Vô Hạn Ngục Giam


Người đăng: Gender

“Ta là con bò cười” liền quay đầu nhìn hoàn cảnh xung quanh một chút, nơi
này là một thạch thất lớn giống như một phòng tra khảo, trên đầu có
một ngọn đèn ma pháp lúc sáng lúc tối, tường xung quanh dùng một loại đá
rất cao xây thành. Trên những bờ tường đầy vết máu loang lổ, còn có một
ít công cụ hành hình lớn, cái loại công cụ hành hình này có móc sắt,
có dây thừng, có gai nhọn, đủ loại kiểu dáng. Trên mặt còn dính một ít thịt
nát, một vài con ruồi bay lượn trên ấy, tham lam hút lấy vết máu, trong
không khí tràn ngập một mùi hôi thối dày đặc.

Đường duy nhất bên trong của thạch thất là một hành lang bên trái, đi thông
xuống dưới đất, thấy không rõ sâu cạn, chỉ có bóng đen vô tận. Trong chỗ
sâu của bóng đen mơ hồ truyền đến từng tiếng gầm rú, làm toàn bộ thạch
thất nổi bật lên một vẻ kinh khủng.

Nhưng hắn cũng không thể nào nhìn biết được những thứ này bởi nơi đây đã bị
hắc ám vô biên vô tận giam cầm lại, không một chút ánh sáng, không một chút…

Hoàng Dật tỉ mỉ đánh giá hoàn cảnh bốn phía, rất nhanh phát hiện dòng chữ nhỏ
ánh tử sắc quang trên một bức tường --

Vô Hạn ngục giam, do Tử Thần thành lập từ thời kỳ Hoang Cổ Hồng Hoang, giam
giữ tất cả tội phạm từ sáu thời đại lớn Hoang Cổ ,Tuyên Cổ, Thái Cổ,
Viễn Cổ, Thượng Cổ, Cận Cổ của Tử Thần điện, năm tháng đã lâu, danh chấn
chúng thần.

Từ cái giới thiệu vắn tắt ngắn gọn này mà xem, Anh Hùng giam ngục rất không
đơn giản, tội phạm bên trong có thể nhấc lên quan hệ cùng Tử Thần, vậy thực
lực của bản thân cũng là cực kỳ cường đại. Hoàng Dật bất quá chỉ là một
người chơi cấp một, muốn dùng thực lực bản thân vượt qua khảo nghiệm ở đây
căn bản không có khả năng, chỉ có thể đi qua phương thức khác hoàn thành.

Hắn ta quan sát bản thân một chút, quần áo trên thân là đồ vải bình
thường, trên người không có bất luận binh khí gì, chỉ có một chiếc nhẫn trên
ngón trỏ tay phải.

Hắn sờ sờ chiếc nhẫn, lập tức nhận ra bên trong có một không gian nhỏ, xem ra
đây là chiếc nhẫn chứa đồ, dùng để cất giữ đạo cụ, bất quá hiện ở bên
trong trống rỗng, cái gì cũng không có.

Hắn quay đầu nhìn mật đạo sâu thẳm một chút, cất bước đi qua.

"Bịch bịch" tiếng bước chân của thiếu nein6 quanh quẩn trong hành lang tối
đen, truyền đi phương xa không biết tên, truyền đến từng căn phòng giam đã
tồn tại từ thời kỳ Hoang Cổ. Trong bóng tối thường truyền đến một tiếng
rống lên, tựa hồ là một sự tồn tại cường đại nào đó đang phát tiết cái gì,
bầu không khí của Anh Hùng giam ngục làm cho người ta có một cảm giác hít thở
không thông.

Đột nhiên từ bốn phương tám hướng các đạo oán lệ khí cùng tử khí – sát khí
khắp nơi đều đổ dồn về hắn, tiến nhập vào trong thể nội, làm cho cả người
thống khổ vạn phần.

Chẳng những như thế, những linh hồn đã bị ma hóa cứ bay xung quanh luẩn quẩn
bên hắn khiến cho tình thần hắn như bị đè ép vậy cùng với những nỗi khổ cực
tận cùng vô tận cứ đến ập với hắn.

Cứ mãi mãi như thế đến hai giờ,ba giờ, bốn giờ,…hai mươi tư giờ.

Thiếu niên ấy bây giờ như một cỗ thi thể lạnh băng ,khòng còn khí tức sinh
mệnh tràn đầy nữa mà như xác khô vậy, từng mỗi nhục thân, từng mỗi nhục thể,
lục phủ ngũ tạng đều đã bị hủy hoại. Giờ đây chỉ còn lại ý chí vĩnh hằng đấu
cùng tất cả những thứ mầm móng của tội ác ấy, như là chiến binh vĩ đại đang
đối mặt chống lại với thiên quân vạn mã, khí thế lẫm nhiên thiên hạ.

Khi cuộc chiến tranh đấu càng ngày càng khốc liệt hơn hẳn, tựa là đạt đến điểm
đến cuối cùng của sự tuyệt vọng và tham lam không đáy của bọn kia. Hầu như là
khắp cả hắc ám nơi vô tận này dần dần xuất hiện ra nhiều điểm ánh sáng trắng
tinh tỏa ra xung quanh, chúng đang như tranh giành với nhau một thứ hoặc có
thể nói là chỉ có một kẻ sống và một kẻ chết vậy.


Tội Phạm Siêu Cấp - Chương #2