Đàn Ông Mấy Người Đều Là Lũ Khốn


Người đăng: ෴♕ ŞėþąśŦϊαռ ♉️ ℜаļթի ♕෴

Kể cũng trùng hợp, đây cũng là nơi mà Dương Tuấn Vũ đã từng tới, chỗ này cũng
chẳng có kỷ niệm gì vui vẻ cho lắm. Khi đó hắn đang chán nản chuyện Minh Châu,
ba đứa Chu mập – Triệu Vũ- Trúc Nhã đã dẫn hắn tới đây uống rượu, nhưng rượu
uống còn chưa được mấy chén thì đã có ba tên có mắt như

mù tới xàm xỡ Trúc Nhã, và thế là cả lũ tới đồn công an.

Tuy nhiên, Vân Tú cũng không phải là cô gái ngờ nghệch, nơi này cô đã tới
không ít, đúng như cô nói, đôi khi là do vấn đề gia đình, đôi khi là do công
việc áp lực, chỉ có tới nơi ồn ào này, uống vài ly mới làm cho cô quên đi được
nhiều thứ.

Quán bar 29-4 đã xuất hiện ở Vĩnh Hà từ hơn 8 năm rồi, mới đầu diện tích chỉ
tới 200m2, nhưng dần dần đã mở rộng diện tích lên nhiều, bây giờ nó đã thành
một nơi ăn chơi khét tiếng của Vĩnh Hà. Hoạt động buôn bán ma túy thì không
biết có hay không, nhưng thỉnh thoảng có kẹo lắc, bóng cười, là chuyện không
xa lạ.

Tuy nhiên có vẻ nơi này thuộc về một tên chủ có máu mặt, mọi cuộc truy quét đi
qua hình như đều có tay trong báo trước, nên công an đều không tìm được bằng
chứng gì bất lợi, và nơi này vẫn tiếp tục hoạt động và mở rộng, không chỉ có
một chi nhánh, nó đã mở thêm được 4 chi nhánh ở toàn tỉnh, mỗi nơi lên tới 800
đến 1000m2.

Nhưng mấy cái này chẳng quan trọng gì lắm đối với Vân Tú, cô tuy đến quan bar
không ít nhưng cũng chẳng bao giờ động vào mấy cái đồ chơi này. Thường chỉ sau
vài ly cô đã đứng dậy rời khỏi.

Vẫn như mọi lần, Vân Tú đỗ xe ở dưới hầm, sau đấy dắt tay Tuyết Yên đi vào cửa
chính.

Tuyết Yên cũng không phải chưa từng nhìn thấy nơi này bao giờ, bởi vì dù sao
là người Vĩnh Hà, đồng thời nơi này lại cách nhà cô không quá xa, nên thi
thoảng cô cũng đi ngang qua. Nhưng đa số là chỉ vào buổi sáng, khi đó nhìn nơi
này cũng giống như một khu kinh doanh bình thường.

Lần này thì khác.

Mua hai vé từ hai tên gác cửa, Vân Tú nắm tay Tuyết Yên đi vào.

Chẳng cần cô giới thiệu gì nhiều, ngay khi cánh cửa mở ra, cả không gian cực
rộng toàn màu sắc và âm nhạc đã tràn thẳng vào trong đầu óc của cả hai người.

Đây cũng là một quán bar lớn, vì thế DJ cũng nổi tiếng và chuyên nghiệp, với
bộ trang phục áo thun ngắn để lộ chân ngực, chiếc quần jean bó sát ngắn đến
tận bẹn, mái tóc nhuộm vàng, cùng gương mặt phấn sáp, trong bóng đèn lập lờ mờ
ảo đã rất dễ dàng tạo ra một DJ gợi cảm, gợi tình.

Có thể nói một quán bar có đông khách hay không chính là nhờ các loại rượu và
DJ. Rượu thì không có gì quá xa lạ, chỉ có DJ là người mang lại những bản nhạc
sôi động, lôi cuốn tâm trí của mọi người, khiến mọi người chìm đắm trong không
khí cuồng nhiệt.

Cùng hiệu ứng đám đông, một khi vào bar là ai cũng có cảm giác muốn quên đi
bản thân và ra đó nhảy nhót thỏa thích, dù đó có là một người bình thường hiền
lành thục nữ, thì khi vào bar con quỷ nghịch ngợm trong lòng họ cũng được lôi
ra.

Nếu không có tệ nạn thì bar chính là nơi rất tuyệt vời.

Nhìn những cô gái, chàng trai trẻ tuổi, đang hừng hực sức sống lắc lư điên
cuồng theo điệu nhạc, Tuyết Yên cảm thấy hơi buồn cười nhưng cũng rất thú vị.

Cô nói:

- Chị có bao giờ xuống ra đó nhảy không?

Quay sang nhìn thấy đôi mắt rực lửa, hào hứng của Vân Tú thì Mai Tuyết Yên đã
không còn cần cô chị này trả lời nữa. Chỉ sợ không phải chưa bao giờ mà lần
nào tới đây chắc chắn cô cũng nhảy.

Vân Tú hét lên:

- Em nói gì cơ. Nói to lên nếu không chị không nghe thấy đâu.

Mai Mai lắc đầu cười, cô cũng hét lên:

- Không có gì đâu chị.

Như nhớ ra bên cạnh hôm nay còn có một người mới, Vân Tú tạm gắng gượng chống
lại những âm thanh sôi động, cô cầm tay Tuyết Yên dắt vào trong giới thiệu mỗi
chỗ một tí.

...

Hai tên canh cửa nhìn thấy Vân Tú và Tuyết Yên đi vào, tới khi hình bóng hai
người biến mất trong đám đông, một tên cao to lực lưỡng mới hất hàm nói với
tên thư sinh bên cạnh, giọng hơi có chút ngọng ngọng:

- Khôi, mày thấy hai em vừa rồi thế nào?

Tên thư sinh nuốt “ực” một miếng:

- M* kiếp, nhìn bao nhiêu em, chơi bao nhiêu hàng rồi mà không ngờ vẫn còn
cực phẩm như vậy.

Tên cao to da hơi ngăm liếm liếm mép:

- Hay là đêm nay ...

Cúi đầu chào một vị khách, đợi người này đi qua rồi, tên thư sinh mới nói:

- Không dễ thế đâu, em “Hoa hồng đen” kia mày còn chưa biết mùi à? Lần trước
không phải có cả 4, 5 thằng muốn quây em ấy lại mà cuối cùng vẫn bị đánh gục
cả lũ. Lần này em ấy lại còn dẫn thêm một mỹ nhân khác, ai mà biết được cô ta
có lợi hại như vậy không? Mày nên bỏ cái suy nghĩ ấy đi thì hơn, Philip à.

Philip đột nhiên mắt sáng lên, hắn nhếch mép:

- Hình như hôm nay đội khách vip từ Hà Đô tới chơi, nếu mình không chơi được
sao không thử gạ mấy tên đấy xem, nhìn hai em đó thì chắc chắn bọn ăn chơi đấy
không bỏ qua cơ hội đâu. Biết đâu mình lại có cơ hội ăn ké thì sao?

Tên Khôi thư sinh híp mắt nham hiểm, hắn gật gù:

- Được lắm, thà chơi lại còn hơn nhìn muốn nổ tung mà không làm được gì. Mày
ở đây, tao đi liên

hệ tụi nó.

- Ok. Người anh em nhớ nhanh lên nhé.

Hai tên nháy với nhau rồi cùng cười âm hiểm.

...

Ở bên trong, Vân Tú và Tuyết Yên đang ngồi ở quầy rượu nhưng trước mặt hai
người lại là hai ly cocktail hoa quả. Vui thôi đừng vui quá. Vào bar thì được
nhưng rượu thì không, nhất là khi còn có

một cô gái chân yếu tay mềm ở đây, Vân Tú có vui cùng không dám quá đà.

- Em thấy sao? Có phải rất nhộn nhịp không? Em còn trẻ, thi thoảng cũng nên
phá phách một chút.

Đừng để như chị, già rồi mới biết đến những chỗ thú vị thế này. Mà tranh thủ
em chưa nổi tiếng thì cố đi nhiều chút, chứ ít nữa là đi nửa bước cũng khó
đấy.

Mai Tuyết Yên gật đầu cười không nói, đừng nói là ít nữa, chỉ sợ bây giờ cô
vào đây mà bị chụp lại

thì sau này sẽ chẳng thể làm “ngọc nữ” như chị Hà Linh mong muốn rồi.

“Như thế này có phải đang trốn quản lý đi chơi không nhỉ?”

Tuyết Yên vừa nghĩ vừa buồn cười, nếu mà hôm nay chị Hà Linh biết cô tới nơi
này chơi chắc sẽ mắng cô mấy ngày mấy đêm mất.

Trong khi hai cô gái đang nhắm mắt chìm trong những âm thanh cuồng nhiệt, ở
một chỗ không xa, có một nhóm công tử ca đang từ xa nhìn về phía này.

Một tên nước dãi đã chảy đầy mép, hắn lấy tay lau đi, hai mắt sáng rực đầy dục
vọng nói:

- Ngon quá chúng mày ơi. M* kiếp, sao tao lại không biết ở đây có em nuột thế
nhỉ?

Tên Khôi cười híp mắt:

- Hàng mới đó anh, hôm nay mới tới đây lần đầu?

Nghe chữ “mới” tất cả 6 tên đều trợn mắt, sau đấy là cười dâm dục. Một tên đeo
kính híp mắt cười gian:

- Nhìn một em thì chín mọng, một em thì non tơ, em nào cũng là vưu vật, thử
tưởng tượng bộ dạng kia mà uốn éo trên giường thì ...

- Mày đừng nói nữa, giờ tính cách tiếp cận thôi, thằng Khôi chẳng phải nói cô
em mặn mà kia có võ sao, phải cẩn thận không nằm sấp ở đây thì mất mặt lắm.

“Hừ”.

Mọi người quay sang, một tên đứng sau cùng, dáng người khôi ngôi, mặc quần áo
body, nhìn người toàn cơ bắp, hắn nói:

- Chúng mày sợ cái đếch gì? Việc này không cần chúng mày động tay, bọn vệ sĩ
thuê để trưng bày à?

Hắn nói xong thì hất hàm sang bàn bên cạnh, ngay lập tứ có hơn 10 tên đeo kính
râm, mặc đồng phục áo trắng, quần âu đen, tên nào tên đấy lực lưỡng. Nhìn dáng
vẻ dữ tợn, gân guốc này là đủ biết mấy tay này được đào tạo bài bản.

Một tên dáng người cao nhưng gầy khô, nhìn cái bộ dạng héo úa của hắn là biết
tên này ham mê sắc dục quá độ, âm thịnh dương suy, muốn lên chắc chắn phải
dùng thuốc nếu không thì chưa đánh trận đã đồ hàng. Bộ mặt hốc hác, hắn cười
nịnh:

- A Nam nói đúng lắm, đội chúng ta cứ ra bắt chuyện trước, nếu hai em này
ngoan ngoãn đi theo thì mọi chuyện êm đẹp, còn nếu phản kháng...

Hắn nói tới câu cuối thì híp mắt nhe hàm răng vàng ố vì hút nhiều thuốc, tỏ ý
nếu chống cự sẽ dùng bạo lực.

Tên Nam cao lớn cười ha hả nói:

- Được lắm. Tao cũng chẳng muốn lân la nhiều, nhìn hai ẻm súng đã lên đạn hết
rồi.

Mấy tên cùng cười tục tĩu, rồi đi theo phía sau tên này.

Nhìn những ánh mắt như sói đói cùng với cả đám người đang đi về chỗ mình Vân
Tú thầm kêu không ổn, cô chửi trong bụng “Định đi chơi chút mà cái lũ ruồi
nhặng này vẫn bám dai như đỉa”.

Quay lại nhìn về phía Mai Tuyết Yên, thấy cô nàng cũng đang nhìn mình, cô gật
đầu một cái, hai chị em đồng thời đứng dậy định đi về phía cửa.

Nhưng đã chậm, mấy tên này thấy hai cô em định chuồn thì đã bước nhanh tới
chặn đường.

Bọn chúng càn rỡ, đi qua nơi nào có người đang chắn thì đều đẩy ngã họ, cả nam
lẫn nữ không phân biệt.

Những người bị ngã đa số là nam thanh nữ tú ham vui nên tới đây chơi, nhìn
thấy cả dàn đàn ông thì làm sao dám lên tiếng chửi, dù uất ức cũng phải nuốt
vào xuống bụng.

Đám này chỉ đi thôi đã gây ra động tĩnh như thế nên rất nhanh có nhiều ánh mắt
nhìn theo họ.

Một cặp đôi bị đẩy ngã thì thầm:

- Này, bọn chúng định đánh nhau hay sao mà đi thành đoàn như vậy?

Nam thanh niên nhăn nhó xoa xoa cái gáy vừa bị đánh, hắn nói:

- Xem ra không phải chỉ mấy người chúng ta mới đen đủi, ai tự dưng lại gây
chuyện với lũ khốn này chứ? Đi, đi xem xem.

Hai người dìu nhau đi lại gần.

Cô gái nói:

- Thì ra là hai cô gái xinh đẹp, không đúng, là quá xinh đẹp. Ài, chắc bọn
này định tới gạ gẫm họ rồi. Phải không anh? Anh ?

Lúc cô quay sang nhìn thấy đôi mắt và cái miệng của người yêu mình đang mở
lớn, nhìn theo hướng đó thấy ánh mắt đang ghim chặt vào hai người con gái nọ
thì hét lên một tiếng rồi tát cho tên này một cái: “ Đàn ông các anh đúng là
một lũ não nằm dưới háng, đồ khốn”.

Ăn cái tát trời giáng, hắn lảo đảo ngã xuống, lúc này mới tỉnh ra thì vội chạy
theo xin lỗi.

Mấy người xung quanh vừa cười khinh bỉ vừa cảm thông, chẳng phải mỗi cặp đôi
đó mà cảnh tượng này cũng xuất hiện ở hầu hết nơi đây.


Tổng Giám Đốc Siêu Cấp - Chương #352