Con Gái Không Nên Thức Khuya


Người đăng: ෴♕ ŞėþąśŦϊαռ ♉️ ℜаļթի ♕෴

- Triệu Cơ này, sức khỏe anh đã đạt được 18/100 rồi. Nhu thuật học cũng đã
khá tốt rồi. Bao giờ thì anh có thể học thêm các loại võ khác?

- Dạ, hiện tại anh cũng có thể bắt đầu rồi, anh muốn học loại nào?

- Anh muốn học Karate-Do trước đi.

- Vâng. Vậy ngày sẽ bắt đầu. Nhưng trước khi học, anh phải hoàn thành cả Nhu
thuật, không được bỏ. Từ giờ anh sẽ chỉ có học thêm chứ không thể học bớt đi.
Võ thuật là cả một quá trình lâu dài. Có thể nói là học cả đời cũng không sai.
Khi anh có tiền rồi, anh nên lập cho mình một nơi tập riêng. Vì có những bài
tập, thế võ không thể thiếu đi các dụng cụ hỗ trợ được.

Các môn võ này trong tương lai còn phát triển rất mạnh, chính vì thế nên em
mới lựa chọn cho anh. Điều đó cũng đồng nghĩa anh cần những thiết bị hỗ trợ mà
hiện nay chưa sản xuất. Anh cần tìm nơi có thể làm ra các loại máy này càng
sớm càng tốt. Em sẽ gửi cho anh bản vẽ khi anh cần.

. ..

Học sinh giỏi sẽ được nghỉ các tiết học buổi sáng để tham gia ôn tập. Dương
Tuấn Vũ vẫn đến lớp sớm khi mọi khi. 7 giờ phút hắn đã có mặt. Bây giờ hắn
luôn thức dậy lúc 5 giờ, tập chạy, tập võ.

Sau đó 6h30 ăn sáng, rồi 15 phút đến trường học. Hôm nay bắt đầu tập luyện
Karate, các động tác chân cần lực rất mạnh, biên độ hoạt động rất lớn. Đến giờ
hai chân hắn vẫn còn đau, đi đứng nhìn rất buồn cười.

7 giờ 30 bắt đầu học, khi hắn vào lớp thì đã thấy Diệp Minh Châu ngồi trong đó
một mình, đang giải đề gì đó. Hắn đi đến chào:

- Hello lớp trưởng, đến sớm thế?

- Ừm. Chờ mình chút.

“Đúng là ham học mà, phải làm xong mới chịu nói chuyện. Đúng là thành tích tốt
toàn diện không phải chỉ là tự nhiên mà có.” Dương Tuấn Vũ nghĩ.

Đợi khoảng 5 phút sau thì Diệp Minh Châu cũng hoàn thành bài toán đó. Cô ngẩng
đầu lên, nhìn Tuấn Vũ hỏi:

- Xin lỗi. Khi nãy cậu nói gì thế, mình không chú ý lắm?

- Ừm, cũng không có gì, chỉ cảm thán cậu đi học thật sớm thôi.

- À. Dạo gần đây bố mẹ tớ đi vắng nên tớ chuyển vào ký túc xá của trường. Gần
nên đến sớm thôi. Cậu cũng đếm sớm không kém mà.

- Hì. Công chúa, cảm giác ở ký túc xá thế nào?

- Tớ không phải công chúa gì cả. Ở ký túc xá rất vui, mọi người trong phòng
đều là người nhiệt tình cả.

- Ồ, không cảm thấy chật hẹp sao?

- Hơi hơi một chút, nhưng không sao, mọi người đều giống nhau mà.

- Nhà cậu đâu có xa lắm, sao lại chuyển vào đó? Ở nhà có không gian riêng tư,
rộng rãi, thích làm gì thì làm không thích à? Huống chi cậu còn có tài xế
riêng đứa đón.

- Ở nhà một mình chán lắm. Cả tháng bố mẹ tớ mới về 1 lần. Khi về cũng là
tranh thủ tiếp khách. Ở ký túc xá có nhiều bạn mới, còn có cả các chị khóa
trên nữa. Rất nhiều chuyện hay mà trước nay tớ không biết.

Dương Tuấn Vũ lẩm bẩm:

- Ừm. Hai bà bán hàng với 1 con vịt là thành cái chợ mà.

Diệp Minh Châu hơi tức giận vì Dương Tuấn Vũ so sánh mình như vậy:

- Cậu nói gì vậy?

- À. Cũng không có gì. Chỉ là đùa một chút thôi. Cậu cũng nên kết bạn nhiều
hơn.

- Tớ cũng biết vậy, nhưng mà tớ không giỏi nói chuyện vui đùa mới mọi người.

- Không sao hết, rồi sẽ biết thôi. Chuyển vào ký túc xá chính là con đường
ngắn nhất. Nhưng vào đó nhiều người ồn ào cậu có học được không?

- Ừm, cũng hơi khó khăn mọt chút, nhưng thức khuya là cũng sẽ có thời gian
học như trước.

- Thức khuya không tốt cho sức khỏe đâu, nhất là đối với con gái đang tuổi
phát triển như các cậu.

- Có hại như thế nào? Sao tớ không biết?

- Thứ nhất, cậu sẽ có quầng mắt thâm như gấu trúc, đúng vậy, cậu đang là một
con gấu trúc nhỏ rồi.

Thứ hai, thức khuya khiến gan thận không bài tiết được các chất độc ra khỏi cơ
thể. Rất dễ nổi mụn.

Thứ ba, các cơ quan trong cơ thể đã hoạt động vất vả cả ngày rồi, khi cậu ngủ
nó cũng được nghỉ ngơi, chỉ có nghỉ ngơi đủ, chúng mới không mắc bệnh.

Thứ tư, thức khuya sẽ làm lão hóa da diễn ra nhanh hơn, chưa lớn tuổi mà đã có
nếp nhăn ở khóe mắt, ở trán..

Thế mới nói con gái các cậu thức khuya chỉ trăm hại mà không lợi.

Riêng cậu còn có thêm một điều nữa, đó là trí nhớ giảm sút.

Não bộ sẽ không có thời gian xóa đi những kí ức tạm thời không hữu ích mà nó
thu thập trong ngày, và lưu giữ sâu hơn những ký ức mà bản thân câu cho là
quan trọng.

Ví dụ rất đơn giản, cậu có thể nhớ một công thức toán học mới ngày hôm qua,
nhưng không thể nhớ rõ hôm qua cậu đã giao tiếp với những ai, đi những đâu,
nói những câu gì. Rồi đến mấy ngày sau, công thức đó cậu vẫn nhớ như in vì nó
được câu cho là quan trọng, là cần thiết. Còn quần áo, đồ ăn của mấy ngày hôm
trước thì cậu rất khó nhớ được.

Nếu không có thời gian ngủ- chính là thời gian dọn dẹp và sắp xếp lại các sự
việc, cậu sẽ rất mau quên. Lâu dài sẽ dẫn đến đãng trí. Bệnh nặng có thể sẽ
làm cậu quên luôn việc mà cậu vừa mới làm xong.”

Diệp Minh Châu ngạc nhiên:

- Lại nguy hiểm như vậy, giờ tớ mới biết. Cậu thật là biết nhiều thứ hay nha.

- Cũng không biết nhiều lắm. Chỉ có chút kiến thức đọc được lúc rảnh thôi.

- Ừm, tớ sẽ không thức khuya nữa. Chỉ là làm vậy thì cũng khó để học được hết
bài, nhưng tớ muốn ở ký túc xá lắm. Cậu có cách nào không?

- Ừm, có một cách đó là dậy sớm. Cơ thể chúng ta thực ra chỉ cần nghỉ ngơi từ
khoảng 23 giờ tới 5 giờ thôi. Thay vì học từ 19 giờ tới 1 giờ sáng là 6 giờ.
Cậu có thể học từ 19 giờ tới 23 giờ. Sau đó dậy từ 5 giờ thay vì 6h30. Có ít
hơn trước 30 phút, nhưng 30 phút đấy cậu có thể tranh thủ thời gian trong ngày
bù lại.

- Rất hay, tớ sẽ áp dụng thử xem sao. Cảm ơn nhưng chia sẻ của cậu nhé.

- Không có gì.


Tổng Giám Đốc Siêu Cấp - Chương #40