Người đăng: ෴♕ ŞėþąśŦϊαռ ♉️ ℜаļթի ♕෴
P/s: Cảm ơn bạn thientannhan đã Đề cử 1 Kim Phiếu cho truyện. Chúc các bạn
đọc truyện vui vẻ.
....
Khi các nhân viên đi vào văn phòng của mình thì há hốc mồm, nơi đây được thiết
kế rất gọn gàng, sạch đẹp, các trang thiết bị cũng đều mới và hiện đại hàng
đầu. Mỗi vị trí làm việc vẫn được phân thành các ngăn, nhưng không gian mỗi
ngăn đã lớn hơn trước gấp ba lần.
Còn có cả một quầy bar nhỏ, nơi đây sẽ phục vụ các loại đồ uống đa dạng, nhưng
trong giờ làm tất nhiên là không được dùng đồ uống có cồn.
Ai cũng rất ưng ý, sau đó họ tới sát cửa sổ kính và nhìn ra xung quanh. Nơi
đây thu gọn lại được tất cả khu du lịch bãi Cát Bạc, phóng tầm nhìn ra mênh
mông biển khơi. Một bên sẽ nhìn thấy được dải rừng xanh bát ngát và núi Cát
Bạc hùng vĩ.
Mặt lưng của tòa nhà chính nhìn ra xa thấy được những dãy nhà san sát của khu
dân cư trong thành phố. Tòa nhà cao 88 tầng thì đủ biết sẽ có tầm nhìn xa như
thế nào.
Để phục vụ cho thú vui của nhân viên, Dương Tuấn Vũ còn lắp đặt hệ thống mấy
chục chiếc kính thiên văn, ống nhòm với các mức zoom khác nhau, đảm bảo họ có
thể đứng từ tòa nhà nhìn ra được biển khơi, nhìn thấy những con thuyền xa xăm,
hay là thích thú tìm những con vật trong rừng, xem những đàn hươu nai gặm cỏ
nhàn nhã.
Khi mọi người còn đang ngây ngẩn vui sướng thì chiếc màn hình cỡ lớn ở các
tầng của công ty Thịnh Thế đều hiện lên hình ảnh và giọng nói của một người.
- Chào các bạn, các anh các chị nhân viên yêu quý của Thịnh Thế. Mọi người có
cảm thấy thỏa mãn với nơi làm việc mới này không?
Mọi người nhìn lên màn hình, thấy trong đó là một chiếc ghế được quay lưng
lại, ngồi ở đó chắc chắn chính là vị chủ tịch thần bí. Rất nhiều người đều ao
ước được nhìn thấy con người truyền kỳ này của tập đoàn nhưng chưa có cơ hội
được gặp. Đây có lẽ là điểm tiếc nuối duy nhất của họ từ khi gia nhập đại gia
đình Thịnh Thế này.
Mọi người đều hô lên:
- Rất rất thỏa mãn ạ.
Các chị em trong công ty thì còn hô thêm:
- Chủ tịch quay mặt lại cho chúng tôi được nhìn thấy ngài đi.
Các anh em cũng gật đầu hưng phấn:
- Đúng vậy. Ngài chính là thần tượng của tất cả mọi người trong công ty đó.
Dương Tuấn Vũ ngồi quay lưng lại, cái ghế lớn che mất cả người hắn. “Tôi còn
chưa muốn nổi tiếng, sau này rất khó sống bình thường a. Các người phải thông
cảm cho tôi.” Hắn cười cười thầm nghĩ.
Sau đó mở lời:
- Cảm ơn mọi người đã hài lòng về những gì công ty đã đem lại, các bạn xứng
đáng được nhận món quà này. Nhân ngày khai trương nơi làm việc mới, cũng chính
là ngày tòa nhà Poseidon được cả nước và cả quốc tế biết đến, chủ tịch là tôi
xin tuyên bố mọi người, bất kể vị trí nào, ai cũng sẽ nhận thêm 3 tháng lương.
Đồng thời công ty cũng có thêm một món quà nhỏ, đó là mô hình của tòa nhà
Poseidon này, các bạn có thể đến quầy lễ tân lấy.
Mọi người không cần biết nhiều, được làm ở đây chính là một vinh hạnh lớn lao
rồi. Tuy vậy khi nghe đến ba tháng lương thì ai cũng sung sướng chảy nước mắt.
Vị chủ tịch này, khi công ty có bất cứ sự kiện nào cũng đều thưởng lương cho
bọn họ a. Một năm ngoài tiền thưởng những ngày lễ, còn có cả thưởng đột xuất
như vậy cũng không ít.
Ai làm việc ở đây đều vô cùng hài lòng, tiền lương một người nhân viên cấp
thấp nhất cũng đủ nuôi cả gia đình rồi, thậm chí còn thừa để mua sắm đồ đạc
mới. Chưa kể văn hóa công ty cũng rất lịch sự, tốt đẹp. Mọi người đều đối xử
với nhau rất thoải mái, vui vẻ. Đúng theo quan điểm của chủ tịch đã nói: “Mỗi
ngày đi làm là một ngày vui”.
Tưởng là như vậy sẽ đánh lạc hướng được cái vụ yêu cầu lộ diện nhưng các chị
em rất tỉnh táo. Tuy nghe đến tiền thưởng mắt đã hơi mờ rồi, nhưng vẫn sống
chết đòi nhìn thấy chủ tịch của mình.
Dương Tuấn Vũ cười khổ, hắn nói:
- Các bạn đừng sốt ruột, tôi cũng không phải là cố gắng thần bí làm gì, nhưng
mà còn chưa tới lúc tôi lộ diện. Đến khi nào mà Thịnh Thế lọt vào top những
tập đoàn hùng mạnh nhất trên thế giới thì tôi tự khắc sẽ đi ra thôi. Điều đó
cũng phụ thuộc vào chính các bạn đó. Công ty chúng ta làm ra được những kỳ
tích này tôi đều vô cùng cảm ơn những nỗ lực và cố gắng của mọi người.
Vì vậy, tôi rất mong mọi người cùng nhau đoàn kết, cố gắng đưa Thịnh Thế ra
khơi, đưa Việt Nam lên vị trí đỉnh cao của thế giới. Các bạn có dám cùng tôi
thực hiện ước mơ vĩ đại này không?
- Cùng cố gắng. Cùng chiến đấu.
- Chúng tôi thực hiện được.
Mọi người đều thấy trong lồng ngực mình tràn đầy khí thế, nhiệt huyết. Chủ
tịch đã nói rằng họ chính là những người đưa Việt Nam ra trường quốc tế, mà
không chỉ xuất hiện cho có, mà phải là đứng trên đỉnh cao của thế giới. Sự tự
hào, niềm tin vào tương lai đã làm tất cả gắn bó chặt chẽ vào công ty, vào tập
đoàn. Đây chính là điều Dương Tuấn Vũ mong muốn.
Cuối cùng Dương Tuấn Vũ nói:
- Hiện tại cũng đã đến giờ cơm trưa rồi phải không? Tôi cũng đã yêu cầu chuỗi
nhà hàng tổ chức một bữa tiệc nhỏ chào đón mọi người rồi đó. Các bạn đi ăn
thôi, tôi cũng đi đây, chúc mọi người ngon miệng. Ừm, nhớ đánh răng sau khi ăn
để tránh sâu răng nhé.
Mọi người cười phá lên, vị chủ tịch này của họ không chỉ biết thương nhân viên
mà còn rất gần gũi, vui vẻ và hài hước. Sự thần tượng dần dần đã thành không
thể công phá. Họ hô lên:
- Cảm ơn chủ tịch. Chúc ngài ngon miệng. Ừm, và nhớ đánh răng. Ha ha.
Dương Tuấn Vũ cười ha hả, sau đó giơ tay lên cao qua ghế vẫy chào mọi người.
Mọi người đều sáng mắt lên, thi nhau chụp ảnh, họ đã giơ máy ảnh, điện thoại
lên lâu lắm rồi, đảm bảo chỉ hở một chút ra là sẽ bị chụp lại ngay. Và bàn tay
lớn, làn da màu nâu đồng với cơ bắp mạnh mẽ, cùng chiếc cánh áo sơ mi trắng
của Dương Tuấn Vũ đã được mọi người ghi lại.
Sau hôm đó hình nền điện thoại, avatar trên Visonet của họ chính là hình ảnh
bàn tay lớn của vị chủ tịch thần bí này.
…
Sự kiện khai trương tòa nhà Poseidon nhanh chóng đã lan tràn trên các trang
mạng khắp cả nước. Ai nhìn thấy cũng suýt xoa cảm thán. Tuy vậy nhiều người
còn cho rằng đây là ảnh photoshop đã qua chỉnh sửa các kiểu nên không tin. Làn
sóng tranh cãi đã nổ ra, nhưng rất nhanh đã có những hình ảnh từ chính những
người dân tỉnh Vĩnh Hà hoặc các khách du lịch post lên, khi đó phe phản đối
mới chính thức im re.
Sự xuất hiện hoành tráng này đã được thêm vào trong list những bức ảnh quảng
bá du lịch bãi Cát Bạc, và cũng rất nhanh chóng nơi đây đã thu hút được rất
nhiều khách du lịch từ mọi miền đất nước và cả những đoàn du lịch nước ngoài.
Mọi người khắp nơi hiện tại đã biết thêm một kỳ quan mới của thế giới, và cái
tên Thịnh Thế đã ngày càng lan rộng.
Mọi người đều rất vui vẻ, nhưng có một người lại gọi điện cho Dương Tuấn Vũ
phàn nàn:
- 12 vị thần Olympus sao anh lại chọn cái tên đó làm tòa nhà của Thịnh Thế
vậy?
- Katherine?
- Đúng vậy, là tôi, sao hả, mới có mấy tuần không liên lạc đã quên tôi rồi
sao?
Dương Tuấn Vũ cười cười, hắn nói:
- Không phải là quên, mà là tôi đang thắc mắc vì sao cô lại không thích cái
tuyệt tác được cả thế giới khen ngợi này?
- Đơn giản vì tôi không thích kẻ đó trong 12 vị thần.
- Lại có chuyện như vậy? Cô thử nghĩ xem ở bãi biển không làm thần Poseidon
thì chẳng nhẽ lại làm Hades (Thần địa ngục) ?
- Ừm, Hades cũng còn tốt hơn, đẹp trai và thần bí hơn. Tên người không ra
người, cá không ra cá đấy anh còn thích?
Dương Tuấn Vũ cạn lời. Hắn trêu:
- Thế giờ tôi đập đi cô cho tiền xây lại nhé?
- Ok. Anh cần bao nhiêu? 20 tỷ USD (400.000 tỷ đồng). Mai tôi sẽ chuyển
khoản.
- Này, tôi chỉ đùa thôi. Mặc kệ cô thích hay không thích thì nó cũng đã được
cho vào danh sách những công trình vĩ đại và đẹp nhất của thế giới rồi. Nếu cô
không thích thì cứ bịt mắt lại là được. Mà nếu không được nữa thì cô xây một
tòa nhà Hades theo sở thích của cô là được.
Dương Tuấn Vũ nghe thấy bên kia có vẻ Katherine giận thật, cô dậm chân nói đứt
quãng:
- Tôi…anh…
- Được rồi. Là nói đùa thôi. Cô muốn gì mới tha cho tôi đây?
- Mau gửi cho tôi một cái phát minh mới của anh đi.
Dương Tuấn Vũ đen mặt quát:
- Biến.
Katherine thấy đã chọc được cho tên này tức thì rất vui vẻ, cô cười nói:
- Hihi. Tôi cũng chỉ đùa chút thôi. Mà đúng là cái thiết bị bay giao hàng này
không dễ thực hiện như chúng tôi tưởng. Đến giờ mới làm được khoảng 50% quá
trình thôi. Anh có cách nào thì nói ra đi.
- Được rồi, lát nữa tôi sẽ gửi cho cô bản thiết kế dễ hiểu hơn một chút. Đến
giờ mà mới được 50% thì đến bao giờ mới có thể làm ra thành phẩm? Sau đó còn
kiểm chứng an toàn bay của bộ an ninh và quân đội nữa, rồi còn xin giấy phép
các kiểu. Ài. Tôi rất là lo ngại cả 5-6 năm mấy người cũng không thể để thiết
bị bay của tôi được xuất hiện a.
- Anh cũng biết là nói thì dễ hơn làm mà. Được rồi, 5-6 năm thì chưa hẳn
nhưng 2-3 năm thì cũng đến đó. Xin được giấy chứng nhận rất khó khăn, dù mọi
thứ đều tốt cả nhưng mà được cấp hay không còn phải chờ tâm trạng của mấy vị
lãnh đạo nữa.
- Tôi biết mà, nhưng khi nó được cấp phép tôi cũng tin đây sẽ là thiết bị
thay đổi toàn bộ ngành vận tải.
- Được rồi, anh nhớ gửi sớm đó. Dù sao cũng chúc mừng anh có tòa nhà văn
phòng mới, chúc mọi thứ tốt lành.
- Cảm ơn cô. Chúc cô mọi thứ đều thuận lợi, ừm, nếu nhớ tôi có thể bắt một
chuyến sang Việt Nam tôi mời cô đi dạo ở bãi biển Cát Bạc của Thịnh Thế.
- Nhìn cái mặt anh tôi đã ghét rồi. Cút đi.
Dương Tuấn Vũ cười ha hả rồi cúp máy. Vân Tú áp má vào mặt hắn hỏi:
- Sao nào? Đã chấm cô nàng chủ tịch xinh đẹp đó rồi hả?
Dương Tuấn Vũ xoa xoa vòng eo nhỏ nhắn, ôm cô thật chặt vào lòng, rồi cùng
nhìn ra biển khơi xa xôi, hắn lắc đầu nói:
- Anh chỉ cần em là đủ rồi.
- Nói dối không biết ngượng, chỉ biết lừa gạt em thôi. Nhưng mà xem ra tán
được cô nàng này không phải dễ đâu nha.
Giọng Vân Tú hơi chua chua.
- Em từ khi nào đã thành bình dấm chua (hay ghen) rồi?
- Em vốn đã thế rồi, bây giờ anh mới nhận ra à?
Nhìn cái môi đỏ ngọt ngào chu ra, hắn véo véo hai cái má trắng mịn, hôn xuống
một cái:
- Nhưng mà anh lại thích ăn dấm thì phải làm sao bây giờ ?
- Sao trước đây em không nhận ra anh là một tên dẻo miệng nhỉ? Ài. Em cứ
tưởng anh là vị Boss nghiêm khắc, mạnh mẽ, lạnh lùng ít nói chứ. Thì ra là bị
lừa rồi.
- Hì hì, em bây giờ chạy cũng không còn kịp nữa rồi.
Dương Tuấn Vũ ôm chặt lấy cô, sau đó môi nhếch lên một nụ cười, hắn bế bổng cô
lên.