Người đăng: ෴♕ ŞėþąśŦϊαռ ♉️ ℜаļթի ♕෴
Vừa rời khỏi khu vực doanh trại, Dương Tuấn Vũ đã ngay lập ra lệnh:
- Kết nối căn cứ.
- Rõ.
Triệu Cơ nhanh chóng truy cập vào mạng internet rồi dùng cổng kết nối đặc biệt
nắm quyền điều khiển toàn bộ thông tin của căn cứ. Các thông tin của Hope đã
được mã hóa sẵn cho Triệu Cơ lúc nào cũng có thể truy xuất tin tức, nó sẽ lưu
các thông tin dưới dạng tóm tắt và dạng đầy đủ để dùng cho từng trường hợp.
- Chuyển dữ liệu.
Dương Tuấn Vũ đã gấp đến độ không thể đợi được, hắn bất chấp đau đớn để nắm
bắt được tình hình mọi việc khi mình đi vắng.
- Yêu cầu được chấp nhận.
Triệu Cơ truyền thông tin trực tiếp vào đầu hắn. Một loạt tin tức trào sang
khiến đầu hắn đau như búa bổ, Dương Tuấn Vũ cắn chặt răng, hắn bắt buộc phải
dừng lại một chút đợi cho cơn đau qua đi mới tiếp tục đi.
Kể ra để Triệu Cơ báo cáo cũng được thôi nhưng các hình ảnh sẽ không được mô
tả đầy đủ và dù sao đi nữa cô cũng chỉ là một trí tuệ nhân tạo, nhiều tình
tiết rất nhỏ thể hiện qua biểu cảm khuôn mặt và động tác vô thức cô sẽ không
hiểu hết và bỏ qua.
Các tin tức từ việc em gái mở công ty giải trí, buổi đêm xô xát ở quán bar cho
tới những lần Vân Tú gặp mặt Nguyễn gia, cuối cùng là hình ảnh Vân Tú bị
thương được Vũ Tuấn Phong tiến hành cuộc đại phẫu, rồi các kế hoạch hiện tại
căn cứ đang triển khai để đáp trả, tất cả đều được truyền tải lại vô cùng xác
thực.
Nhìn thấy hình ảnh cô gái mà mình thương yêu đau khổ, từng bước bị dồn ép tới
mức đầu óc bế tắc mà phải tìm đến tự xát để được giải thoát tim hắn vô cùng
đau đớn như có hàng ngàn mũi dao đâm vào.
“Em thật ngốc”.
Dương Tuấn Vũ thì thào, cả người từ nóng bừng vì tức giận đột ngột chuyển sang
âm hàn, tàn nhẫn.
Triệu Cơ thấy không ổn, cô vội nhắc:
- Anh nên nhớ những lời Phong tướng quân nói ...
- Anh biết phải làm gì. Em đừng lo.
Hắn đâu còn “trẻ” mà bồng bột nữa, kiếp trước cộng với kiếp này, cả hai đã cho
hắn những bài học đắt giá rằng: Tức giận không giải quyết được vấn đề.
- Đặt cho anh một chiếc xe.
- Vâng.
Triệu Cơ nhận lệnh nhanh chóng sử dụng mạng vệ tinh định vị khu vực xung quanh
để tìm xe, chưa tới 5 giây đã có một chiếc xe cách đó 500m được đặt.
Đúng là nếu không có Triệu Cơ thì trong tình trạng túi không có điện thoại, và
gần nửa đêm thế này kiếm một chiếc xe ở gần khu vực quân đội không có dễ dàng
gì.
Đang đứng suy nghĩ đột nhiên có tiếng xe phanh gấp bên tai, kèm theo đó là đèn
pha trước chiếu
thẳng vào mặt khiến Dương Tuấn Vũ khẽ nhíu mày. “Lại có tên muốn ăn đòn?”
Hắn vừa nghĩ thế thì chiếc kính cửa xe hạ xuống, một giọng nói thanh thúy,
lạnh lùng vang lên:
- Nhóc con? Đặt xe?
- Nhóc con?
“Từ khi nào taxi lại đầu gấu như thế rồi, lại còn là con gái nữa chứ? Mà khoan
đã... Đây đâu phải
taxi?”
Triệu Cơ vội bào chữa:
- Rõ ràng là người này đăng ký làm thành viên Thịnh Thế Transporter mà. Không
ngờ tình hình
thay đổi nhanh vậy, từ khi nào taxi đã có thể lái Porsche chở khách rồi?
Dương Tuấn Vũ cũng cạn lời, hắn vừa đi về phía chiếc xe vừa nghĩ “người này
còn không thèm xuống xe mở cửa nữa chứ, phong cách phục vụ kiểu gì đây, phải
liên hệ đuổi việc thôi, ài.”
Cửa kính đã hạ xuống, cô gái trong xe thò đầu ra:
- Nhóc con, đi chơi đêm lạc đường à? Lên đây chị cho đi nhờ xe ... Là cậu?
- Là cô?
Cả hai cùng trợn mắt nhìn nhau.
Dương Tuấn Vũ nhếch mép cười:
- Từ khi nào bà chủ Uyển Vân Sơn Trang lại đi làm nữ taxi rồi? Làm tôi cứ
tưởng dạo này Porsche thanh lý xe giá rẻ để mua vài chục chiếc nghịch chơi.
Yêu nữ vẫn là yêu nữ, chỉ bởi cái vuốt nhẹ tóc mai, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười
gợi cảm, dù cô không cố tình nhưng mỗi động tác đều phong tình vạn chủng, Hạ
Minh Nguyệt hé hơi thở như lan nói:
- À, đổi gió chút thôi, sao hả, giàu thì không được làm tài xế sao? Từ khi
nào mà Dương đại thiếu gia
lại phân biệt đối xử thế?
- Đại thiếu gia tôi không dám nhận, được rồi, tôi có thể lên xe chứ?
- Ok. Mời tự nhiên.
Không khách khí, Dương Tuấn Vũ mở cửa ghế phụ rồi ngồi lên.
Bước vào trong chiếc xe hắn mới chợt thấy bao phủ không gian là mùi thơm không
nồng, không nhạt, tuy nhiên nó để lại trong lòng người ta cảm giác dễ quên lối
về.
Thoáng nhìn cách bố trí các đồ trong xe toàn bằng đồ hàng hiệu, chỉ riêng nội
thất thôi cũng đắt gấp đôi giá trị chiếc xe này rồi, hắn gật gù khen:
- Cô rất biết cách thưởng thức cuộc sống nhỉ?
- Cảm ơn, uống một ly chứ?
- Không ai nói với cô rằng lái xe không được uống rượu bia sao?
Hạ Minh Nguyệt cười khẽ lộ hàm răng trắng bóc, đôi gò má hơi hồng hồng, chứng
tỏ vừa nãy cô đã uống một chút rồi:
- Nếu thế cậu lái xe đi, tôi muốn uống thêm mấy ly nữa, được chứ?
Nhìn ánh mắt đẹp nhưng mang đầy tâm sự, và nỗi buồn, Dương Tuấn Vũ muốn từ
chối nhưng miệng lại không nói ra được, hắn đành gật đầu:
- Được rồi, cô ngồi nghỉ đi.
- Đi đâu đó?
Dương Tuấn Vũ với tay định mở cửa xe đi qua bên kia thì cánh tay ngọc ngà, mềm
mại kéo lại, hắn quay mặt sang chưa kịp nói gì cô ta đã cúi đầu hôn xuống.
Nụ hôn vừa ngọt vừa luẩn quẩn trong miệng mùi thơm của rượu, dù độ cồn chẳng
là bao nhưng chiếc lưỡi mềm mại không xương như con rắn nhỏ siết chặt lấy hắn.
Vừa bất ngờ, vừa luống cuống và vừa thoáng mất ý chí, Dương Tuấn Vũ cảm thấy
người mình nóng lên, hắn chủ động ôm cô ta vào lòng điên cuồng tra tấn lại cái
lưỡi nhỏ hư đốn.
Hạ Minh Nguyệt như mất trí, cô “ư” một tiếng khi bị hắn ôm chặt lấy, chiếc
miệng ngọt ngào như bị đối phương muốn nuốt chửng, thần trí cô mơ hồ, đôi tay
ôm lấy cô hắn, cả hai cuốn lấy nhau đắm đuối.
Bỗng hình ảnh Vân Tú xuất hiện trong đầu, Dương Tuấn Vũ chợt tỉnh táo lại, hắn
đẩy cô gái trước mặt ra, bàn tay tát mạnh vào mặt mình để lấy lại thần trí.
- Cô ... cô ?
Dương Tuấn Vũ thấy mình vô cùng tồi tệ, hắn muốn nói gì đó trách cô gái kia
nhưng lại cảm thấy chính mình là kẻ có lỗi. Bóp bóp trán, hắn mở cửa xe đi
xuống.
Hạ Minh Nguyệt cũng như tỉnh cơn mê, cô nở nụ cười đau xót:
- Có phải tôi rất vô dụng, tới muốn tìm một người tình một đêm mà cũng bị
người ta từ chối.
Nghe giọng nói tự giễu cợt bản thân, Dương Tuấn Vũ đành mở lời hỏi thăm:
- Này, cô có chuyện cũng đừng buông thả bản thân thế chứ?
Nghe hắn nói vậy, Hạ Minh Nguyệt ngẩng mặt lên, đôi mắt đã đẫm nước, gò má lệ
chảy dài, cô lắc đầu:
- Cậu không hiểu được đâu.
- Đúng vậy. Cô có nói cái gì đâu mà tôi hiểu được.
Nhìn thấy tình trạng của cô ta như vậy, dù sao cũng có chút quen biết, hắn
không thể để chị của Hạ Phá Quân tự hủy hoại mình như thế được, với cái tâm
trạng này, cô ta rất có thể điên lên mà tự sát cũng nên. Ài, thế giới này cứ
bế tắc là tự sát sao?
Vỗ trán một cái chán nản, hắn mở cửa xe đối diện ngồi vào ghế lái, ghé người
sang bên cạnh, kéo dây đai an toàn rồi buộc vào cho cô ta, chân đạp ga, chiếc
siêu xe từ từ lăn bánh.
- Nếu không ngại, cô có thể coi tôi là một khúc gỗ để tâm sự, đảm bảo không
thu phí lắng nghe.
Nhìn gương mặt chán nản vô hồn, hắn đành lên tiếng hỏi.
Hạ minh Nguyệt nhếch mép cười, từ ngăn trước mặt lấy ra một chai rượu Chivas
38 mở nắp cứ thế dốc vào miệng.
Dương Tuấn Vũ giật mình vội giành lại chai rượu, hắn mắng:
- Cô bị điên à? Đây là rượu chứ không phải bia mà uống kiểu đấy.
Hạ Minh Nguyệt cười, đôi mắt nhắm chặt, nhưng vẫn không ngăn nổi những giọt
nước mắt trào ra:
- Nếu một ngày bao nhiêu cố gắng của cậu đều bị phủ nhận, Thịnh Thế rơi vào
tay kẻ khác, nhìn tâm huyết bị xé thành từng mảnh cho lũ chó ăn, nhìn gia đình
tan đàn xẻ nghé, anh sẽ làm gì?
- Chuỗi sản nghiệp Hạ gia gặp chuyện?
- Đừng hỏi. Hãy trả lời câu hỏi của tôi.
Bị đôi mắt đẹp cùng gương mặt hoàn mỹ đang nhìn thẳng vào, Dương Tuấn Vũ vội
ho khan quay đi, dù đã cố gắng nhưng hắn cảm thấy nếu mình cứ nhìn vào cô ta
thì bản thân bị dắt đi lúc nào cũng không biết.
- Nếu có một ngày như thế tôi sẽ tìm lũ khốn đó đánh cho một trận, nếu không
đánh được thì tìm cách lật đổ, đã mất công mua mâm thì đâm cho thủng, sau đó
xây dựng lại, còn vẫn không được thì tìm cách bí mật gây dựng một sản nghiệp
mới và dần dần thâu tóm lại tất cả.
Còn gia đình tan đàn xẻ nghé thì đúng là hơi khó, nhưng những người thật sự
tốt với cô sẽ không dễ dàng bỏ rơi cô đâu, và cô cũng chỉ cần sống vì họ mà
thôi. Đừng lo cho tất cả, vì có muốn cô cũng không đủ sức.
- Nói bao giờ cũng dễ hơn làm.
Quay mặt nhìn về phía ngoài cửa sổ, Hạ Minh Nguyệt cảm thán.
- Đúng vậy, nhưng trước hết bản thân đừng từ bỏ mới là điều quan trọng, còn ý
chí sẽ còn hi vọng, nếu ngay cả bản thân cô cũng chịu để mọi thứ trôi theo số
phận thì chẳng bao lâu sau bên cô sẽ không còn thứ gì cả. Muốn có thì phải
giành lấy, đạo lý đơn giản này nhiều khi người ta lại chẳng nhận ra được.
- Muốn có thì phải giành lấy?
- Đúng vậy. Cô còn chưa già đâu, vẫn còn sức tranh giành, và nếu không được
thì mọi thứ vẫn có
thể bắt đầu lại từ đầu mà. Đừng có buông thả như thế. May mà hôm nay cô gặp
được tôi, nếu không ... ài, phụ nữ có mấy cái lần đầu chứ?
Hạ Minh Nguyệt thấy hắn nói rất có lý, cô gật đầu nhưng rồi lại lắc đầu:
- Đàn ông mấy người tên nào chẳng háo sắc, mèo chê mèo dài đuôi mà thôi.
- Này, tôi còn chưa có làm gì quá đáng với cô mà.
Dương Tuấn Vũ trợn mắt cãi lại.
- Thế đây là cái gì? Trên bảo dưới không nghe à?
- Cô ...
Giật bắn người vì bất ngờ bị bàn tay ma quỷ chiếu tướng, hắn vội lấy tay đẩy
bàn tay Hạ Minh Nguyệt ra.
Nhìn bộ dạng thẹn quá hóa giận của hắn, cô che miệng cười khúc khích:
- Có bạn gái xinh đẹp như thế rồi mà còn ngại sao? Đừng nói với tôi là cậu
chưa làm được trò trống gì đấy nhé?
- Tất nhiên là có rồi, nhưng không có nghĩa là cô được phép làm thế.
- Ồ, đàn ông trai trẻ sung sức như vậy mà chỉ có một đối tượng thôi sao? Tôi
tưởng tên nào cũng
cặn bã chứ? Không ngờ vẫn có một kẻ ngoan ngoãn như vậy.
Dương Tuấn Vũ thấy cô ta mạnh miệng như thế thì nhếch mép cười tà:
- Cô đừng có tỏ vẻ mình am hiểu mọi chuyện như thế, bạn trai còn chưa có, lần
đầu có khi cũng
chưa mất lại còn làm ra vẻ dạy đời.
- Thế nhóc có muốn thử kiểm tra kinh nghiệm của bà chị ế này không?
Thấy bộ dạng híp mắt cười đùa không biết điểm dừng kia, hắn vội chịu thua:
- Được rồi, cô đừng có mà trêu ghẹo tôi nữa, nếu không xảy ra chuyện thật thì
có hối cũng không kịp đâu.
- Cậu thật nhát, chẳng có chút thú vị gì cả.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy thế thì cười khổ, không phải là hắn nhát hay gì cả, mà
là vì hiện tại hắn không có tâm trí trêu hoa ghẹo nguyệt gì cả, ở nhà còn đang
có một người chờ đợi hắn kìa, à không, còn có rất nhiều người mới đúng.