Người đăng: √ũ Ɗươn₲ Ťĥıên ₮ử
Vân Tú định nói không cần, cô sao còn cần mấy tên võ vẽ hạng xoàng đấy, nhưng
nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy đúng, cô mặc dù võ công lợi hại nhưng bọn làm ác
đâu có biết, bọn chúng chỉ cần biết cô đi một mình, có cơ hội còn không bắt
cóc tống tiền? Mà mấy thứ rắc rối vô nghĩa này bớt đi cũng nhẹ đầu.
Nghĩ vậy, cô gật đầu nói:
- Vâng, con hiểu rồi. Mai con sẽ đi tới công ty vệ sĩ tuyển thêm vài người.
Tuyết Yên, em giờ cũng là người nổi tiếng rồi, đi ra ngoài cũng nên có người
bảo vệ. Ừm, cha mẹ nữa, cũng nên có vài người thân thủ tốt đi theo đề phòng
bất trắc. Còn mẹ …
Bà Hương thấy con gái mình từ cái gật đầu kia bà liền cảm giác không đúng lắm,
rồi khi nó nói muốn thuê vệ sĩ cho cả nhà thì không khỏi trợn mắt, tới khi nó
nói tới mình bà lập tức xua tay nói:
- Mẹ chỉ ở nhà, thi thoảng đi chợ hay ra ngoài mua đồ cũng đi cùng mẹ chồng
con, bà ấy có vệ sĩ là được rồi. Mẹ ở nhà cần vệ sĩ làm gì, đừng lãng phí
tiền. Cố gắng tích cóp còn lo cho con cái sau này.
- Mẹ này … Con còn trẻ mà, chúng con chưa muốn có em bé…
Mẹ Hương lập tức răn dạy, làm gì có con dâu nào trước mặt cha mẹ chồng nói
không muốn sinh con? Đây là sợ người ta hiền lành quá nên làm tới?
- Hai đứa còn trẻ? Mẹ nghe nói sinh con muốn tốt nên sinh trước 35 tuổi mới
tránh được dị tật bẩm sinh, thậm chí, tốt nhất là từ 22 tới 30 tuổi. Năm nay
cũng đã 31 rồi, còn nghĩ mình trẻ con sao?
Mẹ Lan thấy Vân Tú cúi đầu không nói thì vỗ tay bà thông gia:
- Tôi biết chị muốn tốt cho con bé, nhưng lỗi không phải ở nó, tại con trai
tôi còn chưa đem Tú Tú cưới xin đoàng hoàng, đã vậy lại thường xuyên đi tập
huấn ở xa. Đợi một thời gian nữa khi nó về, tôi sẽ giục nó. Chị đừng mắng con
bé mà phải tội. Tú Tú, con đừng giận mẹ con nha.
Vân Tú cắn cắn môi gật đầu, trong lòng cô cũng có nhiều nỗi khổ sở khó nói. Cứ
mỗi lần nhìn hình ảnh chị Iris trong lồng kính lạnh lẽo, toàn thân chẳng thấy
chút sinh khí nào, cô lại cảm thấy tội lỗi.
Rồi khi anh ấy tìm được Mộc Linh cho chị, cô và chị sẽ … tính thế nào đây? Ai
trước? Ai sau? Ai làm vợ cả? Ai chịu làm vợ bé? Cha mẹ có đồng ý?... Còn quá
nhiều thứ khiến cô không nghĩ tới bao giờ mình mới được anh ấy dẫn vào lễ
đường thành hôn. Đôi mắt cô không khỏi có chút mung lung.
Tuyết Yên ngồi đối diện tinh tế thấy được ánh mắt của chị dâu mà lòng đầy
thương cảm, yêu được một chàng trai xuất sắc liệu có thật hạnh phúc? Phụ nữ dù
không nói nhưng trong đầu đã nghĩ ra rất nhiều thứ, họ rất nhạy cảm, dễ tổn
thương. Mà đàn ông sẽ chẳng bao giờ thấu hiểu hết và đáp ứng hết được.
…
Chui vào lòng chị, Tuyết Yên thì thầm hỏi:
- Chị … có khi nào chị hối hận vì yêu ông anh ngốc của em không?
Vân Tú xoa đầu cô nói:
- Trong tình yêu không có hai từ hối hận, tới với nhau là vì duyên, được ở
bên nhau chính là phận, anh ấy là người mang tới cho chị sức sống, đem lại cho
chị cảm giác hạnh phúc. Mặc dù đúng là việc ong bướm bên ngoài khiến nhiều lúc
chị rất buồn bực, nhưng đàn ông có mấy người không như thế? Và càng là đàn ông
thành đạt lại càng dễ hư hỏng. Dần dần chị nhận thấy mình không nên quá tham
lam, chỉ cần được ở bên anh ấy là đã đủ rồi.
Tuyết Yên bĩu môi:
- Chị hoàn toàn bị anh em tẩy não rồi. Ài, nếu được chọn em thực sự muốn có
người đàn ông chung thủy yêu thương em cả đời.
- Tuyết Yên ngoan như vậy tất nhiên sẽ tìm được người tốt rồi. Mặc dù đàn ông
đều có tính trăng hoa, nhưng nhiều người họ vẫn kìm chế được, mong rằng em sẽ
tìm được người như thế, nếu không thì cũng khó tránh những lúc đau khổ.
- Mà … cho em hỏi một chút.
Vân Tú gật đầu:
- Em hỏi đi.
- Hai người hay làm gì mà sau mỗi đêm đồ đạc đều hỗn loạn, khắp nơi đều dinh
dính vậy.
- Á … Con bé này. Cái gì không hỏi lại hỏi linh tinh.
Vân Tú nghe thế liền lập tức nhớ lại quãng thời gian ở bên nhau điên cuồng
giữa hai người, lúc đó cô cũng đâu biết thế nào, chỉ hành động theo bản năng,
đầu óc hoàn toàn trống rỗng, duy nhất chỉ còn sự sung sướng chiếm lĩnh tất cả.
Giờ bị em chồng tò mò hỏi, cô tất nhiên ấp úng không nói lên lời rồi.
- Hì hì. Em trêu chị thôi, thứ đó em vẫn biết một chút.
- Em … không phải có bạn trai rồi chứ?
Tuyết Yên vội lắc đầu:
- Chị nghĩ đi đâu rồi, chẳng lẽ không có bạn trai thì không được biết sao?
Bọn em đi học cũng có tiết ngoại khóa về giáo dục giới tính đó.
- Ài, làm chị đang hào hứng muốn biết mặt bạn trai em, xem ai có thể lọt được
vào ánh mắt của em.
- Em đâu có yêu cầu gì cao? Chỉ cần người ta đối tốt với em là được. Nhưng
dường như ai cũng tiếp cận chỉ vì vẻ bề ngoài của em, lâu ngày, em cảm giác
mất niềm tin vào tình yêu rồi. Nhất là trong giới showbiz, yêu – chỉ như thay
áo, mọi thứ quá phù phiếm. Người yêu em nhất định sẽ không chọn trong ngành
giải trí truyền thông.
- Nếu những người đàn ông ngoài kia nghe thấy thế chắc khổ tâm lắm đó.
- Hì hì. Cho họ khổ tâm. Người thích hợp tùy thời sẽ tới, em còn trẻ mà. Chưa
lo lắng vội.
- Ừ. Cứ tập trung vào sự nghiệp trước đã. Đợt vừa rồi em mới ra thêm 2 MV mới
đúng không? Chị bận quá chỉ nghe được một chút, nhưng công nhận giọng em hay
thật đó, nghe cứ như tiếng chuông bạc. Chậc. Chị bị em hút hồn rồi.
- Chị cứ trêu em.
- Trêu gì. Thật mà. Cứ nhìn vào lượng view trên Youtube và Visonet là biết,
ngày đầu tiên mới ra MV đã được 1 triệu view. Khởi đầu như vậy chính là mơ ước
của bao nhiêu người đó. Giờ không biết được bao nhiêu rồi.
- 1 tháng được 100 triệu view ạ. Hì hì. Coi như cũng thành công.
- Còn coi như nữa. Có phải dạo này bận đi làm quảng cáo với đang rục rịch
chuẩn bị ký kết làm đại sứ thương hiệu cho hãng nào không?
- Sao chị biết?
- Xời. Chị không nhìn cũng biết, tài năng, vẻ đẹp của em người ta mà không
nhận ra thì chắc đều là mù. Không nhanh chân rước em về, lúc sau cát xê cho
một lần mời em không phải ít. Những nhà có ánh mắt tốt chắc đều đang đánh nhau
sứt đầu mẻ trán rồi.
- Sẵn tiện chị tư vấn cho em đi, xem nên chọn thương hiệu nào.
Vân Tú nhìn cô trải ra một loạt các thương hiệu nổi tiếng trong và ngoài nước
thì không khỏi ngạc nhiên. Cô cứ tưởng những thương hiệu tầm trung nhắm trúng
Tuyết Yên đã là một khởi đầu tốt rồi, nhưng không ngờ còn có những thương hiệu
tên tuổi khác.
Tất nhiên, muốn vào những thương hiệu này không phải chỉ chọn như các thương
hiệu kém danh tiếng khác, mà muốn làm đại sứ thương hiệu của họ cần phải trải
qua cuộc thi tuyển chọn khắt khe do chính những nhà thiết kế, nhà tạo mẫu,
thậm chí là cả chủ tịch của bọn họ.
Trong số những cái tên này, Vân Tú rất có ấn tượng với Armani, cô liền chỉ vào
nó:
- Em có thể xem thử Armani.
- Ồ. Sao chị lại chọn Armani mà không phải D&G; (Dolce & Gabbana) hay Dior?
- Chị cũng chỉ là đưa ra ý kiến cho em tham khảo thôi chứ không có gì quá đặc
biệt.
- Vâng.
- Theo chị biết, Giorgio Armani là nhà thiết kế thời trang Ý, người có câu
nói nổi tiếng, mà sau này nó được đem ra làm châm ngôn của Armani: “Sự tao nhã
trong thời trang không phải là việc bạn được người khác chú ý, mà là cách họ
nhớ đến bạn”.
Giorgio cùng với đồng sự Segio Galeotti đã gây dựng nên thương hiệu Armani vào
năm 1975, và vào năm 2001 ông đã trở thành nhà thiết kế xuất sắc nhất thế giới
đến từ kinh đô thời trang Ý.
Armani là một trong những thương hiệu thời trang cao cấp quyền lực nhất trên
thế giới, và có rất nhiều công ty chi nhánh trực thuộc Armani như Emporio
Armani, Armani Jeans, Armani Exchange, Armani Collezioni và Casa để có thể đáp
ứng được mọi nhu cầu khác nhau của các phân khúc thị trường thời trang.
Mà phong cách lịch sự, tao nhã, thanh cao này kết hợp với khí chất trong sáng
như tuyết của em khiến cả hai đều trở nên nổi bật, tuyệt vời hơn.
- Hì hì. Chị nghĩ rất hợp ý em nha. Em cũng phân vân Armani, với Hermes hay
Chanel nhưng cuối cùng vẫn là chị hiểu em.
- Có cần chị tìm cách liên hệ một chút trước không?
- Không cần đâu ạ, em không muốn để bọn họ nghĩ rằng em chỉ biết dựa vào quan
hệ mà đi lên.
Nhìn thấy cô gái nhỏ giơ cao nắm đấm quyết tâm, Vân Tú mỉm cười dịu dàng:
- Tốt lắm. Còn trẻ, cứ mạnh mẽ xông pha, nên nhớ, lúc nào cũng có anh chị và
cha mẹ ở sau giúp đỡ, làm điểm tựa cho em.
- Vâng. Em yêu chị quá đi mất. Nếu em là con trai thì tốt, em nhất định sẽ
cướp chị khỏi tay con quỷ háo sắc kia.
- Hì. Lại nói anh trai mình xấu như vậy.
- Đúng thế mà. Thiệt hòi cho chị rồi.
- Không sao, có Tuyết Yên đáng yêu bên cạnh chị cảm thấy mọi hi sinh đều đáng
giá nha.
- Hì. Em cũng vậy.
…