[email protected]


Người đăng: ෴♕ ŞėþąśŦϊαռ ♉️ ℜаļթի ♕෴

“Ừm, cũng có lý. Được rồi, quyết luôn, đàn ông là phải quyết đoán. Cho tao
tham gia cùng mày. Tao góp 37 triệu.”

“Ừm. Tao cũng chả có xu nào dính túi nên tài chính giai đoạn đầu này chỉ có 37
triệu của mày thôi. Nên nếu có lợi nhận cứ chia mày 7 tao 3.”

“Anh em với nhau mày tính toán làm gì. Tao có tiền cũng chỉ để tiêu vào ăn
uống thôi, thà cho mày làm vốn kinh doanh, sau này mày giàu rồi nhớ đến anh em
là được.”

“Tình cảm là một chuyện, tiền bạc là sòng phẳng. Nếu mày đã nói thế thì chia
đều 5-5.”- Dương Tuấn Vũ nói.

“Được, vậy thì 5-5, mà hàng lấy ở đâu? Bao giờ cần tiền để tao còn sắp xếp rút
thẻ.”

“Mày đừng nóng vội, tao có địa chỉ rồi, kho hàng Đông Xán ở Hải Phú, phải đi
tàu mất khoảng 500.000 đồng cả đi cả về, nếu thuận lợi thì đi trong 2 ngày là
kịp thời mang hàng về. Mày có đi cùng tao không?”- Dương Tuấn Vũ hỏi.

“Đi chứ. Ở nhà mãi chán chết.”- Mắt Chu Văn Tuệ tỏa sáng.

“Ừ. Thế cần phải được nghỉ 2 ngày mới đi được. Cuối tuần sau là tết dương
lịch, được nghỉ 4 ngày, mày sắp xếp chuẩn bị đi nhé. À, còn nữa, máy tính của
mày có vào được internet không?”

“Có. Mạng siêu cấp nhanh đấy. Mà cần máy tính làm gì?”- Chu mập đắc ý.

“Tốt rồi đỡ phải ra quán nét. Tìm mập mạp đúng là lựa chọn sáng suốt mà.”-
Dương Tuấn Vũ nghĩ bụng cũng đắc ý không kém.

“Tao định lập một trang giao bán hàng trên mạng để tìm cách tiêu thụ điện
thoại.”- Hắn giải thích.

“Á **, mày mà cũng biết lập trang web, giỏi vậy? Giấu nghề ghê thế. Hôm nào
dạy tao với.”- Chu mập lắc lắc tay hắn năn nỉ.

Dương Tuấn Vũ rùng mình rụt tay lại, nghe cái giọng nũng nịu của thằng này
đúng là sởn da gà mà: “Không có vấn đề. À. Dạy lập trang web à?” Hắn chợt nghĩ
gì cái gì đó.

“Ừ. Sao không được à? Định giấu nghề à?”

“Không phải. Mày yên tâm tạo sẽ dạy cho mày.”- Dương Tuấn Vũ mắt vui mừng,
“đúng rồi, sao lại quên cái trò dậy cách lập web nhỉ. Ha hả. Lại có thêm cách
kiếm tiền rồi”

“Lại đây, nhìn tao làm rồi ghi chép lại, lát nữa tự làm rồi tao chỉnh sửa
cho.”- Hắn bật máy, rồi hướng dẫn Chu Văn Tuệ lập web. Vì có nhiều bước nên
mập mạp ghi chép lại rất tỉ mỉ, nghe rất chăm chú. Càng lúc càng bội phục
thằng bạn này.

“Tiếp theo là lập cho mày một cái E-mail mới, nick Facebook chắc mày cũng có
rồi nhỉ?”

Mập mạp gật gật: “Ừ. Facebook với yahoo-mail đều có rồi.”

Dương Tuấn Vũ đã tạo xong cho mình một tài khoản facebook và một email mới
chuyên để kinh doanh, rồi quay lại nói với Chu Văn Tuệ: “Yahoo-mail mày nên
đổi sang G-mail đi. Vì nó có nhiều tính năng mới và cũng phổ thông hơn. Mặt
khác, nên có một E-mail mới để kinh doanh, không thể để lẫn lộn nhiều thứ
trong một E-mail, vì khi mày cần tìm lại những đoạn thư quan trọng thì sẽ dễ
dàng hơn nhiều.”

“Ừm, thế mày lập cho tao luôn một cái đi, lấy tên tài khoản là
[email protected]”- Chu Văn Tuệ vắt óc suy tư ra cái tên mà hắn cho là
thể hiện được hết giá trị ngoại hình của mình.

“Tên nghe tởm thế?”

“Tởm gì. Mày cứ lập cho tao. Tao sẽ để mọi người cả nước đều biết cái E-mail
này. Mày cứ chờ mà xem. Ha hả.”- Mập mạp cười lớn, đắc ý rung đùi.

Dương Tuấn Vũ thầm nghĩ: “Để tao xem sau này đi làm rồi mày có dám dùng nó để
liên lạc với đối tác không?”.

Sau khi xong mọi việc, Dương Tuấn Vũ từ chối lời mời nhiệt tình của cô Thúy
Vy, hắn còn có cả nhà chờ cơm kia kìa. Bảo về sớm mà mải nói chuyện quên cả
thời gian, đến lúc mẹ mập mạp gọi xuống ăn cơm mới chợt nhớ ra. Ài. Thật là có
lỗi mà.

“Triệu Cơ.”

“Có em.”

“Lần sau nhớ nhắc anh thời gian nhé.”

“Ok anh.”

...

Về tới nhà tất nhiên là một màn hỏi đáp kinh điển và trận mắng của Giang Tấn.
Nhưng rồi rất nhanh mẹ Lan đã giải cứu hắn. “Mẹ đúng là thiên thần hộ mệnh của
con mà.” Dương Tuấn Vũ cảm động mắt đã rưng rưng như có thể rơi lệ bất cứ khi
nào hắn muốn.

Nhưng tất cả mọi trách cứ đều trôi tuột theo cơm, có thể nói những món ăn mẹ
nấu theo công thức mới rất ngon miệng, mỗi người ăn đủ 3 bát mà vẫn thòm thèm.
Đúng là công thức tốt, kết hợp với tay nghề của mẹ thì mọi món ăn đều rất ngon
lành.

Ăn xong, rửa bát, hắn lựa lời xin phép: “Tuần sau là Tết dương lịch, nhà
trường con thông báo được nghỉ 4 ngày, con định xin phép đi về quê Chu mập
chơi 2 ngày, bố mẹ cho phép con đi nhé.”

“Nhà họ về quê sao con lại đi cùng?”- Giang Tấn hỏi.

Dương Tuấn Vũ bịa chuyện: “Thì là năm nay dưới quê ngoại nhà nó có hội hải
sản, nghe nói năm nay vùng cảng đánh bắt được mùa. Lãnh đạo cho phép người dân
tổ chức lễ hội, cũng coi như cầu mong thần biển năm sau ngư dân lại phát đạt.
Mấy đứa bạn con cũng định đi chơi Tết, nhưng thằng mập nó cứ lôi kéo nên đã
chót nhận lời rồi. Nhà nó cũng có xe nữa, mọi người chỉ cần chuẩn bị đồ dùng
cá nhân thôi.”

“Ừ, cũng nên đi để mở mang đầu óc, tôi xem tivi cũng thấy đài báo nói năm nay
ngành hải sản thu hoạch lớn. Ông cứ để con nó đi với bạn, chứ Tết dương lịch ở
nhà cũng không làm gì. Con cũng lớn rồi, cần có quan hệ bạn bè của nó, nếu
nhận lời rồi mà không đi người ta lại trách.”- Mẹ Lan khuyên chồng.

“Mẹ đúng là nhất”- Hắn cười toe toét chạy đến ôm mẹ hắn một cái thật chặt.

“Dẻo miệng, đến nơi nhớ cảm ơn gia đình cô chú ấy biết chưa. Mình lạ đường
đừng có đi linh tinh kẻo lạc là lại không biết đường về đâu. Có cần thêm đồ gì
không chiều mẹ ra chợ mua cho. Trước hôm đi nhớ nhắc mẹ để mẹ mua cho nhà cô ý
ít hoa quả. Người ta mời nhưng mình cũng không đi tay không đến được.”- Bà chu
đáo nhắc nhở con.

Dương Tuấn Vũ thấy hơi có lỗi vì nói dối mẹ, nhưng rất nhanh hắn quyết tâm
phải kiếm thật nhiều tiền.

Mai Tuyết Yên nhìn anh có chút lạ nhưng cũng không biết lạ ở đâu, cô bé hơi
đăm chiêu suy nghĩ.

...


Tổng Giám Đốc Siêu Cấp - Chương #23