Người đăng: √ũ Ɗươn₲ Ťĥıên ₮ử
Dương Tuấn Vũ sau khi vào nhà thì cũng hơi bất ngờ. Không như những gì hắn
nghĩ, nơi này chẳng giống phòng con gái gì cả. Vật dụng sinh hoạt đều được
giảm thiểu tối đa, thay vào đó trên tường lại treo đủ loại vũ khí, thứ mà một
ninja cần có.
Nhớ tới cô gái này không những là một ninja thân thủ tốt mà còn là một kẻ có
thuật triệu hồi xác chết thì càng cảm thán. Đây mới thực sự là thiên phú dị
bẩm, còn hắn chính là do cơ duyên mà có được như ngày hôm nay, chứ bản chất
hắn cũng tầm thường, thậm chí còn kém hơn cả tầm thường.
Dương Tuấn Vũ cũng không phải là muốn trêu đùa gì cô nhóc này, chủ yếu hắn
muốn biết sơ bộ tin tức, quy củ ở Vô Diện Sơn cũng như ở trong Quân Đoàn mà
thôi. Doãn Trung San không nói với hắn, mà hắn lại không muốn phí thời gian tự
mình tìm hiểu.
Sau khi ngồi xuống ghế, hắn liền nói:
- Nếu có gì thất lễ thì tôi rất xin lỗi. Chỉ là cũng có chút quen biết, tôi
chỉ muốn hỏi mấy thứ cho người mới vào thôi.
Nghe hắn nói vậy, ngồi xuống ghế đối diện, cô ném ra một quyển sách khá cũ và
nói:
- Đây là một số quy tắc ở Vô Diện cũng như ở Quân Đoàn, ngươi có thể cầm về
đọc.
Dương Tuấn Vũ cũng không khách khí liền với tay thu lại, hắn tò mò hỏi:
- Cảm ơn. Thế là đủ rồi. Mà cô vào đây từ năm mấy tuổi?
- Tôi có nghĩa vụ phải trả lời anh sao?
Thấy vậy Dương Tuấn Vũ cười ngượng gãi đầu:
- Đúng là không có. Nếu vậy tôi xin phép. Cảm ơn cô.
Thấy hắn nhanh vậy liền rời đi thì Julia hơi bất ngờ, nhưng cũng không ngăn
cản.
- Không tiễn.
Dương Tuấn Vũ nói thêm một lời cảm ơn rồi rời đi, mục đích đã đạt được hắn
không cần phải ở lại thêm làm gì, ai biết có bị cô ả này tính kế gì không? Nói
đi cũng phải nói lại, hai người bọn họ không đánh nhau đầu rơi máu chảy đã là
kỳ tích rồi. Nhưng nghĩ về tình cờ gặp được người quen cũ đúng là rất thú vị,
ít nhất ở Vô Diện Sơn hắn không cô độc.
Theo chỉ dẫn của Julia khi nãy, vượt thêm mấy trăm mét hắn liền nhìn thấy một
khu nhà rất lớn, bên trên có mấy tầng. Khi đi vào trong, cứ nghĩ nơi này sẽ
náo nhiệt hơn một chút nhưng ngược lại, cả một con ma cũng không có. Không khí
thực sự quá tiêu điều rồi.
Không có ai để hỏi, hắn liền đi xung quanh, cuối cùng bên hành lang bên phải
có đề biển tên: “Phòng tiếp đón”. Dương Tuấn Vũ chỉnh trang lại bản thân một
chút, hít sâu một hơi rồi gõ cửa.
- Cộc ! Cộc ! Cộc !
Nhưng gõ mấy tiếng, đợi một lúc cũng không có âm thanh gì bên trong, hắn lại
gõ thêm một hồi, cuối cùng hết kiên nhẫn hắn đánh liều tự mở cửa.
Cánh cửa vừa mở ra, chưa nhìn thấy cái gì mà ngay lập tức mùi rượu nồng nặc đã
xộc thẳng vào mũi khiến hắn suýt nữa choáng váng. “Thế này phải uống bao nhiêu
rượu mới có cái mùi nồng như vậy?”
Lúc này hắn đã kịp nhìn vào trong, thì thấy có một ông già, tay phải vẫn đang
cầm chai rượu nhưng mặt đã gục xuống bàn, thở phì phò như sấm.
- Thì ra cửa phòng cách âm. Thế mà mình còn gõ cái rắm.
Dương Tuấn Vũ ảo não vì biết mình mất không ít thời gian ở bên ngoài kiên nhẫn
gõ, vậy mà bên trong lại cách âm, nếu không thì cái tiếng gáy như sấm rền bên
tai kia ắt hẳn phải nghe rất rõ.
Nhìn cái áo đang vắt vẻo trên người lão già chuẩn bị rơi, hắn liền tiến tới
kéo lên đắp lại cho ông ta.
Thoáng nghĩ một chút, đoán rằng hôm nay lão còn chưa thể tỉnh, hắn liền đi ra
ngoài định đóng cửa thì có tiếng nói vang lên:
- Tên tuổi, thành tích sát hạch.
Dương Tuấn Vũ quay lại thì nào còn thấy một lão già say? Chỉ còn một người tùy
ý ngồi, dáng vẻ mệt mỏi, vừa nói vừa ngáp, tay cầm cái bút cùng một quyển sổ
có lẽ để ghi chép thông tin của hắn.
Không vì bề ngoài mà đánh giá, hắn thẳng lưng giơ tay chào:
- Dương Tuấn Vũ – 21 tuổi, vị trí thứ nhất cuộc thi sát hạch.
- Huy hiệu.
- Thưa, đây!
Dương Tuấn Vũ lấy ra cái huy hiệu hình tròn tròn ghi hai chữ “Vô Diện” rồi đưa
cho lão giả trước mặt.
Hắn quan sát thấy lão già này khi hắn báo danh tự cũng như thành tích thì nét
bút vẫn vẽ xuống rất tự nhiên, chẳng có gì là bất ngờ cả thì hơi kỳ quái. Nếu
theo lẽ thường biết một quán quân gia nhập thì ít nhiều cũng có chút lời khen
hoặc tỏ thái độ một chút, nhưng lão già này thì dường như không quan tâm lắm
tới cái gọi là nhất nhì.
Lão già viết rất nhanh rồi ném cho hắn một cái chìa khóa và một cái thẻ hình
chữ nhật, bên trên cũng vô cùng đơn giản, ghi mấy chữ “Thẻ ghi điểm cống
hiến”. Sau khi nhờ Triệu Cơ quét thì phát hiện nó là một cái thiết bị ghi điểm
cống hiến khá đơn giản, ngoài ra không còn gì đặc biệt.
- Đi xuống về phía Bắc 700m để nhận phòng.
Nói xong không để hắn hỏi thêm câu gì lão đã lăn ra ngủ tiếp, tiếng ngáy như
sấm lại vang lên.
Gãi gãi đầu hắn đi ra ngoài, tới lúc này hắn vẫn là một đầu ngẩn ngơ, nhưng
qua mấy việc hắn đã đoán ra ít nhiều sinh hoạt ở đây. Không chỉ Vô Diện phong
chủ, những người khác đều là kẻ thích đơn độc, hoặc ít nhất cũng không muốn
giao tiếp với người khác.
Dương Tuấn Vũ không nghĩ thêm nữa, hắn nhanh chân nhảy vách núi theo hướng Bắc
mà lão già vừa chỉ, đúng 700 không nhiều không ít liền thấy một căn nhà khá
đơn sơ. Đơn sơ tới mức ngoài cái khung gỗ thì chẳng có thêm cái gì. Ngay cả
khung gỗ cũng hở tung tóe, đứng ở bên ngoài chỉ sợ cũng biết bên trong chủ nhà
đang làm cái gì.
Tự an ủi rằng có chỗ ở riêng là tốt rồi, hắn vào nhà không thấy có cả một
chiếc bàn hay ghế, chứ đừng nói tới giường, chăn và chiếu.
Đặt thẳng mông xuống sàn, hắn lôi quyển sách “mượn” từ Julia ra xem. Sau khi
đọc xong hắn liền hiểu đại khái một vài vấn đề cơ bản để sinh tồn tại Vô Diện
Sơn:
- Mọi thứ từ ăn- ngủ- nghỉ, đều tự mình giải quyết. Không tự nuôi, trồng thì
đi săn thú, hái lượm. Ở ngọn Vô Diện này cũng may là có không ít các loài động
và thực vật. Tuy vậy mọi người cũng không khai thác quá bừa bãi, vì nếu ăn quá
trớn một thời gian ngắn thì sau này cả lũ sẽ chết đói. Cần phải đảm bảo tốc độ
ăn và tốc độ sinh sản của động thực vật theo kịp.
Dương Tuấn Vũ nghĩ tới điểm này thì thầm gật gù. Hắn tất nhiên hiểu đám người
này đi làm nhiệm vụ cũng chẳng thiếu chút tiền ăn ở, nhưng phong chủ đặt ra
quy định này chính là muốn bọn họ biết cách tự sinh tồn để sau này có làm
nhiệm vụ ở nơi không dân cư cũng không bị chết đói. Mỗi ngày săn thú, hái
lượm, hòa mình vào thiên nhiên thì sau này chiến đấu ở trong rừng rậm sẽ có
cực nhiều lợi thế.
Đơn giản như làm sao để di chuyển trong rừng không hoặc ít tiếng động, làm sao
để ẩn thân theo dõi con mồi. Các loài vật đặc biệt là các loài dã thú có bản
năng khứu giác, thính giác nhạy bén hơn con người rất nhiều, nếu có thể theo
dõi chúng tới mức chúng nó không phát hiện ra âm thanh, mùi của mình thì khi
đó chắc chắn bản thân đã học được thuật ẩn thân cực cao.
Con người chúng ta thực ra đã học của các loài động thực vật rất nhiều điều.
Tự nhiên chính là người thầy vĩ đại nhất của con người.
Càng hiểu được lẽ này, Dương Tuấn Vũ lại thầm cảm thấy vị phong chủ này thật
bá đạo. Ngay cả việc không nói, không hướng dẫn bất cứ thứ gì cũng là muốn để
quân nhân của mình được rèn luyện tốt nhất.
- Điểm thứ hai: Vào ngày 15 âm lịch cách mỗi 3 tháng, ở sảnh khu quản lý sẽ
tổ chức một buổi giảng giải kiến thức và giải đáp một số thắc mắc. Tuy vậy, ai
không đến cũng không sao. Và cuối buổi phong chủ sẽ chỉ dạy cho người đạt
nhiều điểm cống hiến nhất trong 3 tháng một chiêu thức.
Đọc tới đây Dương Tuấn Vũ thực sự vô cùng háo hức. Một kẻ mạnh như Vô Diện
phong chủ nếu chịu dạy bảo bọn họ thì còn gì bằng? Tuy hắn có hệ thống võ
thuật do Triệu Cơ cung cấp nhưng chân muỗi ít cũng là thịt, thêm kiến thức tự
trải nghiệm của phong chủ cũng không thừa.
- Điểm thứ ba: Ở trên Vô Diện sơn có một chỗ gọi là Võ Đài Vô Diện, nơi này
chuyên giành cho đám quân nhân có mâu thuẩn tới nơi đây giải quyết. Hoặc trong
một dịp giao lưu võ thuật hàng năm vào tháng 5, giữa các phong sơn thì nơi này
cũng được đem ra sử dụng. Nhưng dịp giao lưu này mỗi 7 năm thì một phong sơn
mới có một lần được là sân nhà tổ chức sự kiện, sang năm tiếp theo sẽ tới ngọn
núi bên cạnh.
Cái Dương Tuấn Vũ hào hứng chính là phần thưởng giải quán quân và thành viên
top 3 ở hội giao lưu mỗi năm một lần chính là được vào bảo khố của Quân Đoàn
chọn một thứ. Chỉ khác là giải quán quân sẽ được chọn đồ ở tầng 1 và 2. Còn
những người khác chỉ được chọn ở tầng 1 của bảo khố.
Nếu vận khí tốt hoặc có con mắt tinh đời sẽ chọn được vũ khí cực phẩm, đá năng
lượng cấp độ cao, ngược lại, đa số đen đủi chỉ chọn được vài thanh sắt tầm
thường hoặc mấy viên đá cuội vô dụng.
Cũng may từ giờ mới là đầu tháng 11, tới tháng 3 còn gần 5 tháng nữa, hắn vẫn
còn thời gian để nâng cao sức mạnh của mình.
- Điểm thứ tư: Cấm tuyệt đối sát hại đồng đội. Nếu phát hiện sẽ bị tước đoạt
mọi quyền lợi, đuổi khỏi Quân Đoàn, thậm chí còn bị xử tử tùy mức độ nặng nhẹ
của hành vi phạm tội.
Còn một vài điểm nhỏ khác nữa nhưng cũng không quan trọng.
Thấy trời không còn bao nhiêu lâu nữa sẽ tối, mà hắn thì từ sáng tới giờ chưa
có cái gì cho vào bụng, nhà thì hở lỗ to tướng như vậy nếu đang ngủ mà mưa,
đang nằm mà có rắn hoặc mãnh thú vào thì đen đủi rồi. Chính vì thế hắn liền
cất quyển sách vào người rồi đứng dậy hướng về phía khu rừng đi tới.
Dương Tuấn Vũ cũng không phải loại người thích phá hoại thiên nhiên, hắn chỉ
chọn những cây gỗ tuổi đời không quá lớn, tình trạng sức khỏe cũng hơi kém
chút, để một thời gian nữa nó cũng tự chết, như vậy hắn mới chặt xuống, bổ ra
từng khúc lớn rồi buộc lại, vác lên vai quay về.
Trong lúc tìm cây gỗ phù hợp hắn cũng tiện tay săn được mấy con rắn và một con
lợn rừng đen đủi lao ra định tấn công mình. Con lợn cũng không lớn lắm, chỉ
nặng gần 50 Kg, nhưng nhìn là biết thịt sẽ ngon hơn thịt lợn nuôi nhiều lắm.
Vừa đi vừa huýt sáo vui vẻ nghĩ về bữa tối ngon lành.