Người đăng: ෴♕ ŞėþąśŦϊαռ ♉️ ℜаļթի ♕෴
Sau khi sắp xếp lại hết những công việc, Dương Tuấn Vũ đưa Vân Tú về nhà ăn
bữa cơm tối cùng gia đình mình.
Tới sáng hôm sau, trước bầu tâm trạng buồn bã, Dương Tuấn Vũ nói mấy lời động
viên mọi người sau đấy lên xe đi tới Quân Khu 2.
…
Dù dậy sớm nhưng tới nơi cũng đã 7 giờ, tất cả cũng là vì mọi người đều lưu
luyến quá, hắn cũng chẳng biết làm sao cho phải, đứng trước nước mắt của cả
nhà và Vân Tú thì trái tim mạnh mẽ của hắn cũng mềm nhũn ra. Nhưng chuyện gì
tới cũng sẽ tới, hắn cuối cùng cũng phải lên đường.
Lần này tới nơi hai chiến sĩ trực gác cổng cũng không làm khó hắn, có lẽ là đã
có chỉ thị của Phong lão tướng quân truyền xuống dưới rồi.
Dương Tuấn Vũ cất xe xong thì có người đợi sẵn và dẫn hắn tới Quân trường
trung tâm, đây là nơi mà các cuộc thi đấu trong quân ngũ thường xuyên được tổ
chức.
Đợt đi học môn Quân sự đầu năm thứ nhất hắn cùng như các bạn học đều đã được
người hướng dẫn
viên giới thiệu các địa điểm nổi tiếng trong quân doanh rồi, và Quân trường
trung tâm cũng là một trong số đó.
Những lúc rảnh rỗi mấy đứa nhóc cũng hay thích ra đây xem các cuộc tỷ thí cá
nhân lẫn tập thể. Nhìn những động tác mạnh mẽ dứt khoát của các chiến sĩ, các
chị em thì mặt hồng thở gấp hò hét như điên làm người nào không biết lại tưởng
đến kỳ …, còn mấy thanh niên ham mê võ hiệp thì hai mắt cũng sáng như đèn pha
ô tô, đứa nào đứa đấy thề thốt sẽ về tập gym, học võ để có được thân hình vạn
người mê: cơ bắp cuồn cuộn, 6 múi...
Nhưng chắc chỉ được 1 trong số hàng trăm đứa thực hiện được lời hứa đấy đã là
kỳ tích rồi, đa số các con giời sau vài ngày từ quân ngũ về là ngựa quen đường
cũ, lười vẫn lười, ngủ nướng vẫn ngủ nướng, chẳng biết khi nghĩ lại lời thề
đấy có bật cười hay không.
Tuy nói là địa điểm quen thuộc nhưng ở những thời gian khác nhau lại không
giống nhau, hôm nay tổ chức đại hội bỉ võ toàn quân khu, cũng là thời điểm
chọn ra những chiến sĩ ưu tú nhất, và 20 người trong số đó sẽ có vinh dự được
tham gia đại hội bỉ võ toàn quân trên cả nước. Ừm, cũng có thể chỉ là 19 người
còn người còn lại Dương Tuấn Vũ rất tự tin mình sẽ chiếm được một chỗ.
Bình thường quân khu có diện tích cực lớn, vì thế các đơn vị trực thuộc rải
rác ra mỗi tỉnh, bây giờ tất cả 16 đơn vị này tất cả đều tập hợp lại một chỗ,
tất nhiên chỉ là một phần đại diện được tham gia nhưng thống kê lại cũng là
một con số rất lớn.
Quảng trường được giới thiệu là có khoảng 2000 chỗ ngồi hôm nay cũng cảm thấy
chật chội.
Khi hắn còn đang trên đường tới nơi thì đã nghe thấy từ quảng trường đằng xa
bầu không khí hào hùng, hoành tráng rồi. Các chiến sĩ khác với cổ động viên
bóng đá, ngay cả khi hô cũng rất có nguyên tắc và khí thế.
Dương Tuấn Vũ dỏng tai nghe thì biết may mình vẫn còn chưa đến quá muộn, là
giọng Phong lão tướng quân đang đọc tuyên bố khai mạc ngày đại hội bỉ võ toàn
quân khu.
Hắn được chiến sĩ dẫn đường chỉ dẫn đi theo lối cửa sau, bởi vì hắn đến muộn
cửa chính đã đóng mất rồi còn đâu.
Khi tới nơi, hắn cũng nghiêm túc hẳn lên.
Trước mắt Dương Tuấn Vũ là 500 chiến sĩ có thành tích rèn luyện xuất sắc nhất
1 năm qua, thậm chí là đã xuất sắc nhiều năm rồi, trong số này chắc chắn sẽ có
không ít người đã tham gia cuộc thi đại hội bỉ võ cả nước những năm trước.
Anh lính chỉ vào 1 vị trí còn đang trống rồi dặn hắn kiên nhẫn đợi đến lúc
được gọi tên thì sẽ ra thi đấu.
Dương Tuấn Vũ gật đầu cảm ơn người dẫn đường. Mang trên người bộ quần áo quân
đội của Quân khu 2, hắn ngẩng cao đầu, tự tin, mạnh mẽ bước từng bước tới vị
trí được định sẵn.
Nhưng khi gần tới nơi thì đột nhiên mọi chuyện không nước chảy mây trôi, thuận
buồm xuôi gió đến thế.
Chỉ cách vài bước chân là tới nơi nhưng 3 người lính ở sau chỗ trống đó lại
nhanh chóng di chuyển lấp lại chỗ đó.
Dương Tuấn Vũ hơi ngạc nhiên, nhưng hắn cũng chẳng quan tâm nhiều, hắn đơn
giản chỉ nghĩ là có chỗ trống thì người đằng sau cứ dồn lên cũng chẳng sai,
thế là hắn lại đi xuống cuối hàng đó đứng.
Nhưng chẳng biết từ đâu lại lòi ra một tên mặt mũi nghiêm túc, giơ tay lên đầu
chào hắn:
- Chào đồng chí. Không biết đồng chí thuộc đơn vị nào?
Dương Tuấn Vũ thấy người đàn ông này mặt mũi nhăn nhó khó chịu thì thầm hô xui
xẻo, nhưng người ta đã hỏi hắn cũng không thể giả vờ điếc được, giơ tay lên
trán chào lại, hắn nghiêm giọng đáp:
- Chào đồng chí. Tôi là cá nhân riêng không thuộc đơn vị nào, nhưng…
Hắn đang định nói “nhưng được phép của Phong tướng quân đồng ý cho tham gia
cuộc thi đấu ngày hôm nay”, nhưng lời còn chưa nói hết thì đã bị người này
chặn ngang, một tay hắn chỉ ra phía cửa ra vào miệng lạnh giọng nói:
- Nếu không thuộc đơn vị nào lại còn đến muộn thì mời đồng chí rời khỏi nơi
này, cậu sẽ không được tham gia cuộc thi đấu ngày hôm nay. Tôi không chấp nhận
mọi lời giải thích vì bất cứ lý do gì. Mời.
Dương Tuấn Vũ cũng chẳng phải kẻ ngốc, mọi người ở đây khi nãy đã nhìn thấy
hắn đi vào có người dẫn đường thì đủ biết hắn không phải người ở đây, và cũng
được ưu tiên tham gia rồi. Nếu không thì anh lính dẫn đường kia đã ngăn hắn
ngay từ chỗ gửi xe chứ chẳng thừa hơi dẫn hắn tới đây để bị đuổi về.
Mà tên trước mặt này rõ ràng cũng không phải là người giám sát ở đây, hắn chỉ
là từ hàng bên cạnh đứng ra nói năng có vẻ chuyên nghiệp, Dương Tuấn Vũ cũng
rất nhạy bén phát hiện mấy nụ cười lạnh ở bên cạnh, như thế cũng đủ hiểu ở đây
có kẻ muốn làm khó dễ hắn, tưởng hắn là người mới ngơ ngác dễ sập bẫy sao?
Ngay khi tên này đến chào hắn đã để ý rồi, chưa kể việc ba người kia đột nhiên
lại dồn lên chỗ trống mà rõ ràng bọn họ có thừa thời gian để làm việc đó từ
trước, việc gì phải đợi hắn gần đến để làm ra cái trò mèo này.
Kết hợp tất cả những điều này lại, Dương Tuấn Vũ cũng chẳng thừa hơi mà giải
thích nhiều, hắn rút ra một tờ giấy giới thiệu trong đấy có dấu đỏ và chữ ký
của thủ trưởng – Phong lão tướng quân.
Hắn giơ lên nói:
- Đồng chí không có quyền đuổi tôi ra khỏi đây. Bời vì hai lý do:
+ Một, đồng chí không xuất trình giấy hoặc thẻ chuyên viên phụ trách.
+ Hai, tôi có giấy giới thiệu của thủ trưởng các người.
Vì thế rất mong đồng chí có thể tránh đường để tôi đứng vào vị trí, nếu muốn
làm lớn lên thì cứ việc, tôi không có nhiều lời để giải thích.
Đối với một kẻ cậy mình là người cũ bắt nạt kẻ mới, mà bắt nạt thì chẳng có lý
do gì chính đáng và hợp pháp, Dương Tuấn Vũ chẳng có gì phải sợ, hắn mạnh
người đuối lý phải e dè. Đây cũng là đòn phủ đầu để mấy tên này biết rằng hắn
không phải quả hồng mềm mà thích nắn thế nào thì nắn.
Mọi người xung quanh đang xem trò vui thấy vậy thì sửng sốt, sau đấy thở dài
tiếc nuôi, người mới này không biết nhún nhường gì a, cứng quá thì dễ gãy.
Nhưng cũng có không ít người cảm thấy chàng trai trẻ này nói đúng, tên A Hùng
kia có cái quái chức quyền gì mà đứng ra đuổi người ta đi như thật, nếu kẻ này
đến muộn mà vẫn được vào thì có nghĩa bên trên đã có chỉ thị rồi, định ra oai
nhưng đen đủi động vào cục than nóng bỏng tay.
Kẻ tên A Hùng nóng máu, hắn đang định nói gì đấy thì bên ngoài, sau khi đọc
xong lời tuyên bố khai mạc thì Phong tướng quân hô lên:
- Mời tất cả các chiến sĩ có thành tích xuất sắc trong năm vừa qua của quân
khu 2 chúng ta ra Quân trường.
Cùng với đó là tiếng kèn, tiếng trống trận hào hùng, mạnh mẽ, dồn dập vang
lên. A Hùng biết là cơ hội đuổi tên này ra khỏi đây đã hết, hắn nheo mắt nhớ
kỹ, sau đấy hừ lạnh quay đi, vừa đi theo đoàn người ra hắn vừa nghĩ “để xem
ngươi còn may mắn được đến bao giờ, lát nữa trên sân sẽ biết tay tao”.
Dương Tuấn Vũ cũng chẳng để tên này vào mắt, vì theo đánh giá của hắn và Triệu
Cơ thì tên này cùng lắm sức mạnh chỉ đạt tới cấp độ Nam Tước.
Từng nhịp bước mạnh mẽ, dứt khoát, 501 người theo 10 hàng đồng loạt ra sân.
Dương Tuấn Vũ là người lẻ ra sau cùng nên hắn rất nổi bật trong mắt giám khảo
ngồi trên và các chiến sĩ ngồi dưới.
Mọi người bên dưới thoáng xì xào, rõ ràng thông báo là 500 mà lại mọc thêm ra
một người, người này lại rất lạ mặt, mọi người truyền tai nhau hỏi thăm lai
lịch của kẻ này.
Bên trên bục giám khảo có tất cả 5 người, nhưng xung quanh có hơn 30 người là
lãnh đạo các cấp, trong đấy có 4 cán bộ từ Bộ quốc phòng xuống tham dự lần
lượt là: Tổng tham mưu trưởng – Lê Vịnh, Thứ trưởng Lý Khải, Chủ nhiệm Tổng
cục kỹ thuật - Ngô Thanh Liêm, Chủ nhiệm Tổng cục tình báo Võ Văn Đạt.
Trong đấy, Lý Khải em trai của gia chủ Lý Gia Long, đây chính là người có
tiếng nói lớn thứ hai trong gia tộc họ Lý ở kinh thành. Ở cuộc họp gia tộc lần
trước hắn đi công tác nước ngoài nên không thể tham dự được nhưng cũng đã được
nghe kể lại việc hai đứa cháu của mình bị Dương Tuấn Vũ chơi một vố, một tên
vào tù còn một tên bị đánh cho rụng gần hết hàm răng. Tuy nói là việc của mấy
đứa trẻ nhưng đây chẳng khác nào Lý gia bị một tên nhóc còn chưa dứt sữa tát 2
cái bạt tai vào mặt.
Lần này từ kênh thông tin của bên thông gia là Trần gia, Lý Khải biết rằng kẻ
làm bọn họ mất mặt mũi muốn đăng ký tham gia cuộc tuyển chọn vào nhóm tinh anh
của Quân khu 2. Bấp chấp còn nhiều chuyện lớn chưa giải quyết xong, hắn vẫn
đích thân tới đây tham dự buổi lễ này, mục đích không gì khác ngoài việc phá
tan ý đồ của Dương Tuấn Vũ.
Mấy lão cáo già ở kinh thành cũng chẳng phải kẻ ngu, việc Dương Tuấn Vũ đang
đi học đột nhiên xin nghỉ 1 năm để gia nhập quân đội, tham dự cuộc thi tuyển
chọn này không gì khác ngoài việc muốn lấy 1 xuất dự thi đại hội bỉ võ toàn
quốc sắp tới. Từ Trần Bình là tay mắt bên trong, ba nhà Trần – Lý – Nguyễn đều
nắm mọi ý đồ của Dương Tuấn Vũ trong lòng bàn tay.
Chuyện này Nguyễn gia cũng chẳng mặn mà lắm, nhưng khi biết tin có kẻ muốn
ngáng đường cuộc hôn lễ của đứa cháu trưởng tộc – Nguyễn Bá Nhật thì lão gia
chủ Nguyễn gia cũng nóng mặt. Nếu không phải lãnh đạo bên trên được sự nhờ vả
của lão già Vũ Chấn Phong thì bọn họ đã không để yên chuyện này rồi.
Nguyễn gia là gia tộc đời đời làm tướng, cũng không phải là chỗ mà Vũ Chấn
Phong có thể nói sao nghe vậy được, lão tướng quân Nguyễn Siêu – gia chủ họ
Nguyễn đã râu mày dựng ngược đến gặp Bộ trưởng bộ quốc phòng Lê Quân đòi công
đạo. Nhưng chẳng biết ông ta đã nhận được thứ gì từ Vũ Chấn Phong mà không
đồng ý, thế là Nguyễn lão tướng làm loạn lên đòi đạo lý, ông ta nói xưa này
làm gì có chuyện lãnh đạo can thiệp vào hôn sự của đám tiểu bối như thế.