìn hắn xoa xoa cằm, rồi gật đầu khiến Chu mập mừng rỡ, nhưng niềm vui
ngắn chẳng tày gang, hắn vừa cười híp mắt xong thì nghe Victor nói:
- Cậu có thể đóng vai cha của Mận, ừm, người mắc bệnh lạ đó.
Mọi người nghe xong thì đứng hình, sau đó đều cười phá lên chúc mừng hắn.
Chu Văn Tuệ mặt như chảy nước, hắn lắc đầu quầy quậy nói:
- Tôi có chết cũng không nhận vai một tên sống dở chết dở như vậy. Đẹp trai
như tôi vai gì cũng có thể đóng trừ vai ốm yếu đó.
Hà Linh cười híp mắt nói:
- Cậu không nhận thì đừng mong cuối tuần đi cùng tôi.
Mập mạp nghe thấy vậy thì á khẩu không nói lên lời, còn Hà Linh thì nói ra mới
biết mình lỡ lời, mặt cô không khỏi đỏ lên. Đây chính là vạch áo cho người xem
lưng mà. Cô vội nói:
- Tóm lại cậu nhất định phải nhận vai này nếu không thì mọi thứ coi như “chưa
từng có gì xảy ra đi”.
Chu Văn Tuệ mặt như quả mướp đắng, hắn bất đắc dĩ nhận lời đóng vai cha Mận,
trong khi cả đám vô cùng vui vẻ.
Nhưng, Victor lại là người vui nhất, hắn chọn tên này không phải là đói quá ăn
quàng, kẻ này nếu thể hiện tốt thì chưa biết có thể làm được tới mức nào đâu,
chỉ sợ, mọi người sẽ bị hắn làm cho bất ngờ cũng nên.
Tuyết Yên tinh tế cảm nhận được sự biến hóa trong ánh mắt của Victor, lại nhìn
về phía Chu Văn Tuệ, trong lòng không khỏi cân nhắc. “Tên lắm lời này, cho đi
đóng phim cũng chưa chắc đã là lãng phí tài năng đâu nhỉ? Người đàn ông này
thực sự rất biết nhìn người đấy chứ, đừng nghĩ hắn đơn giản.”
Tuyết Yên chợt nghĩ về các bộ phim trước đây hắn làm, một người khôn khéo, ánh
mắt tốt như thế liệu có thể làm ra mấy bộ phim vô danh? Việc này dường như có
uẩn khúc. Trong giới giải trí, việc thiên tài bị đâm sau lưng rồi sau đó bị
gắn mác phế vật cũng không phải việc hiếm lạ.