Người đăng: √ũ Ɗươn₲ Ťĥıên ₮ử
P/s: Cảm ơn bạn lethieuthien191095@ đã Tặng 15,000 đậu cho mình nhé.
Chúc anh chị em đọc truyện vui vẻ.
...
Hắn không rõ cấp độ như Triệu Tử Long – Thiếu Soái của Triệu Cơ nếu được
Apollo đánh giá sẽ mạnh tới cấp độ như nào. Nhưng cái ý nghĩ này cũng chỉ là
thoáng qua trong đầu thôi.
Thấy thời gian của mình không còn nhiều, Apollo nhắc nhở hắn một câu cuối:
- Trong đầu ngươi không ngờ còn một tồn tại vượt thời đại này, cũng tốt,
nhưng theo ta thấy ngươi đừng quá phụ thuộc vào nó. Sức mạnh bản thân, đúng
vậy, phải điên cuồng tăng lên sức mạnh của mình mới có khả năng nắm mọi thứ
trong tay.
Dương Tuấn Vũ muốn nói gì đó nhưng nhận thấy những lời này vô cùng đúng. Ngay
cả Apollo, tuy sinh ra là kẻ vô cùng biến thái nhưng Dương Tuấn Vũ chính là
nhìn hắn thông qua mớ ký ức kia lớn lên từng chút một, kẻ này chính là một tên
cuồng luyện tập.
Bảo sao so với các anh chị em cùng thế hệ, thậm chí cả cha chú hắn – Zeus,
Poseidon, Hades khi nói chuyện với hắn cũng không đem vai vế ra nói mà đều là
bình đẳng. Dân tộc Olympus chính là dùng sức mạnh để phân chia cấp bậc.
Nhìn Apollo đứng ngay bên phải Zeus, bên trái là Poseidon là đủ biết mức độ
biến thái của tên này, chỉ sợ cho hắn thêm thời gian, hắn đá Zeus xuống cũng
không phải là không thể.
Nghĩ về truyền thống Olympus còn không phải là con diệt cha để lên cầm quyền
thì Dương Tuấn Vũ cảm thấy điều này có thể lắm. Nghĩ thế, hắn không khỏi nhìn
tên này thêm mấy lần.
Nhưng trong đại điện Olympus chính là không thấy Hades, có vẻ tên này đúng như
truyện, bị cấm lên Olympus, cả đời chỉ loanh quanh trong địa ngục tối tăm.
Không biết sức mạnh của Apollo và Hades sẽ thế nào nhỉ?
Đúng lúc này thì âm thanh của Apollo vang lên ngắt dòng suy nghĩ đó, hắn nói:
- Biểu diễn lại một chiêu Tia Sáng Plasma kia cho ta xem.
Dương Tuấn Vũ gật đầu, tay nhanh chóng vận Ki điểm ra một tia sáng chói mắt.
Apollo vuốt cằm, gật đầu:
- Coi như ngươi cũng thường xuyên tập luyện một chiêu này.
Dương Tuấn Vũ thấy hắn có ý tứ khen thì hơi phổng mũi, cũng đúng nha, cái đồ
chơi này hắn ngày nào cũng tập, mới đầu đều là một lần liền thoát lực nằm bẹt
cả ngày, tới giờ một ngày hắn có thể bắn ra ba tia, tuy không tới nỗi bắn xong
nằm một chỗ nhưng khí lực đúng là vẫn cảm giác không đủ dùng.
- Cứ tiếp tục tập luyện, ta sẽ hướng dẫn thêm một chiêu nữa. Cái này được gọi
là MegaShot.
Dương Tuấn Vũ nghe hắn muốn dậy thêm một chiêu mới thì mắt sáng lên, mí mắt
như bị gắn keo một chút cũng không cụp xuống, đôi mắt mở lớn trừng trừng nhìn.
Chỉ thấy Apollo đứng dậy khỏi hoảng kỷ, hai chân khẽ trùng xuống giống đứng
tấn, tay phải đưa ra sau hông bên phải, lòng bàn tay hướng ra trước, tay trái
chồng lên tay phải, hai lòng bàn tay và các đầu ngón tay hướng vào nhau nhưng
không áp sát.
Khí thế đột nhiên được áp súc lại vào nơi giữa hai bàn tay ấy, hắn gầm lên một
tiếng, thì bỗng từ lòng hai bàn tay xuất hiện một quả cầu ánh sáng chót mắt,
sau đấy cực nhanh đẩy hai tay ra trước, quả cầu giờ này biến thành một dải
sáng cực khủng khiếp bắn vào một cái hành tinh mô phỏng, hành tinh này còn
không chịu được một chút liền trực tiếp nổ tan tành.
Dương Tuấn Vũ nhìn suýt lòi con ngươi, lần trước cái đồ chơi kia cùng lắm chỉ
xuyên qua một loạt ngọn núi thôi đã đủ làm hắn kinh hãi, giờ một chiêu
MegaShot này không ngờ lại phá được một cái hành tinh.
Mà khoan … có gì đó rất quen mắt.
- Á đ*, Kamehameha !
Apollo sau chiêu thức của mình cũng có chút đắc ý, nhưng vừa ngồi lên tràng kỷ
liền nghe thấy tên kia trố mắt nói linh tinh gì đó, cái gì mà mê mê ha ha? Đầu
lập tức to như cái đấu. Hắn trừng mắt hỏi:
- Ngươi nói cái gì mê ha?
Dương Tuấn Vũ tỉnh lại từ cơn mê, hắn cười cười gãi đầu:
- À, không có gì, chẳng qua cái chiêu này hình như tôi đã được xem rồi.
Apollo nghe thế thì sửng sốt, theo như ngôn ngữ Trái Đất thì đây là vi phạm
bản quyền nha, nhưng cũng không loại trừ khả năng ở đây cũng có kẻ nghĩ ra
chiêu này, tuy hắn vô cùng tự tin vào hệ Ki của mình là độc tôn vũ trụ nhưng
ngược lại, Ki ánh sáng cũng không phải mình hắn có. Chỉ có điều không ngờ lại
trùng hợp có kẻ cũng nghĩ ra một chiêu khí phách này. Hắn tò mò hỏi:
- Chiêu đó tên là Kamehameha? Cái tên thật khó nghe.
Dương Tuấn Vũ sao còn không biết tên này đang không vui vì có kẻ cũng nghĩ ra
thứ này, nhưng đã là từng là một fan của 7 viên ngọc rồng hắn ngược lại thấy
cái tên MegaShot kia hơi cùi bắp, tuy vậy tất nhiên không thể nói ra. Mà lão
Apollo này chẳng phải nói hắn thông qua ký ức của mình cái gì đều biết sao?
Vậy mà giờ thần tượng hồi nhỏ của mình cũng không biết.
Nhưng nghĩ một chút, có lẽ Apollo cũng không rảnh đi tìm hiểu cái gọi là sở
thích của mình. Mặt khác, Songoku dù sao cũng chỉ là một nhân vật hư cấu thôi,
còn kẻ đang ngồi kia lại chính là người thật việc thật a.
- Nói vậy ngươi cũng biết chiêu này rồi thì tốt. Hi vọng ngươi sớm nắm giữ
được sức mạnh chân chính của nó.
Dương Tuấn Vũ xoa xoa ót, nhìn thì ngon thôi, nhưng muốn chơi được chiêu này
không dễ chút nào.
- Tốt. Lần này coi như xong. Hi vọng lần phong ấn tiếp theo bị phá vỡ ngươi
có thêm chút tiến bộ. Ồ quên, còn cái này cũng cho ngươi.
Dương Tuấn Vũ thấy hắn điểm tay một cái, trong đầu mình chẳng hiểu từ đâu xuất
hiện thêm một bộ công pháp tu luyện, đúng hơn là mấy cái hình ảnh cùng cách
vận Ki. “Có lẽ thấy mình tập luyện quá chậm nên muốn chuyển cho mình một
phương pháp xịn để nhanh thăng cấp sao?”
Nghĩ thế lòng hắn thầm vui mừng, mà ngay cả không phải vậy thì kiểu dì thì này
cũng đích xác đồ trong tay một vị thần không thể quá thảm được, nếu không
chính hắn cũng không muốn mất mặt mà đem ra cho người khác.
Hình ảnh xung quanh đột nhiên chìm vào bóng đen, từng cơn đau như muốn xé rách
cơ thể ùn ùn kéo đến, khiến toàn thân hắn đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm. Hắn dám chắc
chưa bao giờ mình đau đến vậy, thậm chí khi thanh Huyết Đao kia xuyên qua
người, lôi điện thi nhau tàn phá bừa bãi trong lồng ngực thì cũng không thể so
với một phần mười cơn đau hiện tại.
Hắn cảm giác không biết đau qua bao nhiêu lâu, chỉ biết lần này đúng là như bị
tra tấn trong địa ngục suốt mấy năm, rồi bỗng có tiếng “răng rắc” rất nhỏ mà
chỉ có hắn nghe thấy. Chưa kịp có biểu cảm gì, hắn chợt nhận thấy có những
dòng xuối nhẹ nhàng chảy khắp cơ thể, toàn thân khoan khoái tới mức muốn rên
lên mấy tiếng.
Dòng suối càng ngày càng mở rộng, tới khắp toàn thân hắn, nhưng tập trung chủ
yếu vào nuôi dưỡng các cơ quan trọng yếu. Không biết có phải hắn tưởng tượng
không, nhưng dường như luồng “dinh dưỡng” này tập trung tới đôi mắt hắn nhiều
hơn chỗ khác không ít.
Ngoài ra, hệ thống thần kinh cũng như được chải chuốt mượt mà. Chưa biết thế
nào nhưng hắn dám chắc cơ thể mình lại một lần nữa biến đổi. tuy vậy, hắn vẫn
còn chưa có cách nào để mở được mắt.
Ngồi bên bàn trả vừa nhâm nhi vừa ngẫm nghĩ, Vô Diện xoa xoa cằm lẩm bẩm “giờ
đã là sau 2 ngày hôn mê rồi tên nhóc này vẫn chưa tỉnh, thi thoảng lại ú ớ cái
gì đó không rõ, nhưng khi kêu gào lại đặc biệt lớn”. Cũng bất đắc dĩ lão lại
truyền thêm chút Ki và uống thảo dược để giúp hắn giảm đau.
May mắn tới hiện tại đã dừng kêu gào rồi, lão không dám chắc hắn kêu thêm chút
nữa có phải là sẽ bị đứt dây thanh không. Đàn ông con trai gì mà kêu còn hơn
đàn bà.
Vô Ảnh ngồi suốt bên giường, giờ này nàng rõ ràng đã nghĩ thông suốt một số
chuyện, dù thế nào kẻ này cũng có ít nhiều quan hệ với cha mẹ nàng, cũng rất
có thể là vị anh trai mà cha mẹ làm thất lạc ngày đó.
Nhìn hắn kêu gào thảm như vậy, cô thấy lòng mình nóng như lửa đốt, cả ngày lẫn
đêm không cách nào rời đi, đành phải xin sư phụ cho mình ở lại tới khi anh
tỉnh.
Nhưng khi nhìn thấy gương mặt kia từ nhăn nhó đau đớn, mồ hôi mẹ theo mồ hôi
con thi nhau rơi xuống, chẳng hiểu sao bỗng giãn ra, rồi từ từ chuyển sang thư
thái, thoái mái, thi thoảng còn rên rỉ mấy tiếng, nơi chân môi còn cong lên nụ
cười đểu giả ngày nào khiến cô bỗng nhớ lại cái đêm hôm đó, cô liền tức nghiến
răng nghiến lợi. Dù biết sai nhưng tay không kiềm chế được, trong lúc sư phụ
không để ý liền thò xuống bên hông nhéo một cái thật mạnh.
Tuy vậy, cô vạn vạn không nghĩ tới hắn thực sự bị cô véo cho tỉnh. Bàn tay
liền bị hắn túm lấy đau điếng, nhìn lên thì thấy đôi mắt kia đang trừng như sợ
người khác không biết mắt hắn thật lớn.
Miệng cô đang định nói gì thì lại thấy cái bộ dạng hắn ngẩn ngẩn ngơ ngơ, mặt
cô chẳng hiểu sao nóng lên khẽ giằng tay hắn ra rồi chỉ thẳng tay vào mặt
chửi:
- Tên háo sắc.
Dương Tuấn Vũ lúc này chính là không hiểu làm sao mình bị chửi. Hắn khi vừa mở
mắt cũng không đặc biệt muốn trừng ra mà là hắn ngạc nhiên thấy mọi thứ xung
quanh hình như rực rỡ hơn, tinh tế và rõ nét hơn trước rất nhiều. Biểu hiện
ngơ ngẩn cũng là từ đó mà ra.
Tuy vậy, rất nhanh hắn hiểu, dường như khi nãy dòng “dinh dưỡng” kia có vẻ
không phải tự dưng tập trung vào mắt hắn nhiều hơn những nơi khác một ít. Hắn
không rõ Apollo nói Thiên Lý Nhãn đã bị hủy, nhưng có thể “bồi dưỡng” ra một
cặp thiên lý nhãn khác không? Trong lòng hắn thầm vui mừng, nếu thực sự có một
ngày mình có thể ngồi ở đây nhìn tới chỗ Katherine biết đâu lại thấy cô ấy
đang …
Nghĩ tới đây hắn liền kiệt lực lắc đầu, sau tự dưng lại nghĩ tới cô gái băng
giá đó chứ. Mà có lẽ cũng vì ở nước ngoài hắn cũng chỉ có một người bạn như
thế.
Khoan, chẳng phải còn có các thành viên khác nhóm The Night sao? Mà thôi kệ
đi, ngoài Iris ra thì người để lại ấn tượng nhất trong lòng hắn không nghi ngờ
chính là con mụ băng lãnh ấy. Mà nghĩ người ta có vị hôn phu rồi, hắn liền
triệt để quên đi cái suy nghĩ vừa mập mờ xuất hiện trong lòng.