Cuộc Hẹn Lúc 12h


Người đăng: ෴♕ ŞėþąśŦϊαռ ♉️ ℜаļթի ♕෴

Dương Tuấn Vũ ngồi xuống ghế cười nói:

- Hai thầy cô nhìn nhà em có gì mà ghê vậy?

Hai người mới từ trong nỗi kinh ngạc tỉnh lại, thầy Chu vội nói:

- Lúc mới đến cổng thầy cô còn tưởng nhầm nhà. Không ngờ mới có mấy năm nhà
em đã ăn nên làm ra như vậy. Thật đáng chúc mừng a.

- Dạ, cảm ơn thầy. Quán cơm Tuyết Yên là của nhà em mở đó, thầy cô khi nào
cần liên hoan hay hội nghị thì nhớ đến nơi đó đặt tiệc nhé.

Giang Mẫn ngạc nhiên:

- Không ngờ nhà em lại mở chuỗi nhà hàng nổi tiếng đó, bây giờ đến đó cũng
phải đặt trước mới có chỗ ngồi. Chỉ sợ liên hoan mà đặt thì không biết phải
hẹn trước bao lâu.

- Riêng thầy cô trường mình thì cứ yên tâm ạ. Mọi người cứ liên hệ với cha mẹ
hoặc hai đứa em là được.

- Làm như vậy có ổn không?

- Tất nhiên là ổn ạ.

- Vậy thì phải cảm ơn em trước rồi. Mà công nhận một điều, nhà hàng Tuyết Yên
làm đồ ăn rất ngon. Không ngờ cha mẹ em lại giỏi như vậy.

- Vâng, hì hì. À mà hôm nay thầy cô đã đến đây rồi thì ở lại cùng ăn cơm với
cả nhà em nhé.

- Như vậy… hình như không được tiện lắm.

- Không vấn đề gì, mọi người đều là người quen cả. Em cũng nên cảm ơn hai
thầy cô đã giúp em rất nhiều trong ba năm học vừa qua ạ.

Chu Bình cười lắc đầu:

- Phải là em đã giúp nhà trường mình rất nhiều mới đúng. Nói không quá,
trường ta được như hôm nay công lao của em rất lớn. Hôm nay hai thầy cô cũng
đến đây muốn em tham dự một buổi

phỏng vấn của bộ giáo dục.

Dương Tuấn Vũ ngớ ra:

- Phỏng vấn gì thế ạ?

Giang Mẫn cười mắng:

- Còn không phải chúc mừng em là đồng thủ khoa của đại học Thanh Hoa sao? Em
lại còn không biết?

- Thủ khoa? Sao lại thế được nhỉ? Em được có 29 điểm thôi mà. Mọi năm không
ít bạn được 30 và hơn 29 điểm, sao năm nay 29 đã là thủ khoa rồi?

- Năm nay đề có nhiều câu khó, nhiều bẫy, đặc biệt là đề môn Toán. Chính vì
thế 29 điểm là điểm cao nhất rồi. Mà em cũng không làm cô thất vọng, điểm môn
Toán thậm chí còn được 10 tròn. Môn Lý em cũng được 10, thầy Đổng Văn Vinh có
vẻ cũng cảm thán mà không biết phải nói sao. Chỉ riêng môn Hóa, em được 9 làm
thầy Lý Bách Hoa ngẩn người mãi mà vẫn không tin, thầy ấy còn nói là chắc chắn
không thể nào có chuyện như thế, còn kiểm tra đi kiểm tra lại nhưng vẫn không
tin, nhìn thầy rất tội nghiệp đó. Hì hì. Mà sao nhìn em không vui thế?

Dương Tuấn Vũ nghe thấy thế thì chỉ biết trợn mắt, không ngờ mẹ hắn lại nói
linh nghiệm thật, ài, đã cố làm sai rồi mà vẫn không trốn thoát được, thật có
lỗi với thầy Lý Bách Hoa quá đi. Mà quãng thời gian sau này đi đâu cũng bị chú
ý sẽ rất mệt a. Thế thì làm sao trốn tiết bỏ giờ được đây? Huhu. Thấy thầy cô
đang đợi câu trả lời thì hắn cố nén tâm trạng buồn bực xuống mà nở nụ cười:

- Em cũng hơi thất vọng vì môn Hóa một chút, khi đó em thấy hơi mệt nên chắc
tính nhầm mấy câu. Thầy cô gửi lời xin lỗi giúp em đến thầy Bách Hoa nhé.

- Cô cũng biết là như thế mà. Làm gì có chuyện em sai mấy câu được. Ài, trước
khi thi cô cũng đã dặn phải thả lỏng, thư giãn, đừng có ôn tập nhiều rồi. Chắc
em không nghe nên mới bị đau đầu chứ gì. May mà vẫn được như mong muốn, đạt
được thủ khoa nhé, chúc mừng em.

- Vâng, em cảm ơn thầy cô. Như vậy nhà trường mình sắp đón đoàn khách quý từ
trên tỉnh về ạ?

Thầy Chu Bình vui vẻ gật đầu:

- Đúng vậy, người trên bộ giáo dục của tỉnh xuống có vài lời chúc mừng đến em
và các bạn. À, em vẫn chưa biết trường ta không em nào trượt đại học không?
Thật quá là kỳ tích, ôi, thầy dạy bao nhiêu năm cũng chưa có lần nào nghe thấy
chuyện này. Tỉ lệ đỗ 100%. Khi thầy nhận thông báo này thì cũng sung sướng
suýt ngất.

Giang Mẫn rất tự hào, cô nói:

- Cô nghĩ phần lớn chính là nhờ phương pháp học cũng tài liệu ôn tập mà em đã
gửi cho thầy cô đó. Thầy cô thay mặt nhà trường và các bạn, các em khóa dưới
cảm ơn em rất nhiều.

- Ấy, thầy cô đừng làm quá lên. Em cũng chỉ cung cấp một chút nhỏ thôi, các
thầy cô mới chính là người áp dụng và truyền đạt một cách dễ hiểu nhất đến các
bạn. Đồng thời, các bạn cũng đã ôn tập rất tốt mới có được kết quả như vậy.
Nếu muốn cảm ơn em thì em nghĩ nên tổ chức một buổi vinh danh cả khối 12 năm
nay.

Chu Bình gật gù:

- Ừ. Em nói cũng rất có lý. Thầy cô sẽ cùng mọi người bàn bạc để đưa ra ý
kiến cuối cùng.

Giang Mẫn đột nhiên lại thở dài:

- Cô cảm thấy thật tiếc, khóa của Tuấn Vũ chính là khóa học sinh mà cô rất
tâm đắc. Bây giờ các em đều ra trường hết rồi, những ngày này cô cảm thấy rất
buồn.

Thầy Chu cũng thở dài lắc đầu tiếc nuối.

Giáo viên bọn họ cố gắng chăm sóc, dạy dỗ các em học sinh suốt ba năm trời,
nói không có tình cảm chính là nói dối. Đặc biệt với những em “học trò cưng”
như Dương Tuấn Vũ, một khi ra trường chính là tất cả đều tiếc nuối.

Nhưng nghề giáo viên là vậy, họ chỉ như một người lái đò chở các em từ bến bờ
này qua bến bờ khác. Họ chỉ là những người cùng các em bước đi một đoạn đường
đời.

Tình cảm đang đong đầy thì bị cắt đứt, đây chính là nỗi niềm của những người
thầy, người cô đáng kính.

Dương Tuấn Vũ không muốn không khí đang vui vẻ lại trùng xuống, hắn nói:

- Các thầy cô yên tâm ạ, sau này các khóa sau cũng sẽ có những bạn học xuất
sắc. Chưa kể chúng em cũng sẽ giữ liên lạc với các thầy cô, sau này còn nhiều
dịp chúng em cũng sẽ về thăm trường. Điều này em có thể đứng ra đảm bảo ạ.

Giang Mẫn cũng vui hơn một chút, cô gật đầu:

- Ừ, nhớ giữ liên lạc với thầy cô nhé. Như vậy chuyện tổ chức phỏng vấn chắc
em cũng không có từ chối chứ?

- Vâng, nếu bên trên đã xuống chủ trì rồi thì em cũng không thể thất lễ được
ạ.

- Thế là tốt rồi. Thôi cũng muộn rồi, cô và thầy cũng xin phép đây.

- Hai người hôm nay nếu không có bận việc gì thì ngồi ăn cơm với cả nhà chúng
tôi đi. Mọi thứ cũng đã nấu nướng xong hết rồi.

Mẹ Lan thấy tiếng cô Giang Mẫn xin phép về thì từ trong bếp đi ra nói.

- Như vậy…

Mẹ Lan ngắt lời:

- Như vậy là ở lại rồi nhé. Hai người đợi một chút là xong ngay. Tuấn Vũ vào
giúp mẹ mang đồ ra đi con.

- Vâng, hì hì, hai thầy cô cứ tự nhiên ạ. Chẳng mấy khi mọi người đến đây,
hôm nay mẹ em tự tay làm mấy món tủ đó. Đảm bảo không ngon không lấy tiền, mà
ngon tất nhiên cũng không lấy tiền. Hì hì.

Mẹ Lan đánh nhẹ mắng:

- Các thầy cô thấy đấy. Cao lớn như vậy rồi mà cứ như con nít.

- Em ấy chính là chưa hết tuổi trẻ con mà chị. Hì hì, chị nấu gì thơm quá, để
em vào giúp chị nhé.

- Ừm, thế cùng vào đây giúp chị rán nốt mấy cái nem.

- Vâng.

Giang Tấn cũng không để thầy Chu ngồi một mình, ông rót trà rồi nói:

- Thầy Chu có biết chơi cờ vây không? Chúng ta làm vài ván nhé. Tôi mới mua
một bộ cờ để luyện tập đây, dạo này phong trào cờ vây lên cao quá.

- Tôi cũng biết một chút, vậy thì xin anh chỉ giáo vài nước cờ rồi.

- Tuấn Vũ, lấy cho cha bộ cờ ở trong phòng ra nhé.

- Vâng. Có ngay có ngay.

Bữa cơm diễn ra rất vui vẻ, khoảng cách thầy và trò càng ngày càng gần gũi.
Dương Tuấn Vũ chính là không muốn sau khi học xong là cắt đứt tất cả, hắn rất
tôn trọng và quý mến những người thầy người cô này. Nếu nói đúng thì họ đã dạy
dỗ hắn suốt hai kiếp làm người. Công lao của họ chính là không thể dùng lời để
ca ngợi hết.

Thời gian dự tính của buổi phỏng vấn sẽ là thứ hai tuần sau, tức là cách bây
giờ ba ngày nữa. Còn ngày hôm nay, hắn đang đứng ở gốc cây, tất nhiên không
phải rảnh rỗi đi dạo mà là nửa đêm ra đây gặp quỷ. Ừm, là gặp cô gái tên
Julia.

Đúng 12h đêm, Julia xuất hiện, cô cũng không có ra ngay mà vẫn muốn chơi một
chút. Vì thế bốn chiếc shuriken từ từ phía bốn hướng bay tới, đồng thời cô
cũng rút chiếc katana của mình ra lao vào cuộc vui.

Dương Tuấn Vũ tất nhiên biết con nhóc này không phải là kẻ bình thường, thậm
chí có thể dùng từ hơi điên điên để hình dung. Chính vì thế hắn cũng nhanh
chóng nhận ra ám khí, cây thương rất nhanh được tung ra. Lần này hắn không cho
shuriken quay lại mà vừa né vừa cắt đi sợi tơ bằng cước vô cùng mỏng manh.
Những chiếc shuriken mất đi kết nối nhanh chóng rơi xuống. Hắn cũng chẳng đắc
ý mà nhanh chóng né đường đao vừa chém xuống, sau đó dùng đập mạnh cán thương
về phía cô ta.

Julia tất nhiên vẫn nhanh chóng né được, lần này có vẻ cô không muốn chơi đùa
nữa mà dừng lại:

- Anh có biết mình đang đứng ở chỗ nào không?

Dương Tuấn Vũ cười:

- Tôi biết cô đã dở trò với cái gốc cây này rồi. Nhưng hôm nay tôi cũng không
phải là đến đây để chơi với cô. Tóm lại cô có cần đồ không thì nói một câu.

- Cần.

- Tốt, đỡ lấy.

Dương Tuấn Vũ ném mạnh một miếng lõi quặng thẳng về phía Julia. Hắn còn chưa
kịp đắc ý thì thấy cô ta ném ra một cái lưới sắt rồi dễ dàng né thoát và mượn
lực cản của tấm lưới làm tiêu hao động năng của miếng quặng, rồi tóm gọn lại.
Mọi thứ đều được làm rất lưu loát.

Julia mở miếng quặng ra, cảm nhận được năng lượng trong đó thì vui mừng, cô
đang định nói “Anh biết điều đấy” thì đột nhiên đã thấy Dương Tuấn Vũ đằng sau
lưng, hắn đã tăng tốc vô cùng nhanh, bình thường cô cũng không gặp khó khăn gì
nhưng vì một chút phân tâm làm cô đã lọt vào bẫy.

Julia cố gắng né tránh nhưng vẫn bị hắn đốn ngã rồi khóa tay khóa chân lại. Cô
cố gắng nhúc nhích nhưng không thể thoát được, rồi lại thấy bộ mặt cười đểu
của hắn làm cô tức điên lên:

- Anh là đồ vô sỉ.

- Cô nói thế là không đúng rồi. Nếu cô đi ám sát có cho người khác cơ hội
phản ứng không? Dùng từ ám sát chỉ là bao biện thôi, bản chất chính là đánh
lén, là hèn hạ, là ti tiện.

- Anh …

- Tôi làm sao. Cô chính là người phụ nữ hèn hạ ti tiện mà.

Julia bị hắn sỉ nhục như thế thì từ tức giận chuyển sang tủi thân, vành mắt đã
đỏ lên, cô cắn chặt môi, đôi mắt nhìn trừng trằng vào hắn.

- Sao nào. Bị nói trúng tim đen rồi hả? Bây giờ là ai xin tha đây?

- Tôi … tôi … Anh … là đồ khốn.

Dương Tuấn Vũ gật đầu:

- Đúng vậy, cô chính là đồ khốn. Không ngờ cô lại biết mình biết ta như vậy.

- Vô sỉ.

- Lại còn cả vô sỉ nữa à? Cô đúng là tập hợp nhiều điều xấu xa đó.

Julia bị hắn trêu tức như muốn ngất đi. Quá ấm ức nên nước mắt đã chảy ra.

- Này, tôi không có vì nước mắt mỹ nhân mà bỏ qua cho cô đâu. Cô dám năm lần
bảy lượt chặn đánh tôi, nghĩ tôi là đứa dễ bắt nạt sao? Lại còn hù dọa muốn ăn
tim tôi nữa chứ? Xong lại muốn nhận được quà miễn phí? Đâu có chuyện tốt như
vậy.

Hư này, còn nhỏ mà không lo học. Hư này, còn bé mà đã thích đánh đấm. Hư này,
bé mà dám hỗn với anh. Hư này…

Mỗi lần “hư này” là Dương Tuấn Vũ lại đánh vào mông cô một cái. Julia lần đầu
bị một kẻ khốn kiếp vô lễ như thế. Dù cô có lạnh giá thế nào thì vẫn chỉ là
một cô gái nhỏ, cô tức giận khóc lớn.

- Khóc lóc cái gì. Còn khóc nữa tôi lại đánh tiếp, đánh tới bao giờ nín thì
thôi.

Nói xong hắn lại đánh thêm mấy cái vào mông cô.

Julia thấy hắn quá vô lý, khóc cũng không được, nói cũng không xong, cô tức
muốn ngất đi.

“Không ngờ con nhóc này cũng lớn ghê, chỗ đó đánh rất đã tay a”. Dương Tuấn Vũ
mỗi lần lại cảm nhận thêm một chút cảm xúc mềm mại, đàn hồi nơi bàn tay truyền
đến.


Tổng Giám Đốc Siêu Cấp - Chương #210