Rắc Rối Vì Điểm Số


Người đăng: ෴♕ ŞėþąśŦϊαռ ♉️ ℜаļթի ♕෴

Lớp 10A cuối cùng cũng đã kết thúc môn thi cuối cùng. Ngày mai là bắt đầu lịch
nghỉ Tết âm lịch 2 tuần, có người sẽ về quê ăn Tết, có người sẽ đi du lịch
cùng gia đình. Nhưng những thành viên của đội học sinh giỏi không có được nhàn
nhã như vậy.

Ra Tết tuần đầu tiên sẽ có bài thi chọn học sinh giỏi của trường Vĩnh Hà Nhất,
nhà trường yêu cầu tất cả các bạn có điểm thi cuối kỳ 1 trong tuần vừa qua
được từ 8 điểm trở lên đều phải tham gia kỳ thi này. Và tất nhiên, Dương Tuấn
Vũ nằm trong số đó, hắn đủ điểm để vào tất cả các môn, nhưng hắn chọn vào đội
tuyển Toán. Đơn giản là vì hắn thích thế.

Nhưng có một vấn đề bất thường xuất hiện, khi cô chủ nhiệm Giang Mẫn được các
thầy cô khác yêu cầu làm rõ: “Học sinh Tuấn Vũ của lớp cô có khả năng gian lận
trong môn thi của tôi.” Mà câu hỏi này cũng chính là câu mà cô cũng đang thắc
mắc ,nhưng cô chỉ nghĩ là do em ấy ôn bài chăm chỉ hơn trước.

Quan điểm ấy cứ được giữ lại cho đến lúc cô nhìn thấy số điểm mà Dương Tuấn Vũ
đạt được của tất cả các môn thì mới há hốc mồm: “Từ khi nào mà Tuấn Vũ học
giỏi như thế?”

Đúng vậy, các thầy cô khi đặt câu hỏi cũng đã nghĩ mình nhầm lẫn trong quá
trình cho điểm, nhưng khi xem lại bài làm của học sinh này thì thấy trình bày
rất tốt, làm rất chuẩn, còn các môn học thuộc lòng thì hắn làm giống gần như
không sai một chữ. Làm đúng quá cũng là một cái tội, cũng làm người khác phải
nghi ngờ tính trung thực của bài thi. Kết hợp với bảng điểm từng môn học qua
các lần kiểm tra thì dễ dàng nhận ra sự khác biệt khá rõ ràng. Những môn trước
kia chỉ làm được 6 điểm thì giờ được 9,5 thậm chí có môn còn được 10.

Vì vậy, Dương Tuấn Vũ đang được mời lên phòng hiệu trưởng uống trà nóng, nghe
tâm sự của người từng trải. Nào là còn trẻ nên cố gắng chăm chỉ học tập không
nên vì điểm số mà gian lận. Học là để lĩnh hội kiến thức... v...v...

Hắn chỉ được phép ngồi im nghe hết những lời trách móc trong vòng 30 phút, mặt
cũng đã ướt đẫm nước mưa của các thầy cô giáo rồi. “Ài. Mình quên mất là chỉ
cách một tháng tên này vẫn còn đang phải làm lại bài kiểm tra giữa kỳ lần thứ
tư của 3 môn học, vào một cái trở thành học sinh giỏi toàn diện đúng là con mẹ
nó quỷ mới tin được.” - Hắn thở dài, thầm nghĩ mình làm hơi quá.

Nhưng khổ nỗi khi nhìn thấy bài thi mà mình làm được ai mà lại bỏ trống. Ai
chẳng muốn được điểm cao.

“Vâng... vâng...” Hắn cũng chỉ có gật với vâng dạ chứ không xen vào được câu
nào. Cuối cùng mọi người cũng có vẻ đã mắng đã mồm, hoặc cũng có thể đã cạn
vốn từ nên màn tra hỏi đã kết thúc. Ai cũng một ngụm nước thật lớn.

Dương Tuấn Vũ đang định giải thích thì Đổng Văn Vinh- giáo viên dạy Vật Lý nói
lớn: “Tôi chưa bao giờ thấy có ai ý thức kém như học sinh Tuấn Vũ đây, học
hành không chịu học, lại đi chép bài của bạn học và chép tài liệu. Anh Chu
Bình, tôi thấy việc một học sinh kém cả về học lực lẫn ý thức như vậy không
nên được phép học trong trường trọng điểm của tỉnh như trường ta. Tôi đề nghị
mời phụ huynh lên và đuổi học để làm gương cho cả trường.”

Giang Mẫn thấy Đổng Văn Vinh xử lý hơi quá, cô đứng ra nói: “Thầy giáo Đổng,
không nên đuổi học Tuấn Vũ, em ấy bình thường dù học không tốt nhưng cũng chưa
có phạm lỗi gì lớn, dù lần này, điểm bài thi của em ấy cao hơi khó tin nhưng
cũng không thể khẳng định được là do chép bài mà được.

Môn các thầy cô thì tôi không rõ, nhưng đề môn Toán là do tôi mới làm ra 1
tuần trước nên chắc chắn không có nơi nào có đáp án cả., chưa kể tôi đã đối
chiếu với bàn thi của các bạn khác, và cũng thấy Tuấn Vũ không chép bài của ai
cả. Có thể là kết quả do dạo gần đây em ấy đã học hành chăm chỉ hơn. Tôi thấy
em ấy rất nghiêm túc nghe giảng và rất chịu khó phát biểu xây dựng bài.”

Đổng Văn Vinh không cho là vậy, hắn chất vấn: “Nếu chăm chỉ trong thời gian
ngắn có 1 tháng mà có thể thi điểm cao môn Toán thì đúng là rất khá, nhưng cô
nghĩ liệu 1 tháng có đủ để học tốt đồng đều tất cả các môn, thậm chí có môn
điểm còn cao hơn Diệp Minh Châu- người đã thủ khoa mọi kỳ thi trước đây? Thiên
tài chắc cũng chỉ đến mức đấy thôi nhỉ. Nghĩ tôi là trẻ con dễ lừa chắc.”

...

Chu Bình thấy cấp dưới của mình cãi nhau như cái chợ thì máu cũng nóng lên,
mặt nhăn lại khó chịu, gắt lên: “Mọi người im lặng hết. Đây là trường học hay
là cái chợ. Giáo viên mà cãi nhau như bà bán hàng rong thế à. Có thấy học sinh
đang đứng đầy ngoài cửa kia không? Đinh Liệt (giáo viên dạy môn Lịch sử), anh
ra bảo các em học sinh giải tán về lớp ngay lập tức.”

Chẳng biết từ lúc nào mà đám học sinh đã đứng kín hành lang khu hành chính.
Đúng là chả mấy khi được nghe các thầy cô cãi nhau, đã thế từ khi nghe thấy
tin có đứa sắp bị đuổi học thì càng có nhiều người đến hóng hớt hơn.

Có người hả hê vì biết đứa chép bài lại còn chép gần giống hệt tài liệu, ngu
hết chỗ nói. Có người thì lo lắng.

Nhưng có một thằng mập thì đang cố chen chúc, nhìn mặt có vẻ rất tức giận, vì
chỉ hắn mới biết thằng bạn này không chép bài của ai, cũng chẳng phải chép tài
liệu mẹ gì. Mà chính hắn còn đang ăn đùi gà nướng ở căng tin rất vui vẻ vì
được ké tí điểm của thằng bạn cùng bàn, thì lại nghe được tin động trời này.
Hắn vứt hết cả đùi gà, xúc xích..mồm vẫn dính đầy dầu mỡ, rồi chạy thẳng lên
đây, chen mãi mới vào được thì lại bị Đinh Liệt đuổi về. Hắn tí nghẹn chết.

Đang định kêu gào thì nghe thấy giọng của lớp trưởng: “Cứ về đi đã, có gì lát
nữa thầy Chu hiệu trưởng bớt giận thì tớ lên giải thích cho cậu ta. Bây giờ
thầy ấy không bình tĩnh, cậu mà gào lên là hỏng hết chuyện.” Diệp Minh Châu
kéo hắn về lớp.


Tổng Giám Đốc Siêu Cấp - Chương #29